"Mời Tiết Quý phi vào điện."

"Người đâu, cầm lệnh bài đi điều động Bắc Môn Cấm Vệ Quân vào cung thủ hộ."

Hàn Đạo Huy hạ liên tiếp hai đạo mệnh lệnh, lệnh sau so với lệnh trước càng thêm đằng đằng sát khí, chúng tướng nhất thời mồ hôi đầm đìa.

"Truyền Tiết Quý Phi vào điện."

Hoạn quan ra đón mặc phi bào, khủyu tay cầm phất trần trắng, cư nhiên lại là quan nội thần ngũ phẩm, có thể khiến cho ngũ phẩm nội thần tới đón, coi trọng trong đó không cần nói cũng biết, Ngô Hiền Phi cùng đám người Cung Hình Tư đang đứng gần đó sắc mặt đều trầm xuống.

Tiết Nghiên Tuệ từng bước một thong dong đi về phía cánh cửa uy nghiêm của Tử Thần Điện, sắc trời bắt đầu lờ mờ tối, gió đêm quét qua, xiêm y đỏ trên người nàng phiêu bồng trong đêm như ánh lửa, khoé môi vẫn giữ nguyên nụ cười hờ hững.

Hoạn quan dẫn đường lặng lẽ chứng kiến tràng cảnh này, trống ngực đập liên hồi, vị Tiết Quý Phi này không những xinh đẹp mỹ mạo mà bộ dáng tươi cười càng làm cho người ta sợ hãi, không biết tại sao, hắn tổng cảm giác nàng và Hàn đại nhân có vài phần tương tự.

Trãi qua tầng tầng lớp lớp thủ vệ, Tiết Nghiên Tuệ đi theo hoạn quan dẫn đường vào đến Thiên Điện.

Liếc nhìn thấy Hàn Đạo Huy hai mắt phủ đầy tơ máu, Tiết Nghiên Tuệ trong nội tâm thoáng lộp bộp, trên đường đi thủ vệ canh giữ sâm nghiêm đã khiến nàng suy đoán đến điềm xấu, giờ phút này nhìn thấy bộ dáng Hàn Đạo Huy như thế, cái suy đoán kia sợ là muốn trở thành thật.

Hàn Đạo Huy gật đầu chào, hỏi gọn gàng dứt khoát, "Tiết Quý Phi là muốn tố giác người phương nào mưu phản?"

Tiết Nghiên Tuệ xác định hoàng đế đã xảy ra chuyện, bằng không thì lời này không đến phiên Hàn Đạo Huy hỏi, giờ khắc này, trong lòng nàng tràn đầy oán giận cùng tuyệt vọng, mà Hàn Đạo Huy trong mắt nàng cũng đồng dạng mang tâm tình này.

Vốn nàng chỉ muốn mượn chuyện tố giác mưu phản này để gặp hoàng đế, dùng cớ này đào thoát khỏi chỗ dựa Thái Hậu sau lưng Ngô Hiền Phi, chỉ là liều mạng tự bảo vệ mình.

Không nghĩ tới hoàng đế nhanh như vậy liền bệnh tình nguy kịch, cái chết gần kề như lửa sém lông mày, vừa nghĩ tới rất nhanh thôi nàng sẽ bị buộc thắt cổ tuẫn táng, thống khổ không chịu nổi, chết vô cùng thê thảm.

Dựa vào cái gì, nàng cái gì cũng không làm lại phải chết, những người kia lại hưởng hết vinh hoa, còn mình thì tay trắng buông xuôi, nào có tiện nghi như vậy, Tiết Nghiên Tuệ trong nội tâm điên cuồng vọt lên ý nghĩ đồng quy vu tận.

"Bổn cung muốn tố giác tự nhiên chính là loạn thần tặc tử." Tiết Nghiên Tuệ khoé môi hơi vểnh.

Hàn Đạo Huy nghiêm nghị, vị Tiết Quý Phi này thật là biết phối hợp, "Tỷ như chuyện này can hệ đến gia tộc mẫu thân của Quý Phi thì sao?"

"Trung hiếu không thể song toàn, bổn cung chỉ đành phải quân pháp bất vị thân." Tiết Nghiên Tuệ quả quyết đáp lại.

Dứt khoát như vậy, Hàn Đạo Huy cũng nhịn không được ghé mắt, bất quá cũng chẳng buồn cảm khái, nếu như Tiết Quý Phi nguyện ý hợp tác, vậy sẽ giảm bớt một chút phiền toái, là một chuyện tốt.

Trong chốc lát, đôi bên đã đạt thành thoả thuận, Quý Phi tố giác, hoạn quan giả mạo chỉ dụ của hoàng đế cho gọi Xương Vương và Tiết Thành vào cung diện thánh, toàn diện tru sát, một điểm cũng không dây dưa dài dòng, càng không chừa bất kỳ đường lui nào.

Hai người hoàn toàn không nghĩ đến sau khi chuyện thành công còn có thể bảo toàn mạng sống, mặc kệ tương lai ngôi vị hoàng đế rơi vào trong tay ai, yêu phi, gian thần chính là tội danh không thể thoát khỏi, tân đế nhất định sẽ giết chết bọn họ để làm gương cho thiên hạ.

Cho nên, toàn bộ mưu tính đơn giản thô bạo đã có hiệu quả, dù sao đối với loại loạn thần tặc tử đa mưu túc trí, dùng tính mạng bản thân làm mồi nhử nhất thời có thể... Giảm xuống cảnh giác của bọn họ.

"Xương Vương, Tề Quốc Công..."

Tổ hợp yêu phi - gian thần bọn họ hiệu suất cực cao, lập tức sẽ ra tay hành động.

"Bịch, bịch."

Liên tiếp hai tiếng nặng nề rớt xuống, thanh âm đồ sứ vỡ vụn vang lên, theo chỗ sâu trong đại điện truyền đến.

"Bệ hạ?".

Hàn Đạo Huy thoáng chốc thay đổi sắc mặt, chạy như điên vào trong, hắn chạy vô cùng vội vàng, đại đao rơi khỏi tay cũng bất chấp.

"Bệ hạ! Ngài tỉnh?." Hàn Đạo Huy xông tới, chứng kiến bệ hạ ngồi ở mép giường, kích động quỳ xuống dập đầu, "Trời cao rủ lòng thương cho Triều Đình Thiên Hữu của chúng ta."

"Trẫm ngủ mê mấy ngày rồi?" Hoàng đế nhíu nhíu mày, thanh âm khô khốc.

"Bốn ngày, bệ hạ người ngủ mê bốn ngày rồi a, châm đâm ra máu không ngừng. Nô tài cũng không dám lại đâm... " Hàn Đạo Huy lệ rơi đầy mặt.

"Bốn ngày sao?..." Hoàng đế nhắm mắt lại, bình phục sóng to gió lớn trong lòng, hắn thật sự đã tỉnh lại sau khi đáp ứng cái thanh âm kia, hơn nữa thân thể so với trước kia còn tốt lên không ít.

Hoàng đế có thói quen khống chế thiên hạ, cho dù bởi vì nguyên nhân thân thể, cũng chưa bao giờ thoả hiệp, bản tính đế vương ăn sâu vào xương tuỷ, hắn đối với sự tình không thể tưởng tượng này vô cùng kiêng kỵ, vô luận là quỷ thần hay tà vật quỷ quái kia, vẫn là thứ kia muốn hắn che chở cho Tiết Quý Phi.

Đương nhiên, cảm giác cuối cùng vẫn là vui sướng.

"Hàn Đạo Huy, mau lau nước mắt."

"Ai." Hàn Đạo Huy lên tiếng, cầm ống tay áo lau nước mắt.

Hoàng đế nhìn cũng không nhìn, ném khăn cho hắn, "Dùng khăn mà lau."

Hàn Đạo Huy dùng khăn, bỗng nhiên ngây ngẩn cả người, "Bệ hạ làm sao biết nô tài dùng ống tay áo lau nước mắt? Mắt của người đã tốt lên rồi sao? "

Mắt của bệ hạ đích thực chỉ có thể nhìn trong khoảng cách một gang tay, ngày bình thường tấu chương, sổ con đều là do Hàn Đạo Huy đọc.

"Chưa khỏi hẳn." Hoàng đế nói thật bình thản, mỉm cười để lộ vui sướng, hắn hôm nay lại có thể nhìn rõ phạm vi trong vòng hai ba bước.

Có lẽ hắn thật có thể khôi phục như lúc ban đầu, hoàng đế nghĩ ngợi, đáng tiếc cái thanh âm kia sau khi hắn đáp ứng liền biến mất, hắn thử ở trong đầu kêu gọi, cũng không có hồi âm.

Bất quá, vẫn còn có Tiết Quý Phi ở đây.

Hoàng đế nhíu mày, hắn 16 tuổi vận hoàng bào tham dự đại điển đăng quang, đây là lễ thành niên, đại biểu cho hắn có thể tự mình chấp chính.

Sau buổi lễ, hoàng đế theo như lễ chế tế thiên. Ngày ấy nắng ráo sáng sủa, là ngày tốt do lương thần chọn ra, không nghĩ tới lúc hắn trèo lên tế đàn đến trước thần bài chủ vị của Hạo Thiên đại đế dâng hương, bỗng nhiên cuồng phong gào thét, bầu trời u ám, điện quang lập loè, tiếng sấm nổi lên cuồn cuộn bốn phía.

Khiến cho quần thần một mảnh xôn xao.

May mà quá khứ trong đám người kia có một người kích động kêu lên, mưa gió dẫn đường, lôi điện chớp hạ, Chân long chân chính thế gian hiện ra, chính là Thiên Hữu Ngô Hoàng.

Một phen lời nói thốt ra, không quan trọng có bao nhiêu người tin tưởng, xem như đã đem ngờ vực sắc trời biến đổi áp chế xuống dưới.

Nhưng mà, chỉ có hắn chính mình hiểu rõ, cái này chính là điềm xấu, tế thiên vừa dứt, hắn liền thân mang trọng bệnh.

Mới đầu, còn cho gọi ngự y thậm chí danh y bên ngoài, nhưng lại không chút nào khởi sắc, bệnh của hắn vẫn ngày một nặng thêm.

Như thế giằng co mấy tháng, hắn bắt đầu cảm nhận được mạch nước ngầm trong cung khởi động, bệnh của hắn bắt buộc phải chấm dứt.

Ngoại trừ lệnh cho thái y, hoàng đế sẽ không bao giờ triệu kiến ngự y bên cạnh.

Hắn thành công che giấu bệnh tình của mình, cả Thái Hậu lẫn quần thần đều cho là hắn đã hết bệnh. Hơn một năm giao phong sau, hắn lại đem quyền hành hoàn toàn nắm giữ trong tay.

Có thể trong lòng hắn rõ ràng, bệnh của hắn càng ngày càng nặng, sự tình nạp phi luôn lần nữa kéo dài. Thẳng đến khi không trì hoãn được nữa, hắn mới chịu nạp phi, nhưng vẫn kiên quyết không lập Hậu.

Tiết Quý Phi hiện tại chính là Phi tần có vị trí cao nhất, bất quá, tại anh đào yến lúc trước, trong mắt hoàng đế, nàng cùng với những phi tần khác đều là như nhau, những nữ tử mà ngay cả mặt hắn cũng mơ hồ, cũng không buồn để ý.

Hôm nay, hắn lại không thể không để ý, nhớ lại thứ kia một chuỗi thanh âm bạo vang bên tai, hoàng đế theo bản năng đưa tay lên vuốt vuốt.

"Hàn Đạo Huy, truyền khẩu dụ của trẫm, mời Tiết Quý Phi tới đây."

Anh đào yến, hoàng đế mặc dù nhìn không rõ dung mạo Tiết thị, lại cảm giác được nàng không phải là một nữ nhân ôn nhu.

Hoàng đế hiện tại còn không biết Tiết Nghiên Tuệ đã gây nên trò gì, nếu rõ ràng sẽ nhận ra nàng không chỉ là không ôn nhu.

Hàn Đạo Huy cả kinh, mồ hôi lạnh thẳng rơi xuống lưng, theo kinh hỉ bệ hạ thức tỉnh bên trong lấy lại tinh thần, nhớ tới mưu đồ không lâu của hắn cùng Tiết Quý Phi, tâm một trận hoảng sợ.

Phục thị bệ hạ nhiều năm như vậy, hắn rõ ràng bệ hạ coi trọng nhất chính là giang sơn xã tắc, mà mưu đồ của hắn cùng Tiết Quý Phi, nếu bệ hạ biết rõ, khẳng định long nhan phẫn nộ.

Hàn Đạo Huy đang châm chước nói như thế nào có thể làm cho nộ khí của bệ hạ tiêu trừ chút ít, hoàng đế lại không có chú ý biến hoá trên mặt của hắn.

"Chuẩn bị nước. Trẫm muốn tắm rửa." Hoàng đế vui vẻ ra lệnh, hắn ngủ mê bốn ngày, nhất định phải tắm rửa một phen.

Hoàng đế vội vã đi tắm. Hàn Đạo Huy đành câm miệng, có thể kéo dài thì cứ kéo dài a...

....

Hoàng hôn phủ khắp bốn phía, Tử Thần điện bên ngoài đã thắp lên vô số nến, đèn lồng, Tiết Nghiên Tuệ đang ngồi chờ ở bên trong Thiên Điện, từng phút từng giây trôi qua dài dằng dặt, nàng rút cây trâm dài ra cạo bấc đèn, để cho ánh nến sáng hơn.

Một tiểu hoạn quan tiến đến, cung kính hành lễ, "Quý phi nương nương, bệ hạ triệu kiến người."

Hoàng đế triệu kiến nàng?

Tiết Nghiên Tuệ thần sắc sửng sốt, đã quên trâm cài trên tay còn đặt ở tâm đèn cầy bên trên, súyt nữa lửa dây vào tay.

"Quý phi nương nương, mời đi theo nô tỳ."

Tiết Nghiên Tuệ thổi thổi ngón tay, đi theo tiểu hoạn quan ra Thiên Điện.

Đi được vài bước, tiểu hoạn quan đột nhiên dừng chân, chỉ vào ánh trăng khuyết trên bầu trời, cuối kỳ, cuối tháng, đè nặng thanh âm nói, "Quý phi nương nương, Hàn công công bảo nô tỳ truyền lời cho người, trăng tròn trăng khuyết, mỗi ngày bất đồng, người cũng giống như trăng, phải biết hợp thời mà ứng biến."

Tiểu hoạn quan nói năng lưu loát, thần sắc tỉnh táo, hiển nhiên là được người chống lưng, Tiết Nghiên Tuệ chính mình nghe hiểu, Hàn Đạo Huy đây là truyền tin kế hoạch có biến.

"Quý phi nương nương, xin mời."

Tiểu hoạn quan dừng lại, khom người vén lên rèm kiệu, Tiết Nghiên Tuệ chậm rãi bước vào.

Nơi này chính là thư phòng của hoàng đế, hơn một nửa không gian chính là đặt một giá sách vạn chữ, hoàng đế ngồi gần bên cửa sổ, dựa bàn múa bút thành văn, Hàn Đạo Huy đứng ở sau lưng hoàng đế, đầu cúi thấp, một bộ dáng cụp mi thuận mắt.

Thật sự chứng kiến hoàng đế êm đẹp, Tiết Nghiên Tuệ kìm không được nhẹ nhàng thở ra, điều này đồng nghĩa với việc nàng có thể sống lâu hơn một chút.

"Nô tỳ bái kiến bệ hạ, Ngô Hoàng vạn tuế."

Tiết Nghiên Tuệ quỳ gối hành vạn phúc lễ.

Hoàng đế vẫn còn đang viết cái gì, cũng không có nhìn nàng, "Ngươi muốn tố giác mưu phản, thân là quý phi chốn thâm cung, ngươi có thể có cái gì chứng cớ?"

Tiết Nghiên Tuệ có chút nhíu mày, lời này của hoàng đế, không có chút nào khẩn trương hay phẫn nộ, ngược lại còn mang theo mấy phần hài hước xem kịch.

Điều này đại biểu cho thái độ của hắn.

Hoàng đế không tin tưởng, phải nói là không muốn sinh sự, nếu không hắn cũng không tỏ thái độ tùy ý như vậy, mà là giống như Hàn Đạo Huy, chỉ cần đề cập đến, lẫm lẫm lộ ra sát khí.

Trong nội tâm đã có đáp án, Tiết Nghiên Tuệ đè xuống tiếc nuối, cười mở miệng, " Nô tỳ đêm qua nằm một giấc mộng, mơ thấy thành Nam kim quang đại thịnh, một con rồng vàng theo kim quang trong ấy bay ra, đầu rồng này vô cùng hung ác dữ tợn, hướng trong nội cung bay tới, miệng lớn hé ra, phun lửa thiêu đốt nội cung khiến cho nội cung lửa cháy hừng hực... Nô tỳ giật mình tỉnh lại, mộng này là điềm xấu, nô tỳ không dám không báo. "

Hoàng đế dừng tay lại, chọn một đoàn mực, lại bỏ bút xuống, giương mắt nhìn nữ nhân đang quỳ gối hành lễ bên dưới, bề ngoài giống như kính cẩn nghe theo, lại dám ở trước mặt hắn trợn mắt nói lời bịa đặt.

"Vớ vẩn."

Hoàng đế cất giọng nhàn nhạt, nghi hoặc lại càng đậm, thành Nam tuy là chỗ tụ tập đông đúc hậu duệ quý tộc, hoàng thất cũng chỉ có Xương Vương phủ, mà hình như phủ Tề Quốc Công của Tiết gia cũng đã ở thành Nam.

Như thế cho thấy, ẩn ý trong lời của Tiết thị, cũng không hẳn là nói lung tung.

Thứ kia không biết là quỷ thần hay tà vật lại muốn hắn che chở Tiết thị, nàng có hay không cảm kích, hắn đều muốn thăm dò.

"Ngươi cùng Xương Vương có cừu oán?" Hoàng đế hỏi.

"Không có." Tiết Nghiên Tuệ quả quyết phủ nhận, "Nô tỳ chẳng qua là lo lắng cho bệ hạ."

Hoàng đế mỉm cười, "Bệnh tình của trẫm ngươi cũng đã tận mắt nhìn thấy, một khi trẫm đi ngươi cũng có thể nương tựa Xương Vương sống qua ngày. Ngươi lại có thể vì một giấc mộng mơ hồ mà đắc tội Xương Vương, thật ngu xuẩn."

"Bệ hạ nói không đúng lắm." Tiết Nghiên Tuệ nở nụ cười, cười đến phong tình vạn chủng, "Nô tỳ sinh ra là người của bệ hạ, chết cũng là quỷ của bệ hạ, sao lại có thể nương tựa người khác sống qua ngày đây?"

Trong lời nói của nàng dứt khoát đem hoàng đế buộc chặt, đồng sinh cộng tử.

Hô hấp của hoàng đế cứng lại.

"Ngươi, đến gần thêm chút nữa."

Tiết Nghiên Tuệ từng bước một tiến đến gần chỗ hoàng đế, hắn không hô ngừng, nàng vẫn tiếp tục đi về phía trước, thẳng cho đến khi cách hoàng đế một bước chân, nàng mới dừng lại.