Tại đình viện của Lê Tiểu Nguyệt, có vài đạo thân ảnh đang đứng đó, thấy Vũ Lôi Phong tới, cả đám đồng loạt gật đầu chào.
- Vũ Chưởng Môn sao không nghỉ ngơi, lại đến đây vậy?
Lê Hùng Hải nhìn thấy Vũ Lôi Phong đến cũng không ngoài ý muốn, hắn chỉ hỏi cho có lệ mà thôi.
- Dường như Tiểu Nguyệt đang đột phá, ta tới xem một chút.
Vũ Lôi Phong khẽ gật đầu với Lê Hùng Hải, sau đó tiến đến đứng cạnh hắn.
- Tu luyện đã một năm, Tiểu Nguyệt là tư chất SSR sao mới chỉ có tu vi Nhị Tú đỉnh phong? Lê Gia Chủ, có phải đã có chuyện gì xảy ra không?
Vũ Lôi Phong không khỏi thắc mắc, bởi tư chất SSR tu luyện rất nhanh so với người thường, Lê Gia không tính là nghèo rớt mùng tơi không thể bồi dưỡng được Lê Tiểu Nguyệt.

Những đệ tử thiên phú tư chất SR trong Phong Lôi môn ngày đó tiến bộ còn nhanh hơn cô bé này nhiều.
Lê Hùng Hải thở dài một tiếng, hắn không vội đáp lời Vũ Lôi Phong, ánh mắt cực kỳ ngưng trọng nhìn vào trong đình viện.
- Không giấu gì Vũ Chưởng Môn, Tiểu Nguyệt đã dừng lại ở Nhị Tú đỉnh phong nửa năm nay.
- Tại sao lại như vậy? Ta thấy tư chất của cô bé không tệ, ngộ tính hẳn là phải cực cao, sao có thể kẹt lại ở Nhị Tú lâu như vậy được?
Nhìn từng luồng năng lượng thiên địa không ngừng hội tụ trong đình viện, Lê Hùng Hải và Du Tiểu Uyển còn có chúng Trưởng Lão của Lê Gia đều vô cùng khẩn trương.
Vũ Lôi Phong cảm nhận khí thế bên trong đình viện, hắn chợt biến sắc:
- Khí tức vô cùng hỗn loạn, sợ rằng sẽ trùng kích thất bại mất!

Đám người Lê Gia đồng loạt siết chặt tay, Lê Hùng Hải mồ hôi đã rơi từng hạt như hạt đậu vì hồi hộp.
- Tiểu Nguyệt! Cố lên, con làm được mà.
Du Tiểu Uyển chắp hai tay trước ngực không ngừng cầu nguyện, khí tức bên trong đình viện vẫn không ngừng kéo lên, thế nhưng khí thế lại không phóng lên như tên lửa mà lại lúc lên lúc xuống cực kỳ hỗn loạn.
- Lê Gia Chủ, phải chăng Tiểu Nguyệt bị ai đó động tay động chân rồi không? Bình chướng của Nhị Tú không phải cái gì quá ghê gớm, sao có thể khó khăn đột phá như vậy chứ?
Sau một hồi quan sát, Vũ Lôi Phong rốt cuộc đã thông suốt, hắn đã biết lí do tại sao cô bé này lại kẹt ở Nhị Tú hơn nửa năm, chắc chắn đã thất bại rất nhiều lần trùng kích lên Tam Tú, mà nguyên nhân chắc chắn có người giở trò.
- Còn có ai khác chứ? Chính là đám người Phú Gia khốn kiếp đó!
Lê Hùng Hải cắn chặt răng, sắc mặt cực kỳ dữ tợn.
- Nửa năm trước, sau khi Tiểu Nguyệt được vị kia cứu một mạng, Lê Gia một mực không để con bé ra ngoài thành, chỉ cần không ra khỏi Lâm Viên thành thì Lý Gia và Giang Gia không làm khó dễ, thế nhưng không ngờ Phú Gia lại âm thầm chơi ám chiêu.
- Tiểu Nguyệt bị hạ độc sao?
- Đúng vậy, Phú Gia cực kỳ âm hiểm, cũng không tiếc đại giới.

Kẻ hạ độc ngay khi bất chấp chích Tiểu Nguyệt một châm thì lập tức cắn thuốc độc giấu trong miệng chết tại chỗ, Lê Gia muốn điều tra cũng không cách nào moi được chút thông tin gì, thế nhưng chuyện này chắc chắn là do Phú Gia làm.
Du Tiểu Uyển vừa kể vừa nghiến răng, động đến con của nàng, vẻ thùy mị nết na của nữ tử cũng chẳng còn, hiện tại nhìn tình cảnh đột phá vô cùng khó khăn của con gái khiến nàng vô cùng tức giận.
Lê Hùng Hải tiếp tục kể:
- Kể từ đó, quá trình tu luyện của con bé vô cùng khó khăn, mỗi lần vận Nguyên Lực đều tán loạn rất khó kiểm soát, công kích đánh ra hữu tâm vô lực.


Hơn hết là khó có thể ngưng thần tĩnh khí, tu luyện khó khăn vô cùng.
- Nửa năm nay, đây là lần thứ ba con bé trùng kích Tam Tú.

Sợ rằng nếu lần này không thành công, tiền đồ có thể sẽ bị hủy.
Vũ Lôi Phong nghe vậy sắc mặt trầm xuống, hắn đã nhận định Lê Tiểu Nguyệt chính là đệ tử đầu tiên của mình, hiện tại nghe đệ tử bị như vậy, Vũ Lôi Phong hắn đã thực sự tức giận a.
- Lê Gia Chủ, vậy rốt cuộc Tiểu Nguyệt đã trúng phải độc gì?
Lê Hùng Hải nghe câu hỏi của Vũ Lôi Phong cũng chỉ có thể thở dài.
- Triệu chứng này cực kì tương thích với một loại độc khó giải thuộc hàng bậc nhất thế gian, tên là Loạn Khí Tán.

Ta đã ra sức tìm kiếm hàng trăm y sư trong thành và ngoài thành đến chữa, thế nhưng vẫn không có tiến triển.

Hơn nữa, những y sư nổi danh đều từ chối khéo đến chữa, dường như Phú Gia đã nhúng tay vào, ta cũng không còn cách nào khác.
- Loạn Khí Tán…
Vũ Lôi Phong lập tức lục lọi trong trí nhớ, kiến thức của bách khoa toàn thư lập tức truyền vào não hải hắn.

Loạn Khí Tán, loại độc rất chễ điều chế nhưng chưa ai tìm ra thuốc giải, rất thích hợp để hãm hại hoặc hủy đi thiên tài nhỏ tuổi của kình địch.

Loại độc này gần như phế bỏ con đường tu luyện của một người.

Một khi trúng phải Loạn Khí Tán, Nguyên Lực sẽ không cách nào vận chuyển một cách bình thường trong kinh mạch, khí tức sẽ trở nên hỗn loạn, không thể ngưng thần tĩnh khí.
Điểm yếu duy nhất mà loại độc này có chính là điều kiện hạ độc, tuy công dụng của nó cực kỳ khó chịu và không có thuốc giải, thế nhưng lại không có tác dụng đối với Đấu Sĩ từ Tứ Tú trở lên, chỉ có thể gây ra tác dụng rối loạn Nguyên Lực đối với những Đấu Sĩ từ Tam Tú trở xuống.

Nếu không có điểm yếu này thì Loạn Khí Tán sẽ trở thành đệ nhất độc phẩm trong thiên hạ.
Nói dễ hiểu, nếu muốn hủy đi một thiên tài nào đó, phải nhân lúc hắn chưa đột phá Tứ Tú, chích một mũi Loạn Khí Tán là xem như người này bị phế.
Vũ Lôi Phong hiện tại tâm tình vô cùng ngưng trọng, hắn đã cẩn thận tra xét bách khoa toàn thư một lần, thế nhưng chẳng có một ghi chép đáng tin cậy nào cho thấy có thể chữa trị được độc tính của Loạn Khí Tán.

Chẳng lẽ đệ tử đầu tiên của hắn lại mang trong người ám tật như vậy? Chẳng lẽ cô bé sẽ bị hủy đi tiền đồ như vậy sao?
- Tiểu Na! Loạn Khí Tán có thể chữa được hay không?
Vũ Lôi Phong không còn cách nào, hắn không có tự tin trong lĩnh vực y học này a, bách khoa toàn thư không có thông tin nên hắn đành phải hỏi Tiểu Na.
- Có! Chữa rất dễ là đằng khác!
- Hả?
Vũ Lôi Phong nghe vậy liền mừng như điên, hắn lập tức hỏi Tiểu Na:
- Chữa thế nào?

- Đột phá lên Tứ Tú là xong! Loạn khí tán chỉ có tác dụng đối với người dưới Tứ Tú thôi.
- Đệt! Nàng nói như nói! Vấn đề quan trọng ở đây là làm sao để đột phá lên Tứ Tú kia kìa? Tam Tú còn lên không nổi, Tứ Tú lên kiểu gì má?
Đối với câu trả lời đầy vô tri của Tiểu Na, Vũ Lôi Phong xem như chưa từng nghe, hắn thở dài tiếp tục quan sát tình hình bên trong đình viện.
Bên ngoài đình viện lúc này, năng lượng thiên địa không ngừng hội tụ vào bên trong, khí tức đang kéo lên của Lê Tiểu Nguyệt đột ngột hạ xuống.
- Tiểu Nguyệt! Cố lên con, chỉ một chút nữa thôi!
Lê Hùng Hải đã khẩn trương đến cực độ, cánh môi bị hắn cắn đến sắp bật máu.
- Thất bại rồi!
Vũ Lôi Phong cảm nhận từng luồng năng lượng trong thiên địa dần tiêu tán, không khỏi thở dài một hơi, ánh mắt cực kỳ bất đắc dĩ.
Sau tiếng thở dài của Vũ Lôi Phong, bên trong đình viện vang lên tiếng khóc thút thít, cũng là lúc những luồng năng lượng thiên địa tan biến.
Cửa phòng bật mở, Du Tiểu Uyển lập tức lao vào phòng, Lê Tiểu Nguyệt lúc này tóc tai rối bời, đôi mắt đỏ đậm vô hồn, quần áo hỗn loạn.

Hai hàng lệ lăn dài trên má cùng với gương mặt đờ đẫn kia khiến Vũ Lôi Phong không khỏi sửng sốt.
- Cha…Mẹ… Tiểu Nguyệt lại thất bại rồi, Tiểu Nguyệt lại làm cha mẹ thất vọng rồi…
Lê Tiểu Nguyệt nức nở nhìn hai người vừa bước vào, trong lòng cực kì phiền muộn, một năm nay nàng luôn là gánh nặng của cha mẹ, gia tộc lâm vào tình cảnh hiện giờ cũng là tại nàng, hiện tại đến cả tu luyện nàng cũng không làm đến nơi đến chốn, làm sao dám nhìn mặt hai người đây.
Hai người ôm chầm Tiểu Nguyệt vào lòng, người làm cha mẹ như họ không giúp được gì, chỉ có thể vỗ về an ủi.
Vũ Lôi Phong thấy thế lập tức tiến đến:
- Hai người! Mau lui lại.