Bên trong bếp, Tiểu Vân cùng Thiên Mị cuối cùng cũng là nấu xong.

Hai người liền bắt đầu dọn đồ ăn ra ngoài.

Dù từ bếp ra đến bàn bên ngoài khoảng cách mặc dù ngắn nhưng nhìn đồ đạc ở nơi đây Thiên Mị nàng vẫn không nhịn được hiếu kỳ.
Từ nhỏ trong tộc, nàng vốn luôn không được coi trọng liền dốc lòng tu luyện.

Sau khi nàng lớn lên cũng là như thế, bị tộc nhân đuổi ra ngoài tộc nàng cũng chỉ một lòng tu luyện.

Đến bây giờ khi chứng kiến thế giới rộng lớn hay nói nhỏ hơn là đồ vật trong tiểu viện này nàng hết sức hiếu kỳ.
Tiểu Vân hắn cũng nhìn ra nhưng chỉ cười cười.

Đều là đồ của thế kỉ hai mươi mốt mua về thời đại này ai nhìn mà không hiếu kỳ cho được.
Lại phải nói tiểu viện của hắn một chút, Tiểu Vân hắn trang trí tiểu viện của mình cực kỳ rực rỡ.

Không nói tới được cung cấp đủ bởi những bóng đèn sáng, ở bên bờ tường hắn cũng là mua những bóng đèn nhỏ gắn gắn ở đó.

Đến khi trời tối bóng đèn tự động sáng lên, chưa nói tới ở bên trên Tiểu Vân hắn cũng từ hệ thống nhặt được thứ đồ lạ.
Thứ đồ này mặc dù đắt cực kỳ hơn năm nghìn điểm nhưng Tiểu Vân hắn lại không hề tiếc mua.

Lúc đầu mua về chỉ là bốn que gỗ dài hơn mười mét mà thôi.

Tiểu Vân hắn cũng không có oán than gì, dù sao công dụng nó ở đằng sau.
Tiểu Vân hắn trồng xuống bốn que gỗ ở bốn góc.

Hai que gỗ ở đầu tiểu viện, hai que gõ tít cuối hậu viện.


Dù khoảng cách có chút lớn nhưng hệ thống báo ổn Tiểu Vân hắn liền yên tâm.

Bốn que trồng xuống như tự có liên hệ với nhau bắt đầu tạo thành một lớp màu trắng vô hình bao trùm bảo vệ tiểu viện.
Sau đó từ lớp màu trắng đó ẩn hiện lên những ngôi sao.

Đây mới chính là lí do vì sao Tiểu Vân hắn lại chọn mua a, chỉ cần ở trong tiểu viện bất kể ngày có sao hay không có sao hắn đều có thể ngắm nhìn.

Mà ngôi sao từ lớp màu trắng tạo ra lại có phần sáng lớn giúp tiểu viện của Tiểu Vân càng rực sáng.
Giữa Thăng Tiên đỉnh u tối lại trồi lên một căn tiểu viện lúc nào cũng ngập tràn ánh sáng.
Thiên Mị ra trước dọn bàn để Tiểu Vân hắn bưng đồ ăn ra.

Vốn là dọn bàn bình thường nhưng khi nàng nhìn tới đồ mà Tiểu Vân quay được trên vòng quay may mắn như nhìn thấy chí bảo.

Thiên Mị như không dám tin tưởng nhưng nàng dọn bàn xong liền cầm lên xem thử.
Đúng lúc ấy cũng là lúc Tiểu Vân hắn bưng đồ ăn ra.

Nhìn Thiên Mị cầm trên tay cái đồ vật kia mà ánh mắt tỏ ra khát khao bậc này Tiểu Vân hắn cũng rất khó hiểu.

Không phải là cái đồ vật trang trí nhà cửa thôi sao ? Có cần tỏ ra đến mức này không ?
Tiểu Vân hắn đặt xuống mâm thức ăn liền nhìn nàng nói : “Nếu Thiên Mị cô nương thích liền giữ lấy a ?”
Thiên Mị nàng nghe vậy liền có chút giật mình hỏi lại : “Công tử thật muốn cho ta.” Nàng sợ chính mình ban nãy ánh mắt và động tác khiến công tử không ưa thích nên mới nói những lời này.

Đừng nghe những lời này bề ngoài là một lời mời gọi nhưng bên trong có lẽ là ẩn giấu đi sự tức giận.
Dù sao a, đến nhà người ta lại còn cầm bảo bối người ta trên tay xem xét không ngừng không được thuận mắt cũng là đúng.

Tiểu Vân hắn cười cười nói : “Đây không phải thứ cô nương cần sao, cô nương liền giữ lấy a.”

Nhìn cử chỉ và ánh mắt này Thiên Mị mới yên tâm.

Nguyên lai công tử ca không có tức giận là chính nàng lấy bụng dạ tiểu nhân so đo quân tử.

Mà nghe kỹ câu nói nàng mới cảm thấy công tử ca quan tâm tới mình.

Hóa ra chuyện nàng có tu vi cũng không phải công tử ca không biết, thậm chí chuyện nàng sắp độ kiếp công tử ca cũng rõ ràng.

Chính vì thế công tử ca mới đặt món đồ này ở đây là vì chuẩn bị cho nàng a.
Thiên Mị nàng đang muốn cảm ơn liền thấy Tiểu Vân nói : “Cô nương ngồi xuống ăn đi a, nhanh không đồ muốn nguội.”
Thiên Mị nàng răm rắp nghe theo ngồi xuống.

Nàng nhìn Tiểu Vân ánh mắt cực kỳ cảm kích nhưng nàng cũng không nói ra từ cảm ơn.

Công tử đã có thâm ý để đồ ở đây cho nàng khẳng định là muốn phụ nàng nhưng không để nàng mang ơn.

Một người sẵn sàng cứu người bất chấp đối địch với thế lực khổng lồ kia.

Một người sẵn sàng giúp nàng không kể đến ơn huệ.

Đây mới chính là anh hùng trong truyền thuyết thật sự !
Thiên Mị nàng nhìn Tiểu Vân nói : “Công tử nếu không ngại liền có thể gọi tiểu nữ là Mị Nhi.”
Tiểu Vân hắn nghe vậy liền đầu đồng ý.

Dù sao gọi cô nương cô nương hoài cũng là không tiện, có thể gọi tên liền không gì tốt hơn.

“Mị Nhi cô nương cũng có thể gọi ta là Tiểu Vân đừng gọi hai chữ công tử.”
Nghe Tiểu Vân nói vậy Thiên Mị liền đồng ý đáp : “Được, công tử.”
Nếu ai ở đó lúc này nhìn Tiểu Vân hắn biểu cảm thật sự rất đặc sắc.

Không phải vừa đồng ý rồi sao ? Sao lại còn thêm công tử ở đằng sau làm gì ?
Mị Nhi nàng vừa ăn vừa hiếu kỳ nhìn Tiểu Vân nói : “Công tử, những thứ đồ này đều là công tử làm ra sao ?”
Mị Nhi nàng không chỉ hỏi những ngôi sao ngay trên đầu còn là hỏi những bóng đèn hay là những viên gạch ở bên dưới chân đi đều có chút ánh sáng tỏa ra.

Những thứ đồ này nàng không hiếu kỳ không được.
Tiểu Vân hắn cười cười đáp : “Đều là tiện tay làm ra và bố trí đôi chút.”
Hệ thống chính là bí mật không thể lộ ra.

Chẳng nhẽ nàng hỏi Tiểu Vân hắn lại bảo là hắn mua từ hệ thống sao ? Như thế quá mức không thể chấp nhận a.
Tiểu Vân hắn không biết một lời hắn nói này lại mang cho Mị Nhi to lớn ngạc nhiên.

Nàng ánh mắt nhìn xung quanh như chỉ đang xem bình thường nhưng nội tâm lại ngạc nhiên thật lớn.

Nguyên lai đây chính là cuộc sống của một cường giả.
Nếu từ bên ngoài nhìn vào đúng là một tiểu viện tầm thường nhưng ở bên trong này mới cảm nhận rõ.

Không nói tới việc linh khí, linh lực trong này thế nào, nói tới bữa ăn trước hết đã a.

Nước dùng để nấu ăn đã là linh tuyền, đồ ăn cũng là tiên thực, gia vị thêm vào là tiên thảo chỉ cần ăn một bữa khác gì tới một trận đại tạo hóa đâu ?
Còn chưa kể tới việc tiện tay hái sao trang trí cho nơi sống...bậc này xa hoa ai có thể làm nổi.

Mà những bóng đèn này cũng không đơn giản đều toát ra đạo vận nhưng mà nàng không cảm nhận được a.

Nếu có người nào chủ tu tốc độ hay quang hệ tới đây khẳng định sẽ có bước tiến lớn.
Từ khi tiến vào đây Thiên Mị nàng cảm giác cái gọi là hồ tộc cuộc sống sung sướng ngày xưa cũng không bằng ở trong tiểu viện nhỏ bé này.

Nguyên lai cuộc sống ẩn của một đại lão lại vẫn xa hoa bậc này a.


Đấy là Thiên Mị nàng chưa kể tới đằng sau tiểu viện còn một cái hậu viện rộng lớn nữa.
Nếu là nàng có thể tiến vào hậu viện khẳng định biểu cảm sẽ cực kỳ đặc sắc đây.
Xong xuôi bữa ăn, Thiên Mị nàng phụ trách rửa bát.

Tiểu Vân hắn dù ngỏ lời phụ nhưng nàng thẳng thừng từ chối liền làm hắn ngoan ngoãn đi lên trên pha trà.

Dù thực lực là có nhưng mà con gái nổi giận hắn vẫn không muốn thử mình đương đầu a.
Thiên Mị rửa bát xong lại lên cùng Tiểu Vân thưởng trà nói chuyện.

Mặc dù ban nãy ăn đồ ăn toàn bộ đều là đỉnh cấp đồ vật nhưng khi uống trà này vào nàng vẫn là không nhịn nổi ngạc nhiên.

Đồ ăn có một năng lượng khác biệt, trà có một năng lượng khác biệt.
Thiên Mị nàng cũng không có ngồi lâu.

Hôm nay không những gặp quá nhiều kì ngộ lại còn được bổ sung nhiều linh lực như vậy nàng muốn lập tức tu luyện.

Tiểu Vân thấy nàng về phòng trước cũng không có nói gì.

Dù sao nàng mới khỏi thương thế mà thôi không nên ngồi ngoài trời lạnh quá lâu.

Uống trà thêm một chút Tiểu Vân hắn cũng trở về phòng của mình.
Thiên Mị trở về phòng dù muốn lập tức tu luyện nhưng nàng nhìn đồ đạc, cách trang trí hay đến những bóng đèn nơi đây đều là muốn ngạc nhiên thốt thành lời.

Công tử ca dù ở có một mình nhưng vẫn chu đáo chuẩn bị hai phòng đã là quá tinh tế rồi a.

Chưa nói tới, công tử ca phòng chuẩn bị này vẫn như vậy trang trí đầy đủ.
Thiên Mị nàng có chút không biết nên dùng mỹ từ nào để miêu tả công tử ca nữa.

Nhưng mà trước hết, nàng liền nhanh chóng tu luyện.