Lệ Quân Triệt che gò má, phẫn nộ trừng mắt nhìn chị gái, nói: “Chị làm gì vậy?”
“Chị bảo em… Nói xin lỗi với cậu Phương!” Lệ Trúc Hiên gằn từng chữ một, giọng điệu lạnh như băng.

Đây là lần đầu tiên Lệ Quân Triệt nhìn thấy chị gái nổi giận đến thế.

Nhưng mà gã ta vẫn không hiểu!
Rốt cuộc cái tên Phương Vỹ Huyền này có gì đặc biệt hơn người? Tại sao gã ta phải xin lỗi Phương Vỹ Huyền?
“Em không xin lỗi!” Hai mắt đỏ bừng Lệ Quân Triệt, gào lên.

“Chát!”
Lệ Trúc Hiên tức giận đến mức cơ thể mềm mại run lên, lại tát thêm một cái lên mặt Lệ Quân Triệt.

Lệ Quân Triệt cũng cực kỳ phẫn nộ, hơn nữa gã ta mới vừa dùng thuốc, bây giờ dược tính đã bắt đầu phát tác.

Hai mắt gã ta đỏ hồng, trạng thái tinh thần bắt đầu trở nên hưng phấn.

“Chị, chị không giúp em, mà giúp người ngoài sao? Sau khi em về nhất định phải mách chuyện này với ông! Để ông định đoạt…” Đột nhiên Lệ Quân Triệt nhếch miệng cười nói.

“Em im ngay cho chị!” Lệ Trúc Hiên tức giận, nói.

Lệ Quân Triệt không hề để ý, chỉ thẳng vào mũi Phương Vỹ Huyền, mắng: “Phương Vỹ Huyền, tao nhớ kỹ mày rồi, tao nhất định sẽ báo thù, mẹ kiếp còn cả cô nữa, tôi muốn…”
“Bịch!”
Lệ Quân Triệt còn chưa nói xong, cả người anh ta đã bị trúng một đòn cực nặng, ọc một ngụm máu, bay ngược ra ngoài.

Anh ta đập mạnh lên bức tường hành lang, phát ra tiếng va đập nặng nề, rồi ngã xuống đất không dậy nổi.

“Xem ra cô không có cách đối phó với cậu em trai của mình, tôi đành phải ra tay giúp cô.” Phương Vỹ Huyền lạnh giọng nói.

Lúc này, ánh mắt những người khác trong phòng nhìn về phía Phương Vỹ Huyền, chỉ có hoảng sợ!
Rõ ràng Phương Vỹ Huyền luôn ngồi ở trên sô pha, nhưng anh dùng cách gì để đánh bay Lệ Quân Triệt ra ngoài?
“Cậu Phương, thành thật xin lỗi, em trai tôi gây thêm rắc rối cho cậu, là tôi dạy dỗ không nghiêm.” Lệ Trúc Hiên đi đến trước mặt Phương Vỹ Huyền, khom lưng với Phương Vỹ Huyền.

Phương Vỹ Huyền không nói gì, chỉ im lặng nhìn Lệ Trúc Hiên.


Thấy Phương Vỹ Huyền không nói lời nào, Lệ Trúc Hiên cắn răng một cái, rồi lập tức quỳ xuống đất!
Tất cả mọi người ngồi quanh đó đều sợ ngây người.

Cô ấy chính là thế lực lớn ở thành phố Giang Hải, hội trưởng hội Thanh Nham đó!
Thế mà cô ấy lại quỳ xuống trước mặt Phương Vỹ Huyền?
Hồng Tịnh Vũ đứng phía sau cách đó không xa thấy cảnh tượng này, sắc mặt trở nên trắng bệch!
Người này có thể làm Lệ Trúc Hiên quỳ xuống xin tha?
Rốt cuộc Phương Vỹ Huyền là thần thánh phương nào?
Lúc trước anh ta còn châm chọc Phương Vỹ Huyền, nói Phương Vỹ Huyền không xứng làm đại ca Lý Vũ Kiêu.

Không ngờ rằng… Phương Vỹ Huyền mới là đại ca thật sự!
“Hội trưởng!” Đám đàn em phía sau cô ta cũng ngạc nhiên kêu lên.

Bọn họ cũng không ngờ rằng ở thành phố Giang Hải này lại còn có người có thể bắt hội trưởng của họ quỳ xuống!
“Cậu Phương, em trai tôi là con trai độc nhất nhà họ Lệ, tôi mong cậu có thể tha cho nó một đường sống.

Nó phạm sai lầm, tôi đồng ý chịu trừng phạt thay nó.” Lệ Trúc Hiên cúi đầu nói.

Phương Vỹ Huyền nhìn Lệ Trúc Hiên, hơi híp mắt, nhưng anh vẫn không nói gì.

Anh luôn cảm thấy chuyện xảy ra hôm nay có gì đó kỳ lạ.

Trong phòng lặng ngắt như tờ.

Một lát sau Phương Vỹ Huyền mở miệng nói: “Mười viên nội đan của yêu thú lần trước, cô đã đến đâu rồi?”
Lệ Trúc Hiên nói: “Cậu Phương, tôi đã tốn rất nhiều sức người để tìm kiếm thứ này trong phạm vi cả Hoa Hạ, có lẽ cần thêm một chút thời gian…”
“Bây giờ thêm năm viên, dù sao đêm nay cũng coi như tôi đã giúp cô một chuyện, cô thấy có đúng không?” Phương Vỹ Huyền cười nhạt nhìn Lệ Trúc Hiên, nói.

Cơ thể mềm mại của Lệ Trúc Hiên hơi run lên, nói: “Tôi hiểu rồi.”
Phương Vỹ Huyền đứng dậy, nói với Lưu mập mạp và Vu Ánh Hà đang ngây người bên cạnh: “Chúng ta đi thôi.”
“Việc giải quyết tốt hậu quả giao cho cậu.” Phương Vỹ Huyền lại vỗ bả vai Lý Vũ Kiêu, nói.

“Dạ được, đại ca!” Hiện giờ ở trong lòng Lý Vũ Kiêu, Phương Vỹ Huyền là sự tồn tại như bậc thần thánh.

Dưới ánh mắt khiếp sợ của mọi người, Phương Vỹ Huyền bước ra khỏi phòng.



Trên đường về, trong lòng Phương Vỹ Huyền lại suy nghĩ chuyện khác.

Người phụ nữ Lệ Trúc Hiên này… Thật sự không đơn giản.

Thậm chí có thể nói đây chính là người phụ nữ mưu mô nhất trong số những người anh đã gặp mấy chục năm qua.

Chuyện đêm nay, có lẽ là kế hoạch của cô ta.

Đầu tiên để Lệ Quân Triệt xuất hiện ở KTV Hào Tình, trùng hợp ở ngay phòng đối diện với Phương Vỹ Huyền.

Sau đó, Lệ Quân Triệt gây chuyện, Phương Vỹ Huyền ra tay.

Đúng lúc Lệ Trúc Hiên ở gần đó, tới hiện trường thì lại không ngăn cản Lệ Quân Triệt tiếp tục sỉ nhục Phương Vỹ Huyền cùng Vu Ánh Hà, mà chờ Phương Vỹ Huyền ra tay đánh Lệ Quân Triệt trọng thương.

Cuối cùng, cô ta lại quỳ xuống trước mặt Phương Vỹ Huyền ngay trước mắt đông đảo cấp dưới, để cầu xin thay Lệ Quân Triệt.

Nếu loạt chuyện này trùng khớp đến vậy, tất nhiên đây chính là kế hoạch được tính toán kỹ lưỡng.

Có điều, mục đích cuối cùng của Lệ Trúc Hiên là gì, Phương Vỹ Huyền cảm thấy mình không cần phải suy đoán.

“Có phải mình nhân từ quá rồi không?” Phương Vỹ Huyền khẽ nhíu mày, thầm nghĩ.

Anh không thích bị người khác lợi dụng, nhưng Lệ Trúc Hiên đã lợi dụng anh không chỉ một lần.

Bây giờ nghĩ lại, vừa rồi chỉ bắt cô ta đưa thêm năm viên nội đan của yêu thú, dường như quá hời cho cô ta rồi.


KTV Hào Tình.

“Cô chủ, hình như cậu chủ bị thương rất nặng, chúng ta có cần đưa cậu ấy đến bệnh viện trước không?” Một tên đàn em đi lên, hỏi.

Lệ Trúc Hiên nhìn thoáng qua Lệ Quân Triệt đang nằm ngoài hành lang, trên mặt toàn là máu, khuôn mặt cô ta không có chút tình cảm nào: “Ừ, đưa đi bệnh viện đi.


Ngoài ra cần phải phong tỏa tin tức mọi chuyện đã xảy ra đêm nay, tuyệt đối không được truyền ra ngoài.

Bao gồm cả hội Thanh Nham cũng không được, biết không?”
“Đã rõ, cô chủ.” Tên đàn em gật đầu, trả lời.

Sau đó, Lệ Trúc Hiên lại nói với một tên đàn em khác: “Tôi phải về nhà một chuyến, lập tức chuẩn bị xe.”

Lưu mập mạp ngồi xe taxi về nhà, Phương Vỹ Huyền và Vu Ánh Hà thì lựa chọn đi bộ, đi từ từ về nhà.

Vu Ánh Hà nhìn Phương Vỹ Huyền đi bên cạnh, muốn nói lại thôi.

Phương Vỹ Huyền nhận ra, quay đầu lại hỏi: “Em muốn nói gì thì nói đi.”
“… Chỉ là em cảm thấy càng quen biết anh Phương Vỹ Huyền càng lâu, ngược lại càng cảm thấy anh Phương Vỹ Huyền xa lạ…” Vu Ánh Hà do dự trong chốc lát, nói.

“Chuyện này rất bình thường, mỗi người đều có bí mật.” Phương Vỹ Huyền đáp.

“Vậy anh Phương Vỹ Huyền, có phải trên người của anh còn rất nhiều bí mật không?” Vu Ánh Hà nói.

“Đương nhiên, bí mật trên người anh có đếm cũng không đếm xuể.” Phương Vỹ Huyền đáp.

“Vậy anh có thể kể cho em một cái trong đó không? Một cái là đủ rồi.” Dưới ánh trăng, đôi mắt to của Vu Ánh Hà sáng lấp lánh, hỏi.

Phương Vỹ Huyền im lặng trong chốc lát, nói: “Em thật sự muốn biết?”
“Dạ!” Vu Ánh Hà nặng nề gật đầu.

“Vậy anh nói một cái, cũng là một cái quan trọng nhất.” Phương Vỹ Huyền nói.

Vu Ánh Hà nhìn Phương Vỹ Huyền, vẻ mặt chờ mong.

“Thật ra… Anh đã sống khoảng chừng năm nghìn năm.” Phương Vỹ Huyền trầm giọng nói.

Vu Ánh Hà sửng sốt, ngay sau đó nở nụ cười nói: “Anh Phương Vỹ Huyền, em đã biết anh sẽ không nói thật mà! Bí mật nói ra sẽ không còn là bí mật nữa.

Nhưng anh Phương Vỹ Huyền có thể tìm một lý do dễ tin hơn để từ chối mà, em không phải đứa con nít ba tuổi, sẽ không bị anh lừa đâu, ha ha…”
Vẻ mặt Phương Vỹ Huyền không đổi, anh biết Vu Ánh Hà sẽ không tin.


Hơn hai mươi phút sau, hai người đi vào khu chung cư Lệ Giang, vào tầng trệt tòa C.


Lúc này, đột nhiên Phương Vỹ Huyền ngửi được mùi hương khác thường trong không khí.

Anh vừa quay đầu lại đã nhìn thấy một người phụ nữ thả tóc ngang vai đi về phía anh.

“Xin hỏi đây là tòa C sao?” Người phụ nữ lên tiếng, giọng nói của người này rất độc đáo, hơi khàn khàn nhưng lại rất có sức hút.

Khuôn mặt người phụ nữ này… Chỉ có thể dùng chữ yêu tinh để miêu tả, ngũ quan tinh xảo, làn da trắng nõn, trên khóe môi còn có một nốt ruồi mỹ nhân.

Nhưng đây không phải trọng điểm, trọng điểm chính là cặp mắt xinh đẹp của cô ta, lả lướt như nước hồ, nhộn nhạo, tựa như có thể hút hồn người nhìn.

Những người đàn ông bình thường chỉ cần nhìn thấy một cô gái đẹp như trong tranh bước ra thế này e là sẽ không cầm lòng nổi.

Đến cả Vu Ánh Hà bên cạnh cũng nhìn ngây người.

Nhưng Phương Vỹ Huyền chỉ nhìn thoáng qua đã thu ánh mắt lại, nói: “Đây là tòa C.”
Người phụ nữ hơi sửng sốt, ngay sau đó mỉm cười nói: “Cảm ơn.”
Phương Vỹ Huyền và Vu Ánh Hà đi đến trước thang máy, người phụ nữ cũng đi theo, đứng bên cạnh Phương Vỹ Huyền.

“Đinh!”
Cửa thang máy mở ra, Phương Vỹ Huyền và Vu Ánh Hà đi vào.

Người phụ nữ cũng đi theo phía sau Phương Vỹ Huyền, cùng vào trong thang máy.

Phương Vỹ Huyền ấn tầng hai mươi bảy, còn người phụ nữ kia lại ấn tầng hai mươi tám.

Phương Vỹ Huyền nhìn người phụ nữ này rồi hơi nhíu mày.

Thang máy từ từ đi lên.

Mùi hương tỏa ra từ người phụ nữ tràn ngập cả khoang thang máy.

Qua hai, ba giây sau, đột nhiên Vu Ánh Hà nhắm mắt lại, suýt nữa ngã xuống sàn thang máy.

Phương Vỹ Huyền vươn tay ôm lấy Vu Ánh Hà, ánh mắt khẽ thay đổi.

Người phụ nữ trong thang máy này…… Có vấn đề!
Phương Vỹ Huyền quay đầu, trùng hợp nhìn thấy người phụ nữ đi về phía anh, cô ta hơi xòe tay, đôi môi đỏ như lửa, một đôi mắt quyến rũ lấp lánh như mặt hồ.

“Đến đây đi… Hai ta… Làm những chuyện nên làm…” Người phụ nữ liếm môi, cất giọng nói đầy gợi cảm..