Nghe Đường Vĩnh Khanh nói thế, tất cả người nhà họ Đường đều dồn mắt về phía Phương Vỹ Huyền, ánh mắt có vẻ dò xét.

Họ cũng muốn nhìn xem, thần y Phương có tài giỏi như ông cụ Đường vừa nói hay không.

Nói thật, mặc dù ông cụ Đường ba hoa chính chòe như thế, trong lòng họ cũng không quá tin tưởng, một thằng nhóc trẻ tuổi vẫn đang học trung học thì có y thuật cao minh gì được.

Hơn nữa, nếu cậu ta thật sự tài giỏi như vậy vì sao trước đây chưa từng nghe nói đến tên của cậu ta?
Phương Vỹ Huyền nhìn Đường Vĩnh Khanh, lắc đầu nói: “Không thể.”
Đường Vĩnh Khanh nở nụ cười nói: “Có phải là phải trả tiền không? Tôi có thể trả tiền, cậu muốn bao nhiêu cũng không thành vấn đề.”
Phương Vỹ Huyền lại lắc đầu, nói: “Trả tiền cũng không được.”
“Haha, em thấy có mấy người sợ lộ tẩy, không dám xem giúp anh.” Lương Gia Tuệ ở bên cạnh chanh chua nói.

Thấy đôi vợ chồng này kẻ xướng người họa, sắc mặt Đường Mạnh Sơn tái xanh, lửa giận dấy lên trong lòng.

Lúc còn trẻ, quan hệ giữa Đường Mạnh Sơn và Đường Vĩnh Khanh vẫn còn tốt.

Nhưng từ sau khi Đường Vĩnh Khanh kết hôn, quan hệ giữa hai người càng ngày càng kém.

Càng về sau khi ông cụ Đường giao chức chủ nhà cho Đường Mạnh Sơn, quan hệ giữa hai người cực kỳ kém.

Hầu như trong bất cứ chuyện gì, Đường Vĩnh Khanh đều phải chống đối với Đường Mạnh Sơn.

Mỗi lần họp dòng họ, Đường Mạnh Sơn và Đường Vĩnh Khanh đều cãi nhau to một trận, sau đó thì giải tán trong sự buồn bực.

Để giải quyết vấn đề này, ông cụ Đường vung tay lên, dứt khoát điều Đường Vĩnh Khanh đến chi nhánh công ty ở thành phố Giang Nguyên xa xôi, lúc đó mới khiến nội bộ nhà họ Đường giảm bớt mùi thuốc súng.

Trước bữa tiệc mừng thọ lần này, Đường Mạnh Sơn và Đường Vĩnh Khanh cũng phải có gần năm năm chưa gặp nhau.

Đường Mạnh Sơn vốn tưởng rằng Đường Vĩnh Khanh sẽ thay đổi, nào ngờ lại càng trầm trọng thêm!

Phương Vỹ Huyền là ân nhân của nhà họ Đường, ngay cả ông cụ Đường cũng vô cùng tôn kính cậu ấy, vợ chồng Đường Vĩnh Khanh lại dám nói năng lỗ mãng như thế?
Tuyệt đối không thể tha thứ một cách dễ dàng!
Đường Mạnh Sơn lập tức đứng dậy, nhìn chằm chằm vào Đường Vĩnh Khanh nói: “Anh cả, em hy vọng anh có thể tôn trọng thần y Phương.”
“Mạnh Sơn, tao chưa bao giờ không tôn trọng thần y Phương! Thân thể của tao thật sự xảy ra chút vấn đề, tao muốn cậu ấy xem giúp một tí thì có làm sao? Có vấn đề gì không?” Đường Vĩnh Khanh cau mày nói: “Tao thấy mày cố ý bới móc thì có.”
Đường Mạnh Sơn tức giận nắm chặt hai tay, sắc mặt tái xanh.

Nếu hôm nay không phải là tiệc mừng thọ của ông cụ Đường, mà là trên bàn hội nghị thì ông ta đã tức giận đến miệng mắng to rồi.

Bình thường ông ta là một người nho nhã, xử sự bình tĩnh.

Nhưng gặp phải Đường Vĩnh Khanh, tính tình của ông ta giống như một thùng thuốc súng, động cái là nổ!
“Ài, Vĩnh Khanh à, đừng nói nữa, người ta muốn ghim anh, anh còn cách nào nữa? Còn cái người thần ý này á, em thấy cũng vậy, chữa lành giúp ông cụ chắc cũng chỉ là mèo mù vớ phải cá rán thôi.” Lương Gia Tuệ ở bên cạnh chướng khí nói.

Thật ra, rốt cuộc Phương Vỹ Huyền có bản lĩnh thật sự hay không, vợ chồng Đường Vĩnh Khanh vốn không quan tâm.

Họ chỉ biết là, bây giờ địa vị của Phương Vỹ Huyền ở trong lòng ông cụ Đường vô cùng cao.

Phương Vỹ Huyền lại rất thân cận với Đường Mạnh Sơn, xem như là người bên phe Đường Mạnh Sơn.

Cho nên họ muốn làm khó, nếu không thì sau này, lời nói của họ sẽ càng không có trọng lượng trong nhà họ Đường.

“Thật ra tôi cũng chưa từng nghe nói, dược thần Hạ Minh An có học trò…”
“Bất kể cậu ta có phải là học trò của dược thần hay không, nếu y thuật của cậu ta thật sự tài giỏi như thế, sao cậu ta vẫn không có tiếng tăm gì?”
“Cô xem quần áo trên người cậu ta kìa, cộng lại không biết có nổi mấy trăm ngàn không nữa, tới tham gia tiệc mừng thọ mà không mang theo quà…Cô đoán xem, cậu ta nghèo hay là keo kiệt?”
Nhóm người nhà họ Đường bên phía Đường Vĩnh Khanh đang bàn tán to nhỏ.

Giọng của họ rất nhỏ, người bên phía Đường Mạnh Sơn không nghe thấy, nhưng Phương Vỹ Huyền thì nghe thấy rõ mồn một.

Nhưng Phương Vỹ Huyền không tức giận, ngược lại anh cảm thấy rất thú vị.


Thoạt nhìn, nhà họ Đường chia làm hai phe.

Một phe lấy Đường Mạnh Sơn dẫn đầu, phe kia lấy vợ chồng Đường Vĩnh Khanh dẫn đầu, đngs lúc chia làm hai nhóm.

Sắc mặt Đường Thanh Hiền rất khó xem, đi tới trước người Phương Vỹ Huyền, nhỏ giọng nói: “Phương Vỹ Huyền, cậu với tôi đi ra ngoài phòng khách đi!”
Lúc này, Lương Gia Tuệ cũng liếc mắt nhìn Đường Thanh Hiền, ánh mắt có vẻ trêu tức nói: “Mạnh Sơn, tôi nói này, cậu mời một người gọi là thần y về, chắc không phải dùng cả con gái mình để trả giá đấy chứ? Thế thì cái giá này đúng là cao quá…”
“Bác gái!” Tính tình của Đường Chí Hòa vốn nóng nảy, bây giờ không nhịn được, đi tới trước mặt Lương Gia Tuệ.

“Cậu muốn làm gì? Người lớn chúng tôi đang nói chuyện, đến phiên thằng nhóc con cháu như cậu nói chen vào sao?” Lương Gia Tuệ không sợ hãi chút nào, trừng Đường Chí Hòa bằng nửa con mắt.

Đường Chí Hòa tức giận nghiến răng, cũng không dám làm gì cả, dù sao người trước mắt này cũng là bác gái của anh ta.

Sắc mặt của Đường Mạnh Sơn càng ngày càng xấu xí.

Làm chủ nhà, ông ta vốn nên sở hữu quyền phát biểu tuyệt đối trong dòng họ.

Nhưng vợ chồng Đường Vĩnh Khanh giống như con ruồi không cần mặt mũi, luôn đối đầu với ông ta ở nơi công cộng, một chút thể diện cũng không để lại cho ông ta.

Nhất là hai năm gần đây, chuyện mà vợ chồng Đường Vĩnh Khanh làm càng ngày càng khác người.

Nếu không phải sợ ông cụ Đường không vui thì Đường Mạnh Sơn đã đuổi họ ra khỏi nhà từ sớm!
“Tránh ra cho tôi! Tôi phải ra ngoài chào khách!” Lương Gia Tuệ mạnh mẽ đẩy Đường Chí Hòa ra, đi ra ngoài.

Đường Vĩnh Khanh cũng hờ hững liếc mắt nhìn Phương Vỹ Huyền và Đường Mạnh Sơn, rồi cũng xoay người muốn đi ra ngoài.

Lúc này Phương Vỹ Huyền mở miệng nói: “Được thôi, tôi có thể xem giúp ông một chút.”

Trong lúc nói chuyện, Phương Vỹ Huyền đứng dậy, đi về phía Đường Vĩnh Khanh.

“Vấn đề trên người ông không chỉ có một, mà rất nhiều, tôi sẽ nói ra vấn đề mà ông quan tâm nhất!”
Ánh mắt Đường Vĩnh Khanh khẽ thay đổi, đứng tại chỗ nhìn Phương Vỹ Huyền.

Những người nhà họ Đường khác ở đây cũng đều nhìn về phía Phương Vỹ Huyền.

“Ông bị thiếu hụt thận khí nghiêm trọng, thường xuyên cảm thấy mệt mỏi, đau lưng mỏi eo, dễ rụng tóc và mất ngủ.” Phương Vỹ Huyền nói xong, mỉm cười rồi nói tiếp: “Trong đó có một điều nghiêm trọng nhất là chỗ đó của ông không được, có lẽ đã một thời gian rất dài, ông không thể nào sinh hoạt vợ chồng như bình thường được.”
Phương Vỹ Huyền vừa nói xong, vợ chồng Đường Vĩnh Khanh đều thay đổi sắc mặt!
Nhất là Đường Vĩnh Khanh, ánh mắt tràn đầy khiếp sợ.

Các triệu chứng mà Phương Vỹ Huyền nói, cơ bản đều trúng hết!
Những người nhà họ Đường khác đều hai mặt nhìn nhau.

Đường Vĩnh Khanh có vấn đề về mặt kia?
Đối với một người đàn ông mà nói, đó là một vấn đề về tôn nghiêm!
Có một số người đàn ông có vẻ giễu cợt trong ánh mắt.

Sắc mặt Lương Gia Tuệ rất khó xem, bà ta trừng mắt nhìn Phương Vỹ Huyền, cất giọng the thé: “Cậu đang nói hưu nói vượn cái thứ chó má gì thế? Một cái cũng không trúng! Mặt kia của Vĩnh Khanh vốn dĩ không có vấn đề gì!”
Nhưng biểu hiện này của Lương Gia Tuệ lại có vẻ giấu đầu lòi đuôi.

Ánh mắt của mọi người càng thêm giễu cợt.

“Còn vì sao thiếu hụt thận khí? Rất đơn giản, bởi vì lúc còn trẻ ông không tiết chế, gần như mỗi ngày đều làm chuyện phòng the, có đôi khi một ngày không chỉ làm một hai lần.

Trong khoảng thời gian đó, thận khí của ông đã bị xói mòn nghiêm trọng.” Phương Vỹ Huyền tiếp tục nói.

Sắc mặt của Đường Vĩnh Khanh đã biến thành màu tím bầm.

Những gì Phương Vỹ Huyền nói hoàn toàn chính xác, quả thật lúc còn trẻ ông ta miệt mài vô độ, gần như mỗi ngày đều chìm đắm trong nữ sắc, không thể nào tự kiềm chế được.

“Đương nhiên, cái chết người nhất không phải là ở chỗ phóng túng lúc còn trẻ.

Mà là sau độ tuổi ba mươi lăm, ông vẫn duy trì tần suất làm chuyện phòng the cực cao, đây mới là nguyên nhân cơ bản dẫn đến kết quả ngày hôm nay của ông.” Phương Vỹ Huyền lại bổ sung.


Nghe thấy câu này thì Lương Gia Tuệ biến sắc.

Sau ba mươi lăm tuổi…bà ta và Đường Vĩnh Khanh đã rất ít khi làm chuyện đó.

Vậy thì Đường Vĩnh Khanh làm với ai…
Nghĩ đến đây, Lương Gia Tuệ lập tức nhìn về phía Đường Vĩnh Khanh, phát hiện trên trán Đường Vĩnh Khanh đã toát ra một lớp mồ hôi lạnh.

Nhưng Lương Gia Tuệ tỉnh táo lại rất nhanh.

Khoan hãy nói đến chuyện những gì Phương Vỹ Huyền nói có đúng hay không.

Nếu bây giờ bà ta cư xử thô lỗ thì ngược lại sẽ thừa nhận những điều này, đến lúc đó sẽ thành một trò cười.

Cho nên bây giờ bà ta càng bình tĩnh bao nhiêu thì độ tin cậy trong lời nói của Phương Vỹ Huyền sẽ thấp bấy nhiêu!
Vì vậy bà ta lập tức bước tới trước, nói bên tai Đường Vĩnh Khanh: “Đường Vĩnh Khanh, anh bình tĩnh lại một chút cho em! Thằng nhóc này đang cố ý đào hố cho anh, anh đừng có nhảy xuống!”
Nghe thấy lời nhắc nhở của Lương Gia Tuệ, sắc mặt Đường Vĩnh Khanh hơi dịu đi.

Nhưng chỉ có mình ông ta biết, những gì Phương Vỹ Huyền nói, không có điều gì là không chính xác!
Sau tuổi ba mươi lăm, quả thật ông ta chán ghét Lương Gia Tuệ, thường xuyên ra ngoài qua đêm với những người phụ nữ khác!
Nhưng chuyện này ông ta tuyệt đối không thể nào thừa nhận.

Nếu không thì không chỉ đơn giản là mất mặt.

“Ông cũng đã từng đến rất nhiều bệnh viện, tìm rất nhiều bác sĩ! Nhưng họ đều không giải quyết được vấn đề của ông.” Phương Vỹ Huyền mỉm cười nói: “Trên thế giới này, có lẽ chỉ có tôi mới có thể chữa trị cho ông.”
Nghe thấy câu này, Đường Vĩnh Khanh nhìn về phía Phương Vỹ Huyền, ánh mắt thoáng hiện sự kích động.

Là một người đàn ông mà bất lực về mặt này, chắc chắn là đau đớn tột cùng!
Nếu có thể chữa trị, tốn bao nhiêu tiền đi nữa ông ta cũng đồng ý!
“Nhưng mà rất tiếc, tôi nhìn ông không vừa mắt, không thể nào chữa trị cho ông được đâu.” Phương Vỹ Huyền lạnh nhạt nói.

Nghe thấy câu này, vẻ mặt Đường Vĩnh Khanh cứng lại, lập tức trở nên u ám..