Duyên Anh Điện.

Hoàng đế ngồi trên ghế rồng, trước mặt là một tấm bản đồ được đặt trên bàn dài, dựa theo trung tướng khi nãy báo cáo đối chiếu với bản đồ, tại biên cương phía Tây Bắc đang bị man di quấy rối, các vụ hoả hoạn cướp bóc liên tiếp xảy ra, các vị tướng quân cùng hộ bộ thượng thư đều tại nơi này thảo luận đối sách.

"Bệ hạ, trước tạm gác lại kế hoạch diệt trừ man di, Tiết phủ nhờ người tới cầu ngự y, nghe nói Tiết đại nhân vừa nghe được tin dữ đã ngất xỉu". Hoạn quan tới thông truyền bẩm báo.

Các đại thần còn lại đang có mặt tại đây sắc mặt chấn kinh, Tiết đại nhân tâm tư thâm trầm, là cái dạng tin dữ gì mới có thể khiến ông ấy ngất xỉu, chẳng lẽ đã xảy ra chuyện động trời liên quan đến đại sự thiên hạ?

"Cái gì tin dữ?"  Hàn Đạo Huy vội vàng truy vấn.

"Nô tài không biết". Hoạn quan thông truyền đổ mồ hôi lạnh, người nhà đương sự gấp đến mức phát hoả, chỉ đòi thỉnh cầu ngự y, còn lại cái gì cũng không nói.

"Cho ngự y đến Tề phủ chuẩn bệnh, Hàn Đạo Huy, ngươi đi theo nhìn xem".

Hoàng đế hơi nhíu mày, nếu là đại sự nước nhà thì cho dù Tiết Thành có ngất luôn không tỉnh, những đại thần khác vẫn sẽ cầu kiến bẩm báo, có thể thấy được tin dữ này không có liên quan đến quốc gia đại sự. Đã không phải chuyện quốc gia, hắn đối với việc Tiết Thành té xỉu cũng không có hứng thú, lệnh cho văn võ bá quan tiếp tục bàn bạc đối sách.

Qua một hồi lâu, Hàn Đạo Huy tiến vào, quần thần hai bên lập tức dựng thẳng lỗ tai lên nghe ngóng, hai cặp mắt lặng lẽ nhìn chằm chằm vào Hàn Đạo Huy, muốn biết rốt cuộc là tin dữ gì có thể làm cho Tề quốc công đương trường ngất xỉu.

Hàn Đạo Huy ngậm miệng không nói, đầu càng thêm cúi thấp xuống, các đại thần một mực chờ đợi lại không nghe được tiếng nào từ hắn, chứng tỏ là ngại có bọn họ ở đây nên không thể nói, nhất thời không khỏi càng thêm hiếu kỳ.

Hoàng đế vẫy tay, Hàn Đạo Huy liền mau chóng tiến lên phía trước, đè nặng thanh âm đáp: "Khởi bẩm bệ hạ, có sĩ tử kêu oan, tố cáo việc Tiết công tử phủ Tề quốc công, đệ đệ của quý phi nương nương hoành hành ngang ngược, ức hiếp dân chúng, quý phi nương nương trong lúc giận dữ đã vì dân trừ hoạ, đánh gãy tay chân của vị đệ đệ này. Tiết phủ sai người tới bẩm báo sự tình cho Tiết đại nhân, Tiết đại nhân vừa nghe nói việc con trai bị đánh gãy tay chân sau này nhất định sẽ để lại di chứng liền huyết khí dâng trào, hôn mê bất tỉnh".

Mỗi câu mỗi chữ của Hàn Đạo Huy đều là vì Tiết Nghiên Tuệ giải vây.

"Bệ hạ, chuyện này hiện tại đã lan truyền ra ngoài, chỉ sợ không được bao lâu sẽ gây bất lợi cho quý phi nương nương. Hiện tại đã có quan viên lén nghị luận việc quý phi nương nương đánh đệ đệ đến tàn phế, chọc giận thân phụ đến mức ngất xỉu, thủ đoạn độc ác, máu lạnh vô tình, bất hiếu với phụ mẫu."

Sắc mặt hoàng đế vẫn bình tĩnh không gợn sóng.

Cho đến khi tất cả đại thần đều đưa ra đối sách, hai vị đại thần bổ sung thêm những chỗ thiếu hụt, hoàn tất kế hoạch đề ra, tất cả nhận lệnh rời đi Duyên Anh Điện, vẫn như cũ không nhìn ra được nét biến hoá nào ở trên mặt của hoàng đế.

Các đại thần vừa trở về phủ đệ, liền có đồng liêu giao hảo vây xung quanh, bọn họ đều không thể chờ đợi muốn biết nguyên nhân làm cho Tề quốc công kích động tới ngất xỉu, sau đó lại tiếp tục truy hỏi sự tình của Tiết quý phi, Tiết quý phi được bệ hạ sủng ái như thế, vậy khi bệ hạ nghe tin sẽ có phản ứng như thế nào?

"Thánh ý khó dò". Bọn họ cũng không nhìn ra được bệ hạ đang vui hay giận.

Tin tức rất nhanh đã lan truyền ra ngoài, Tiết Thành được ngự y châm cứu tỉnh lại, nước mắt giàn giụa, "Người đâu, dâng sớ, lão thần thỉnh cầu được diện thánh".

Tiết Thành bước đi chập choạng, đột nhiên nghe thấy tin dữ liền ngất xỉu, hơn phân nửa là do lửa giận công tâm, phần còn lại là do ông ta cố ý thuận thế mà làm. Chuyện vừa xảy ra, ông ta đã biết người đứng phía sau thúc đẩy chính là nghiệt nữ Tiết Nghiên Tuệ kia, con trai trưởng được Tiết Thành ký thác bao nhiêu kỳ vọng bị chính tay nàng hủy, ông ta nhất định phải để cho bệ hạ cho mình một cái công đạo.

Thỉnh cầu diện thánh của Tiết Thành, hoàng đế cũng không để tâm đến.

"Tiết quý phi hồi cung rồi sao?"

Hàn Đạo Huy trong lòng bộp một tiếng, thái độ của bệ hạ ngay cả hắn cũng nhìn không thấu, may mắn là không cần hao tốn nhiều công phu liền nhận được tin tức Tiết quý phi hồi cung.

"Cho người truyền Tiết Thành vào đây".

"Tiết quý phi nếu có đến đây, ngươi trước ngăn nàng lại". Hoàng đế hừ nhẹ, "Không cho phép tiết lộ thêm điều gì".

Hàn Đạo Huy liên tục nói không dám, trong lòng nhẹ thở dài một hơi, nhìn tình hình này, bệ hạ cũng không có giận a.

Tiết Nghiên Tuệ sau khi hồi cung lập tức đi thẳng đến Tử Thần Điện, lại bị người cản lại.

"Quý phi nương nương, bệ hạ có lệnh, nô tài không thể để người tiến vào Thiên Điện, mời ngài về Thừa Gia Điện trước nghỉ ngơi một chút".

Tiết Nghiên Tuệ cũng không có xông vào, quay người trở về Thừa Gia Điện, rất nhanh Trương Vân Toàn liền mang tin tức về, "Tề quốc công té xỉu, việc nương nương làm hiện tại đã truyền khắp trong triều, có người nói nương nương bất hiếu phụ mẫu. Nương nương, người xem phải làm sao bây giờ?"

Tiết lão tặc đây là muốn giả đáng thương lôi kéo sự đồng tình, Tiết Nghiên Tuệ vừa đi dạo tản bộ vừa suy nghĩ.

Nàng sở dĩ muốn đánh gãy tay chân của Tiết Mã Tuấn là bởi vì hắn ta đã làm quá nhiều việc ác, ức hiếp dân chúng, người có quyền có thế như bọn chúng muốn làm gì thì làm, vậy thì nàng càng phải cho bọn chúng biết chỉ cần là người có quyền thế hơn bọn chúng đương nhiên cũng làm được đồng dạng sự tình như vậy, thí dụ như nàng. Nàng muốn chọc giận Tiết Thành, Thôi thị, để bọn họ lâm vào điên cuồng, quên mất ẩn nhẫn.

Ở chỗ Thôi thị nàng đã đạt được mục đích, Tiết lão tặc nhận được tin báo vậy mà cũng không có mất hết lí trí, quả nhiên tâm tư của ông ta so với Thôi thị càng là khôn ngoan hơn.

Về phần văn võ bá quan chỉ trích nàng bất hiếu, tâm ngoan thủ lạt, những thứ này nàng đều không thèm quan tâm, nàng là cái dạng người gì, cũng đã bộc lộ hết ở trước mặt của bệ hạ.

Chẳng qua là, nàng mặt dày không quan tâm, vậy còn bệ hạ liệu có để ý? Có phải hay không là do quần thần nghị luận rầm rộ làm cho hắn mất hết mặt mũi, vì giận dỗi nên mới ngăn không cho nàng tiến vào Tử Thần Điện?

Tiết Nghiên Tuệ càng đi càng nhanh, váy cũng nở rộ thành một đoá hoa, thẳng cho đến khi đầu hơi choáng váng nàng mới dừng lại, hai tay chống trên lan can, sâu kín thở dài, nếu nàng đã quan tâm bệ hạ liền cũng sẽ quan tâm đến cái nhìn của hắn.

Không được, nàng nhất định không thể để cho Tiết lão tặc thành công ly gián nàng với bệ hạ.

Tiết Nghiên Tuệ ngay lập tức lấy lại tinh thần, ý chí chiến đấu sục sôi, làm cách nào mới khiến cho bệ hạ nguôi giận đây?

"Trương Vân Toàn..." Tiết Nghiên Tuệ một phen phân phó, "Đêm nay có thể làm xong hay không?"

Trương Vân Toàn vỗ ngực cam đoan không có vấn đề gì, quý phi nương nương hiện tại không chỉ độc chiếm thánh sủng mà còn ra tay hào phóng, đối với bọn nô tài cũng không hà khắc, không ít hoạn quan cung nữ đều muốn được làm việc cho nương nương.

"Ngươi lập tức đi chuẩn bị đi".

Tiết Nghiên Tuệ xoay người, mang những người còn lại đi Ngự Thiện Giám.

...

"Cầu bệ hạ cấp cho lão thần một cái công đạo". Tiết Thành lảo đảo bước vào điện, quỳ rạp dưới mặt đất, khóc lóc thảm thiết.

Tiết Thành lúc còn trẻ nổi danh là kinh thành mỹ nam tử, mặc dù xuất thân hàn môn nhưng lại có diện mạo tuấn tú, lại có tài hoa, có một lần ông ta cưỡi ngựa vào triều được tiên đế phía trên lầu cao nhìn thấy, khen không dứt miệng, từ đó về sau không ngừng trọng dụng.

Hôm nay hắn đến nơi này dung mạo tiều tụy, một phần là do tuổi tác, run rẩy cúi người khóc rống, rất dễ lôi kéo sự đồng tình của mọi người.

Hoàng đế biểu tình lạnh nhạt, cũng không phải đại sự quốc gia gì, hắn hiện tại đã kiên nhẫn nhiều hơn mọi khi một chút. Hoàng đế nhẫn nại nghe thêm một hồi liền cắt ngang ông ta, "Quý phi dạy bảo đệ đệ của mình, khanh còn muốn đòi cái gì công đạo?"

Tiết Thành tâm tình kích động, "Lão thần cùng với thê tử đều còn tại thế, khuyển tử cũng không phải không có phụ mẫu, còn không cần đến quý phi ra mặt dạy dỗ".

Hoàng đế đem một quyển tấu chương ném tới dưới chân Tiết Thành, "Chính ngươi tự nhìn xem, ức hiếp dân chúng, làm xằng làm bậy ở bên ngoài, cái này là do ngươi dạy dỗ ra sao?"

Tiết Thành xem xong, thần sắc đau buồn trên mặt càng đậm, A Tuấn tự có chừng mực, những sự tình không nên làm nó cũng chưa từng phạm phải, những chuyện như thế này thì đã tính là cái gì đâu? Nghiệt nữ kia mới chính là cố ý.

Hay là bệ hạ muốn che chở cho nghiệt nữ kia, hàn ý lặng lẽ lan toả trong lòng Tiết Thành, bệ hạ có phải là muốn trừng phạt hắn, nên mới cố tình dung túng cho cái nghiệt nữ kia.

Giả vờ đưa tay áo lau nước mắt, Tiết Thành cẩn thận nhìn về phía bệ hạ, vừa nhìn ông ta lại càng thấy kinh ngạc, khí sắc của bệ hạ sao lại giống như tốt lên rồi?

Tiết Thành kinh hãi đến mức ngưng thở, ba bốn tháng trước thái y Tần Màn bí mật rời cung, ông ta đã cho mật thám đi theo thăm dò, Tần Màn chính là đi Nam Cương tìm học vu thuật, vu thuật Nam Cương thần bí khó lường cũng không chắc là có hiệu quả, thế nhưng Tần Màn lại cố tình muốn học, điều này nói rõ hoàng đế bệnh đã đến giai đoạn nguy kịch, ngay cả thuốc cũng đều không có tác dụng.

Nhưng bây giờ bộ dáng của bệ hạ nào có giống một người bệnh sắp chết?

Đối mặt với nỗi kinh hãi này, Tiết Thành nhất thời quên luôn cả việc phải đòi lại công đạo cho nhi tử, nếu như bệ hạ không chết, không, chỉ cần bệ hạ sống lâu thêm vài năm, tất cả bố cục cùng mưu đồ của ông ta đều sẽ trôi theo dòng nước, ngay cả ông ta đều có thể gặp kết cục chết không có chỗ chôn.

Tiết Thành lấy tay che ngực, sắc mặt tái nhợt, Hàn Đạo Huy nhìn thấy cho là ông ta bị kích thích quá mức lại phát bệnh, "Tiết đại nhân, có cần gọi ngự y cho ngài không?"

"Không", Tiết Thành rùng mình một cái, hai má cứng nhắc run rẩy "Không cần".

Ông ta một bộ mặt như người mất hồn, hiển nhiên giống như là đã chịu đả kích cực lớn, "Lão thần...cáo lui".

Hàn Đạo Huy cho một tiểu hoạn quan tới đỡ ông ta lui ra.

Hoàng đế trở lại Tử Thần Điện, hoạn quan giữ cửa bối rối bẩm báo lại đã theo lệnh đem quý phi nương nương ngăn ở bên ngoài, nương nương hiện tại đã quay về Thừa Gia Điện, hoàng đế cũng không để ý tới, tiến thẳng vào thư phòng.

Thời điểm Hàn Đạo Huy tiến vào mời hắn dùng bữa, đã thấy trong tay bệ hạ cầm một quyển sách, cuốn sách trên tay hình như bị ngược rồi.

Hoàng đế theo ánh mắt nhìn xuống, mặt không biểu cảm buông sách, "Dùng ở đây đi".

Bữa tối liền diễn ra ở thư phòng, hoàng đế cũng không thực sự muốn ăn, Hàn Đạo Huy trên tay cầm một chén bạc đậy nắp, đi lên phía trước "Bệ hạ, món này chính là do quý phi nương nương đích thân làm, mời bệ hạ dùng thử".

Hoàng đế nhíu mày, đưa mắt nhìn chằm chằm chốc lát.