“Đáng chết!” Ánh mắt Đồ Tương Duy toát lên vẻ thù hằn, trên thân thể tỏa ra một luồng khói đen.

Cái vỏ thân xác này đã sắp vỡ nát rồi, gã nhất định phải thoát khỏi nó.

Luồng khói đen chui ra khỏi thân thể của Đồ Tương Duy, trôi lơ lửng ở giữa không trung, tìm kiếm con mồi tiếm theo.

Sau đó, nó phóng nhanh về phía Chung Mỹ Ân và Chúc Khánh Tiệp đang hốt hoảng chạy trốn ra bên ngoài!
Phương Vỹ Huyền nhìn về phía nó đang chạy trốn, vươn tay ra chỉ một cái.

“Ầm!”
Một luồng Chân Khí màu đỏ nhạt lao đến tấn công làn khói đen!
Khói đen bị luồng Chân Khí này đánh cho phải chia tách ta, đồng thời hét lên một tiếng chói tai ở giữa không trung.

Nhưng rất nhanh, nó lại ngưng tụ thành một làn khói đặc, hơn nữa còn nhanh như cắt chui vào trong thân thể của Chung Mỹ Ân!
Chung Mỹ Ân kêu lên một tiếng thảm thiết, cả người co quắp lại.

Cùng lúc đó, còn có một làn khói đen nhỏ chui vào trong thân thể của Chúc Khánh Tiệp phía bên kia.

Chúc Khánh Tiệp kêu rên liên tục, thân xác bị khói đen chiếm đoạt, đến cuối cùng biến mất không thấy nữa.

Mấy giây sau, Chung Mỹ Ân lại từ dưới đất đứng lên, hai con mắt đã biến thành một màu đen hoàn toàn.

Cô ta cắn chặt răng, dùng hết toàn bộ sức lực chạy ra bên ngoài.

Vốn dĩ Tử Linh đã đang bị thương rất nặng, nếu như mà cái thân xác này còn bị phá hủy nữa thì nó thật sự sẽ phải hồn bay phách tán.

Cái tên Phương Vỹ Huyền đáng chết này, vậy mà lại khiến cho nó phải chật vật như vậy!
Đợi sau này khôi phục lại được chín phần thực lực, nó nhất định phải trả thù!
Rất nhanh sau đó Chung Mỹ Ân đã trốn thoát khỏi phạm vi tầm mắt của Phương Vỹ Huyền.

.

Ra chương nhanh nhất tại * T R U M t г u y e n.

V N *
Ban đầu Phương Vỹ Huyền còn tưởng rằng sau cái chỉ tay kia thì con Tử Linh này cũng sẽ bị đánh tan.

Không nghĩ tới, con Tử Linh này thế mà lại vẫn có thể hợp nhất lại thành một thể, hơn nữa còn nhập vào người Chung Mỹ Ân để chạy trốn.

Nhưng mà, Phương Vỹ Huyền cũng không đuổi theo nó nữa.


Chỉ là một con Tử Linh ngàn năm bé nhỏ mà thôi, cộng thêm nó đã bị anh đánh bị thương nặng, cũng không gây ra được sóng gió gì lớn.

Nếu như lần sau gặp lại, Phương Vỹ Huyền dùng một bàn tay là có thể đánh tan được nó.

...!
Phương Vỹ Huyền ôm một quyển Phệ Tinh Đại Pháp, còn có một đóa Băng Phách Tuyết Liên trong ngực, cứ như vậy quay trở lại thành phố Giang Hải.

Vốn định đi thẳng về khu chung cư Lệ Giang, nhưng sau khi suy nghĩ một chút, hình như đã mấy ngày rồi anh không đến vườn rau tưới nước.

Vì vậy, Phương Vỹ Huyền lại đổi hướng, đi thẳng về phía thôn Kiến Nam ở đằng sau núi.

Khi đi ngang qua cửa thôn Kiến Nam, anh nhìn thấy ở ven đường có một chiếc Hummer SUV đang đậu.

Phương Vỹ Huyền còn nhớ, chiếc xe này là của Tần Lăng Thường.

Quả nhiên, Phương Vỹ Huyền mới vừa đi tới gần, cửa xe đã được mở ra.

Trên người Tần Lăng Thường mặc một chiếc áo khoác ngắn màu đỏ rượu vang, bên dưới mặc một chiếc quần jean rộng thoải mái.

Mái tóc đen nhánh bóng mượt phủ xuống hai vai, cả người đều hiện lên dáng vẻ tràn đầy sức sống.

Trong tay cô ấy xách một chiếc hợp quà, đi tới trước mặt Phương Vỹ Huyền.

“Cậu Phương, tôi cố ý đến nơi này chờ cậu.”
“Cô tìm tôi có chuyện gì?” Phương Vỹ Huyền hỏi.

“Ông nội tôi bảo tôi đưa hộp quà này đến cho cậu, ông ấy nói rằng hôm nay là một ngày đặc biệt.” Tần Lăng Thường không thay đổi sắc mặt nói.

“Ngày đặc biệt gì chứ?” Đầu óc Phương Vỹ Huyền như bị sương mù bao phủ, hỏi lại.

“Ông ấy không nói.” Tần Lăng Thường đáp.

“Ồ, không quan tâm nữa, đưa hộp quà cho tôi đi.” Phương Vỹ Huyền đưa tay ra.

Thấy Phương Vỹ Huyền không có chút khách sáo nào, Tần Lăng Thường có chút không hài lòng, nhưng cô ấy vẫn đưa hộp quà đến tận tay của Phương Vỹ Huyền.

“Còn có chuyện gì khác sao?” Phương Vỹ Huyền lại hỏi.

Tần Lăng Thường chầm chậm lắc đầu, nhưng sau đó lại đột nhiên nghĩ tới cái gì, hỏi: “Cậu Phương, tại sao nhà của cậu...!lại biến thành đống đổ nát vậy?”
“Bị cưỡng chế phá hủy.

Tôi là hộ không chịu di dời, bên phát triển dự án vẫn luôn bảo tôi chuyển đi, tôi không đi.


Kết quả bọn họ đã thừa dịp lúc tôi không có ở nhà, cho nhà tôi nổ tung thành đống gạch vụn.” Phương Vỹ Huyền trả lời.

“...” Tần Lăng Thường nhìn thấy trên mặt Phương Vỹ Huyền tràn đầy vẻ bình thản, cũng không hề giống như đang nói đùa, trong lúc nhất thời không biết nên nói cái gì cho phải.

“Bây giờ tôi đang ở trên tầng 27 tòa C của khu chung cư Lệ Giang, sau này nếu như cô muốn tìm tôi thì cứ đi đến chỗ đó tìm đi.” Phương Vỹ Huyền lại nói.

“Được, vậy giờ tôi đi trước đây.” Tần Lăng Thường bề ngoài mỉm cười, nhưng mà trong lòng lại âm thầm chống đối.

Nếu như không có yêu cầu từ ông nội, ai muốn đi tìm cậu chứ?
Tần Lăng Thường xoay người, đang muốn quay trở về xe thì lại bị Phương Vỹ Huyền gọi lại.

“Bên trong hộp quà này của cô có chân giò hun khói à, vậy thì đi theo tôi đi, tôi mời cô ăn một chút món ngon tuyệt trần.” Phương Vỹ Huyền nói.

...!
Vì vậy, Tần Lăng Thường đã đi theo Phương Vỹ Huyền tới vườn rau.

Nhìn Phương Vỹ Huyền đi đến chỗ dòng suối bên ngoài rìa để lấy nước, sau đó quay trở lại tưới cho đám cải xanh ở trong vườn, nhìn dáng vẻ cũng tương đối thuần thục.

Điều này khiến cho Tần Lăng Thường có chút kinh ngạc, lần trước Phương Vỹ Huyền cho cô ấy một ít cải xanh, cô ấy còn tưởng rằng là Phương Vỹ Huyền đang cố ý đùa bỡn mình.

Hóa ra những cây cải xanh kia thật sự là do Phương Vỹ Huyền tự trồng.

“Cô đã từng trồng rau bao giờ chưa?” Phương Vỹ Huyền tưới nước cho rau xong, hỏi.

Tần Lăng Thường khẽ lắc đầu tỏ ý phủ nhận.

Thân là cô chiêu vàng ngọc của nhà họ Tần, không nói đến chuyện có bằng lòng hay không, mà cô ấy thực sự không có cơ hội tiếp để xúc với loại chuyện này.

Có đôi khi Phương Vỹ Huyền sẽ nấu cơm ăn ở tại vườn rau này, cho nên trong căn phòng gỗ nhỏ ở bên cạnh vườn có để sẵn một ít dụng cụ, trong đó có một cái nồi, còn có một vài loại gia vị đơn giản.

Phương Vỹ Huyền xách cái nồi ra, đi đến bên cạnh dòng suối nhỏ múc hơn nửa nồi nước, sau đó lại lấy cây Băng Phách Tuyết Liên có cấp bậc lên đến hàng ngàn năm đang nằm trong túi quần kia ra, rửa sạch sẽ rồi ném vào trong nồi.

Tiếp sau đó, Phương Vỹ Huyền lại lấy một ít chân giò hun khói từ trong hộp quà mà Tần Lăng Thường đem đến ra, cho chung vào trong nồi, dùng củi bắt đầu đun nóng lên.

Dùng Băng Phách Tuyết Liên có giá trị lên đến trăm triệu để nấu canh, trên thế giới này sợ là cũng chỉ có một mình Phương Vỹ Huyền mới làm ra được.1
Tần Lăng Thường ở một bên nhìn Phương Vỹ Huyền nấu canh, trong lòng âm thầm khịt mũi coi thường.

Chỉ là một cây cỏ không biết tên là gì, cộng thêm một chút chân giò hun khói, như vậy mà cũng được gọi là món ngon tuyệt trần sao?
Nhưng chỉ mấy phút ngắn ngủi sau, từ trong nồi lại tỏa ra một mùi hương vô cùng thơm.


Sắc mặt Tần Lăng Thường hơi hơi thay đổi, cảm giác có chút bị vả mặt.

“Mùi thì đúng là rất thơm, nhưng canh có ngon hay không lại là một chuyện khác.” Trong lòng Tần Lăng Thường âm thầm tìm lấy một cái cớ khác cho chính mình.

Lại trôi qua thêm mười mấy phút nữa, mùi thơm lúc này đã rất nồng đậm rồi.

Vốn dĩ Tần Lăng Thường cũng không đói bụng, nhưng sai khi ngửi thấy hương thơm ngào ngạt này, dạ dày lại xì xào kêu gào lên.

Chỉ là chân giò hun khói cộng thêm một cọng cỏ, nhưng sao mùi canh nấu ra lại thơm đến như vậy cơ chứ?
“Cậu Phương...!Còn chưa xong sao?” Tần Lăng Thường gần như là đỏ mặt hỏi ra vấn đề này.

“Vẫn chưa được, ít nhất phải nấu một giờ đồng hồ.” Phương Vỹ Huyền nói.

Vì vậy, Tần Lăng Thường lại trợn mắt nhìn chằm chằm vào nồi canh đợi một hồi lâu, trong lúc đợi không biết cô ấy đã nuốt nước miếng đến bao nhiêu lần.

“Được rồi.”
Rốt cuộc, Phương Vỹ Huyền cũng đã mở nắp nồi ra.

Mùi thơm bên trong nồi được thả ra hoàn toàn, ngay cả chút dè dặt cuối cùng Tần Lăng Thường cũng không giữ nổi nữa, tiến lên phía trước, tha thiết mong chờ nhìn Phương Vỹ Huyền.

Phương Vỹ Huyền múc một muôi canh từ trong nồi lên, rót vào trong một cái bát nhỏ.

Tần Lăng Thường ngay lập tức muốn vươn tay ra nhận lấy.

“Chờ một chút, quá nhiều rồi.” Phương Vỹ Huyền vừa nói, vừa đổ một nửa số canh ở trong cái bát nhỏ về lại trong nồi.

Dùng Băng Phách Tuyết Liên nấu trực tiếp thành canh, bên trong canh sẽ chứa vô số loại hiệu lực và tác dụng, người bình thường thực sự không có cách nào chịu nổi, tuyệt đối không thể uống nhiều.

Nhìn thấy bên trong chiếc bát nhỏ mà Phương Vỹ Huyền cầm vốn dĩ cũng không có nhiều canh, lại đổ ngược trở về nồi gần một nửa, Tần Lăng Thường sắp bị tức chết mất.

Con người này có cần phải hẹp hòi đến như vậy không?
Vẫn còn hơn nửa già nồi canh nữa, vậy mà chỉ cho cô có một chút như này?
“Trên xe của cô có nước suối không?” Phương Vỹ Huyền hỏi.

Tần Lăng Thường tức giận đến cắn răng nghiến lợi, sắc mặt xanh đen gật đầu một cái.

“Vậy cô hãy đi lấy chai nước suối đến đây, rót thêm vào trong cái bát này, làm loãng ra một chút, mùi vị sẽ càng ngon hơn.” Phương Vỹ Huyền nói.

“...” Tần Lăng Thường gần như không còn cách nào duy trì được lễ phép căn bản nữa.

“Tôi nói thật đấy, cô thử một lần thì biết.” Phương Vỹ Huyền lại nói.

Tần Lăng Thường hít sâu một hơi, ép buộc bản thân phải tỉnh táo lại, sau đó quay trở lại xe lấy một chai nước suối, gần như là cam chịu rót nước suối vào trong bát, khiến cho bát canh vốn dĩ chỉ có không đến một phần ba là nước canh bị làm loãng thành gần đầy một bát nước.

Như vậy thì còn mùi vị gì nữa chứ, uống cái rắm!
Tần Lăng Thường tức giận đến mức hai hốc mắt đều có chút ửng đỏ.

Cực khổ chờ đợi một giờ, thế mà lại chỉ có thể uống được một bát canh đã bị pha loãng này.1

Nhưng đến cuối cùng, Tần Lăng Thường vẫn cố nén sự khó chịu ở trong lòng xuống, uống một hớp nhỏ.

Hả? Uống thật là ngon!
Lại uống thêm một hớp nữa.

Cũng đã bị pha loãng thành như vậy rồi, tại sao vẫn còn ngon đến như thế?
Tần Lăng Thường uống hai ba hớp đã cạn sạch bát canh, dư vị kéo dài không phai.

Pha loãng rồi mà vẫn ngon đến như vậy, vậy chẳng phải là không bị pha loãng thì sẽ càng ngon hơn sao?
Tần Lăng Thường nhìn về phía Phương Vỹ Huyền, muốn hỏi lấy thêm một chút nữa.

Nhưng Phương Vỹ Huyền lúc này lại đang ôm cả nồi lên uống!
Tần Lăng Thường giận đến nỗi gần như phát run, hai ngọn núi trước ngực phập phồng dữ dội.

“Tôi đi đây!”
Tần Lăng Thường xoay người rời đi, cũng không quay đầu lại.

Nếu như còn ở lại nữa, cô ấy sẽ không chỉ thèm ăn chết, mà sẽ còn bị tức chết!
“Thật sự không phải là tôi không cho cô uống, nếu như cô uống quá nhiều, thân thể sẽ không chống đỡ nổi đâu.” Phương Vỹ Huyền ở sau lưng nói.

Không chống đỡ nổi?
Tại sao tôi đây uống nhiều một chút thì thân thể sẽ không chống chịu nổi, còn cậu lại có thể ôm cả nồi uống?
Hẹp hòi chính là hẹp hòi, không cần tranh cãi!
Tần Lăng Thường vô cùng tức giận, nhanh chóng quay trở lại xe, đạp cần ga rời đi.

Cái tên Phương Vỹ Huyền này, rõ ràng là một thằng nhóc học sinh trung học vô liêm sỉ, da mặt dày, háo sắc, hẹp hòi!1
Lần này trở về, cô ấy nhất định phải nói chuyện này với ông nội, sau này cũng không muốn tới gặp Phương Vỹ Huyền nữa!
...!
Buổi chiều Phương Vỹ Huyền đi tới trường học, nhìn thấy được bóng lưng của Lưu mập mạp ở dưới tầng một.

Hơn hai năm này, Lưu mập mạp là người duy nhất mà Phương Vỹ Huyền có thể trò chuyện cùng mấy câu ở trường học, cũng coi như là bạn bè.

Nhưng mà mấy ngày nay, hai người đều không hề chạm mặt nhau lấy một lần, càng đừng bàn đến việc nói chuyện.

Vì vậy, Phương Vỹ Huyền đi lên phía trước, vỗ một cái vào bả vai của Lưu mập mạp, muốn lên tiếng chào hỏi.

Dường như Lưu mập mạp đã bị hành động này dọa sợ, cả người run bắn lên, đầu cũng co rụt về phía sau.

Nhìn thấy phản ứng này của cậu ta, Phương Vỹ Huyền khẽ cau mày.

Rồi sau đó, Phương Vỹ Huyền nhìn thấy trên mặt của Lưu mập mạp tràn đầy vết thương.

Hốc mắt trái bị đánh đến nỗi để lại một vết bầm xanh tím, trên trán còn quấn băng gạc.

“Phương, Phương Vỹ Huyền...” Lưu mập mạp nhìn thấy là Phương Vỹ Huyền, ánh mắt có chút né tránh.

“Là ai đã đánh cậu thành ra như vậy?” Ánh mắt Phương Vỹ Huyền bỗng nhiên trở nên lạnh lẽo, hỏi..