“Hôm nay vui vẻ như vậy, uống một chút cũng không sao đâu?” Lý Vũ Kiêu vẫn đặt cái ly tới trước bàn Phương Vỹ Huyền.

Sau đó, Lý Vũ Kiêu lại rót ba ly rượu, lần lượt đặt ở trước bàn của Lưu mập mạp và Đinh Thanh Trúc.

“Nào nào, chúng ta cùng cụng ly.” Lý Vũ Kiêu nâng chén lên đầu tiên nói.

Phương Vỹ Huyền ngẩng đầu, liếc mắt nhìn ly rượu trong tay Lý Vũ Kiêu một cái, ánh mắt rét lạnh.

Dưới ánh đèn chiếu xuống, Phương Vỹ Huyền có thể nhìn thấy bên trong ly rượu kia có những chuyển động kỳ lạ.

Nhìn kỹ, là có thể nhìn ra đó là một con nhuyễn trùng trong suốt rất nhỏ, đang ngâm mình nhúc nhích ở trong ly rượu.

Con sâu này cực kỳ nhỏ, hơn nữa lại còn trong suốt, vốn không ai có thể nhận thấy được.

Phương Vỹ Huyền cũng là đúng lúc nhìn qua ánh đèn, mới tình cờ phát hiện ra sự tồn tại của nó.

Đây là thứ gì?
Phương Vỹ Huyền cúi đầu, nhìn về phía ly rượu trước bàn của mình kia.

Quả nhiên, bên trong cũng có một con nhuyễn trùng trong suốt.

“Nào, để tôi cạn ly trước!” Lúc này, Lý Vũ Kiêu đã ngửa đầu định uống hết chén rượu này.

“Đừng uống!” Phương Vỹ Huyền lập tức mở miệng nói.

Lý Vũ Kiêu sửng sốt, ly rượu đã đến bên miệng.

Con nhuyễn trùng kia giống như cảm giác được sắp được tới gần cơ thể con người, bò hướng lên trên ly rượu, bò về phía miệng Lý Vũ Kiêu.

Phương Vỹ Huyền dứt khoát đứng lên, lấy chén rượu ở trong tay Lý Vũ Kiêu, tốc độ cực nhanh.

“Sao, sao vậy?” Lý Vũ Kiêu bị hoảng sợ, hỏi.

Phương Vỹ Huyền cau mày, nhìn nhuyễn trùng trong suốt ở trong ly rượu, tự hỏi đây là sâu gì.

Rất nhanh, anh đã nghĩ ra.

Huyễn Âm Trùng!
Đây chính là loại độc trùng mà tông môn tà tuu Ngũ Độc Tông năm đó thích sử dụng nhất.

Vô số cường giả chính đạo, đều chết ở dưới loại độc trùng này.

Nhưng Ngũ Độc Tông đều đã bị giết gần hai ngàn năm, còn ai nuôi được loại độc trùng này nữa?
Lúc này, đột nhiên Phương Vỹ Huyền nhận thấy được có người đang muốn rời khỏi nhà hàng.

Vừa ngẩng đầu lên, anh đã nhìn thấy một người đàn ông mặc đồ phục vụ, đang cúi đầu đi ra ngoài.


“Rượu này mấy người đừng động vào, bên trong có độc trùng, tôi sẽ quay lại nhanh thôi.” Phương Vỹ Huyền nói với đám người Lý Vũ Kiêu, nói xong đi theo phía sau gã đàn ông kia, đi ra ngoài.

Gã đàn ông này bước đi rất nhanh, nhưng Phương Vỹ Huyền còn đi nhanh hơn gã.

Qua hai khúc rẽ, gã đàn ông tiến vào một cái hẻm nhỏ.

Phương Vỹ Huyền không hề do dự đi vào theo.

Vừa đi vào hẻm nhỏ, Phương Vỹ Huyền nhìn thấy gã đàn ông kia đã đứng ở hẻm nhỏ chờ anh, trên mặt lộ ra nụ cười kỳ lạ.

“Ngay cả Huyễn Âm trùng cũng có thể phát hiện ra, thực lực của mày đúng là còn mạnh hơn bọn tao tưởng tượng rất nhiều.” Gã đàn ông này mở miệng nói.

“Mày có quan hệ gì với Ngũ Độc tông?” Phương Vỹ Huyền hỏi.

Nghe thấy ba chữ Ngũ Độc tông này, trên mặt gã đàn ông hiện lên vẻ khiếp sợ.

“Hỏi nhiều như vậy làm gì? Hôm nay mày cũng phải táng thân ở đây thôi!” Gã đàn ông cười lạnh nói.

Gã ta vung lên, một làn khói đen tỏa ra từ trên người gã.

Tốc độ khói đen lan ra vô cùng nhanh, vài giây đã ngập kín toàn bộ hẻm nhỏ.

Phương Vỹ Huyền cũng không nóng vội, chân khí màu hồng quấn xung quanh thân thể.

“Mày cho rằng khói độc của tao, có thể dùng chân khí ngăn cản sao? Mày cũng quá ngây thơ rồi.” Gã đàn ông cười lạnh nói.

Nhưng giây tiếp theo, nụ cười của gã lập tức cứng đờ.

Chỉ thấy khói độc mà gã phát ra, lúc vừa chạm được vào chân khí màu hồng xung quanh người Phương Vỹ Huyền, lập tức bốc lên một làn khói trắng.

Phương Vỹ Huyền đứng ở giữa khói độc, không có chút hề hấn nào.

“Sao có thể? Khói độc Tử Tuyệt của tao, sao lại bị chân khí ngăn cản chứ?” Sắc mặt gã đàn ông khó coi.

Hôm nay gã đã xuất ra hai đòn sát thủ, trong đó một là Huyễn Âm trùng, thứ hai chính là khói độc Tử Tuyệt.

Hai đòn sát thủ này, bình thường gã chỉ cần dùng tới, mục tiêu chắc chắn sẽ phải chết không thể nghi ngờ, chưa bao giờ thất thủ.

Nhưng hôm nay, hai đòn sát thủ này lại bị Phương Vỹ Huyền nhẹ nhàng phá giải, điều này làm cho trong lòng gã cực kỳ chấn động.

“Chân khí của tao, cũng không giống với chân khí của người bình thường, hy vọng lần sau chúng mày trước khi hành động, có thể tìm hiểu về tao nhiều hơn một chút, đừng có chốc chốc lại cử người tới chịu chết.” Khóe môi Phương Vỹ Huyền gợi lên một nụ cười lạnh, đi về phía gã đàn ông.

Tuy rằng gã đàn ông có hơi hoảng sợ, nhưng dù sao gã cũng là sát thủ cấp thiên trong tổ chức Violet, thủ đoạn giết người của gã cũng đâu chỉ có một hai cái!
Gã móc một cái bình sứ ra từ trong túi, mở nắp bình ra.

Một con rết lớn màu xanh lục, chui ra từ trong miệng bình.


Đây là lục thổ do gã dùng các loại chất độc chế thành, cuối cùng nuôi được ra độc trùng, rết lục thổ.

Loại rết này không chỉ đơn giản là đủ độc, mà trí mạng hơn chính là tính công kích cực mạnh của nó.

Chỉ cần có mục tiêu, nó sẽ nhanh chóng xuất kích, dùng tốc độ cực nhanh cắn đối phương một cái, biến đối phương thành một đống xương trắng.

Ba năm trước đây, gã đàn ông chỉ cần dùng mỗi con rết này, đã thành công giết chết được một tông sư võ đạo.

Vị tông sư võ đạo kia, thậm chí còn chưa kịp có bất kỳ phản ứng gì đã chết bất đắc kỳ tử.

Con rết lục thổ chui ra từ miệng bình, rơi xuống mặt đất, sau đó dùng tốc độ khó mà tưởng tượng được bò về phía Phương Vỹ Huyền, không để lại dù chỉ tàn ảnh ở trong không trung!
Loại tốc độ này, đã vượt qua cực hạn mà mắt thường có thể quan sát được!
Phương Vỹ Huyền mặt không cảm xúc, nhấc chân lên, dẫm về phía trước một cái!
“Ầm!”
Mặt bê tông vang lên một tiếng trầm đục, xuất hiện vết nứt.

“Tao ghét nhất là mấy con côn trùng.” Phương Vỹ Huyền lạnh giọng nói, sau đó nhấc chân dời đi.

Khuôn mặt của gã đàn ông ở cách đó không xa dại ra, nhìn về phía mặt đất bị Phương Vỹ Huyền dẫm đến vỡ nứt ra kia.

Sau đó, gã đã nhìn thấy xác của con rết lục thổ đã bị dẫm bẹp, còn có cả một bãi nước độc màu xanh lục.

“Này, này…” Gã đàn ông lập tức biến sắc, trong lòng vốn còn đang tự tin cũng đã mất sạch!
Người thiếu niên mặt không cảm xúc ở trước mắt này...!Vốn không phải chỉ là một võ giả theo nghĩa bình thường!
Thực lực của anh, so với những kẻ được gọi là tông sư võ đạo kia, vốn không phải cùng một cấp bậc!
Loại mục tiêu này, sao có thể giết chết chứ? Phải như thế nào thì mới có thể giết chết được đây?
Gã đàn ông gần như lập tức sinh ra suy nghĩ chạy trốn.

Gã vung tay lên, từ trong tay áo rơi ra một vật màu đen giống như cục đá.

“Ầm!”
Thứ này lập tức phát nổ ở trong không trung, tản ra một làn khói màu đen đặc.

Đám khói này không chỉ có có độc, mà còn có thể làm cho người khác mất đi tầm nhìn.

Gã đàn ông nhân cơ hội này, vội vàng chạy tới phía sau.

Nhưng gã vừa mới quay người lại, lập tức không thể nhúc nhích được nữa.

Một lực cực kỳ mạnh mẽ đã ấn giữ thật chặt gã ở tại chỗ.

Sau đó, gã nhìn thấy Phương Vỹ Huyền đang đứng ở trước mặt gã.

Sắc mặt gã đàn ông trắng bệch, vừa định lên tiếng.


Phương Vỹ Huyền đã vươn ngón tay ra, điểm ở trên trán gã.

Gã đàn ông lập tức cảm thấy trước mắt tối sầm, đầu óc trở nên trống rỗng.

“Là ai phái mày tới giết tao.” Phương Vỹ Huyền hỏi.

“… Bên trên ra lệnh tôi tới giết cậu.” Ánh mắt gã đàn ông dại ra, đáp.

“Bên trên mày là ai?” Phương Vỹ Huyền hỏi.

“Tôi không biết rõ là ai, nhiệm vụ là dùng hình thức bưu kiện chia cho tôi.”
“Cơ quan đầu não của tổ chức Violet chúng mày ở đâu?”
“Ở trung tâm Châu Âu, vị trí cụ thể là cơ mật của tổ chức, tôi cũng không biết rõ.”
Châu Âu?
Điều này không giống với lời lão Hồ sát thủ nói mà Phương Vỹ Huyền gặp được lúc trước.

Lão Hồ nói, cơ quan đầu não của tổ chức Violet ở Hoài Bắc…
Nhưng rất nhanh Phương Vỹ Huyền đã hiểu ra.

Nếu như vị trí của cơ quan đầu não của tổ chức Violet là cơ mật, vậy thì cấp cao của bọn họ dĩ nhiên sẽ không để lộ ra ngoài.

Bất kể là trung tâm Châu Âu hay là Hoài Bắc, dĩ nhiên đều là tin tức giả.

“Mày và Ngũ Độc Tông có quan hệ gì?” Phương Vỹ Huyền lại hỏi.

“Tôi đã từng ở Tuyệt Phong của Tây Bắc…” Gã đàn ông đang nói, đột nhiên ánh mắt đờ đẫn trở nên hoảng sợ, sau đó gã che lại yết hầu của mình, đau đớn kêu rên.

Hai giây sau, gã ngã xuống mặt đất, khuôn mặt khô quắt lại với tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy được, chỉ trong mười giây ngắn ngủi, đã hóa thành một vũng máu loãng.

“Đây là… Sức mạnh của nguyền rủa?” Phương Vỹ Huyền nhìn vũng máu loãng ở trên mặt đất, nhíu mày.

Tuyệt Phong, là vị trí của Ngũ Độc Tông năm đó.

“Chẳng lẽ… Ngũ Độc Tông vẫn còn tồn tại ở trên hậu thế?” Ánh mắt của Phương Vỹ Huyền hơi động.


Lúc Phương Vỹ Huyền trở lại nhà hàng, ba người Lý Vũ Kiêu vẫn còn đang quan sát mấy ly rượu kia.

“Đại ca, tôi nhìn mãi mà vẫn không ra trong ly này có độc trùng gì, có phải là do anh bị hoa mắt rồi không?” Lý Vũ Kiêu nói.

Lưu mập mạp và Đinh Thanh Trúc cũng nghi ngờ nhìn Phương Vỹ Huyền.

Đúng lúc trên bàn ăn cũng có một lọ nước tương, Phương Vỹ Huyền bèn đổ nước tương vào trong ly rượu.

Nước tương màu đen, rất nhanh đã hòa lẫn vào trong rượu.

Sau đó, hình dáng một con nhuyễn trùng trong suốt đang nhúc nhích người, đã lộ ra rõ ràng ở trước mắt.

Thấy một màn này, sắc mặt ba người Lý Vũ Kiêu lập tức trở nên trắng bệch.

“Tôi, vừa rồi tôi suýt chút nữa uống một hớp, có phải tôi nên đến bệnh viện một chuyến không, đại ca?” Vẻ mặt Lý Vũ Kiêu sợ hãi.

“Không sao, cậu không uống là được, đổ hết mấy ly rượu này đi.” Phương Vỹ Huyền nói.

Nói xong, Phương Vỹ Huyền cúi đầu tiếp tục ăn cơm.


Lý Vũ Kiêu nhanh chóng gọi người phục vụ tới, đổ hết bốn ly rượu kia đi.

Sau đó, ba người vẫn ngồi yên tại chỗ nhìn Phương Vỹ Huyền ăn, không hề động đũa.

“Mọi người ăn no rồi sao?” Phương Vỹ Huyền nghi ngờ nói.

“Chúng tôi… Không muốn ăn.”
Nói đùa sao, sau khi nhìn thấy con sâu kia, bọn họ nào còn nuốt trôi cơm được chứ?
Nếu không phải Phương Vỹ Huyền vẫn còn ngồi ăn ở đây, bọn họ đều đã muốn đi ngay lập tức!
Sau khi Phương Vỹ Huyền cúi đầu ăn một lát, cũng đã no nói: “Trở về đi.”
Lý Vũ Kiêu như trút được gánh nặng, đứng dậy nói: “Đi thôi, đi thôi.”
Đúng lúc chú Ngưu cũng đang ở bên cạnh, nhìn thấy một bàn đồ ăn chưa ăn được bao nhiêu, hỏi: “Có phải mấy món này không hợp khẩu vị hay không? Sao các cháu không ăn vậy?”
“Không, chú Ngưu, mấy món này ăn rất ngon, thật đấy.

Chỉ là… tâm trạng ăn uống của chúng cháu, thôi, bỏ đi… Tiền hôm nay cứ tính hết lên trên người cha cháu, cháu còn có việc, đi trước.” Lý Vũ Kiêu nói, bước nhanh ra khỏi nhà hàng.

Ngồi trở lại trên xe, Lý Vũ Kiêu nói: “Tôi đưa mọi người về nhà trước, nhà cô Đinh ở đâu?”
“Nhà cô ở tiểu khu bên cạnh trường học.” Đinh Thanh Trúc đáp.

“Vậy chúng ta về trường trước.” Lý Vũ Kiêu nói với tài xế.


Ngồi trên xe, Lý Vũ Kiêu nhớ đến con sâu trong suốt ở trong rượu, lòng vẫn còn sợ hãi hỏi: “Đại ca, vì sao bên trong bốn ly rượu kia… Lại có độc trùng?”
“Mục tiêu của bọn họ là tôi, mọi người chỉ bị liên lụy mà thôi, đừng hỏi.” Phương Vỹ Huyền đáp.

Nghe Phương Vỹ Huyền nói như vậy, Lý Vũ Kiêu cũng không hỏi nhiều nữa.

Đinh Thanh Trúc nhìn Phương Vỹ Huyền đang trầm tư, mắt đẹp hiện lên tia sáng kỳ lạ.

Lúc này, xe chạy một đoạn đường khá hẻo lánh.

Phương Vỹ Huyền nhìn về phía ngoài cửa sổ, phát hiện xung quanh xe bọn họ đang ngồi, xuất hiện rất nhiều chiếc xe van màu đen, dần dần hình thành thế vây quanh.

Tài xế bị những xe này vây quanh, chỉ có thể càng lái càng chậm, cuối cùng buộc phải ngừng lại.

“Cậu chủ, đây là…” Tài xế quay đầu, đang muốn nói với Lý Vũ Kiêu.

Nhưng lúc này, cửa đám xe van xung quanh mở ra, một đám lưu manh cầm côn sắt đi xuống xe.

“Tình huống gì thế này…” Lý Vũ Kiêu nhìn ngoài cửa sổ xe, sắc mặt trắng bệch, giọng nói run rẩy.

Gần trăm tên côn đồ cầm côn sắt, chặt chẽ vây quanh xe của bọn họ.

Lý Vũ Kiêu lớn như vậy, lần đầu tiên gặp phải tình cảnh này, lúc này bị dọa đến mức ngay cả thở lớn cũng không dám.

Sắc mặt Lưu mập mạp và Đinh Thanh Trúc cũng đều tái nhợt.

“Phương Vỹ Huyền, cút xuống cho tao!” Một gã đàn ông cắt đầu đinh, giơ côn sắt, la lớn.

Gã dẫn đầu như vậy, gần trăm tên đàn em xung quanh cũng hò hét lên theo.

“Phương Vỹ Huyền, cút xuống!”.