Đến bây giờ Lâm Bắc Phàm vẫn còn ngơ ngẩn!Hắn không tài nào hiểu nổi tại sao nữ đế lại tốt với hắn như thế, chẳng làm gì cũng thưởng cho hắn vạn lương bạc trắng!Phải biết rằng bây giờ hắn chỉ là quan lục phẩm, bổng lộc một năm được có hơn một nghìn ba trăm lượng.
Mà vạn lượng bạc trắng này đã tương đương với bổng lộc trong bảy tám năm của hắn lận.
Hơn nữa khoản tiền này hoàn toàn hợp pháp, có thể sử dụng.
Lâm Bắc Phàm trộm nhìn nữ đế ngồi tít trên cao, sẽ không phải đối phương thật sự nhìn trúng mình rồi đấy chứ?Nghĩ nghiêm túc ra thì hình như cũng chỉ có mỗi khả năng này thôi!Bằng không nữ đế còn có thể thích gì ở mình nữa?Lâm Bắc Phàm không nhịn được mà thở dài, cái sức hút không thể chối từ chết tiệt này của mình! Mình đã cố hết sức khiêm tốn rồi đó, nhưng vẫn không thể che giấu được!Lỡ như có một ngày nào đó nữ đế nổi lên thú tính kêu mình đi thị tẩm thì mình biết phải làm sao?Mình nghe hay là không nghe đây?Không nghe chính là kháng chỉ bất tuân!Mà nghe thì sự trong trắng này còn đâu?Ôi, thật đau não quá!Nhưng nữ đế lớn lên xinh đẹp vô song, khuynh quốc khuynh thành như thế, hình như cũng không phải không được!Lâm Bắc Phàm lắc đầu cố thoát khỏi những suy nghĩ vẩn vơ này.
Vốn sẵn tư tưởng có lợi thì múc, có lời thì húp, hắn lớn tiếng đáp: “Tạ chủ long ân!”Nữ đế gật đầu với vẻ hài lòng: “Lâm ái khanh, sau này có gì cần cứ việc nói với trẫm, gặp phải khó khăn gì cũng nói với trẫm, trẫm nhất định sẽ cố hết khả năng của mình để giải quyết giúp ngươi!”Vãi chưởng!Trong lòng các quan lại chao đảo nữa rồi!Tặng tiền còn chưa đủ, ngay cả những vấn đề khác cũng muốn giải quyết luôn?Nữ đế cũng sủng ái thằng khốn này quá rồiHắn có đức hạnh gì, có năng lực gì?Lẽ nào là vì hắn trẻ?Chỉ vì hắn đẹp trai?Một khắc này cho dù là các quan bình tĩnh đến đâu cũng nổi lên lòng ghen tỵ và ngưỡng mộ!“Đa tạ bệ hạ quan tâm! Thần nhất định sẽ cúc cung tận tụy, đến chết mới thôi!” Lâm Bắc Phàm đáp trong sự xúc động dào dạt.
Hắn nhìn đám quan lâu năm kia với vẻ đắc ý, lớn lên đẹp mã đúng là có ưu thế hơn các ngươi đấy!Thượng triều xong, Lâm Bắc Phàm mang phần thưởng tới Quốc Tử Giám đi làm.
Đến chiều lại tan làm về nhà trước.
Dù sao ở nhà cũng có vợ đẹp, là đàn ông đều hiểu mà!Hắn vừa bước chân vào cửa nhà đã có một bóng người xinh đẹp thơm nức nhào tới.
“Phu quân, sao nay về sớm như vậy?”Là cô vợ mới cưới của Lâm Bắc Phàm, Lý Sư Sư.
Chỉ thấy nàng giống như một người vợ phủi bụi và miết phẳng nếp nhăn trên người Lâm Bắc Phàm một cách cẩn thận và vô cùng nghiêm túc.
Dáng người nàng uyển chuyển duyên dáng, xinh xắn động lòng người, trong mắt chỉ toàn là hình bóng của Lâm Bắc Phàm.
Bộ dáng dịu dàng tình tứ này khiến trái tim Lâm Bắc Phàm rung động.
Hắn cười đáp: “Hôm nay không có việc công! Nhớ ngươi nên về sớm đấy!”Lý Sư Sư đã bao giờ từng nghe được lời tỏ tình trực tiếp như vậy?Đặc biệt còn là tới từ người trong lòng mình nữa chứ?Nàng lập tức xấu hổ cúi đầu, bộ dáng ngại ngùng thẹn thùng đó xinh đẹp không gì diễn tả được.
Trong lòng Lâm Bắc Phàm lại rung rinh nữa rồi!Nữ nhân này thật sự càng ngày càng mê người!Lúc này, Lý Sư Sư nhìn thấy trên tay Lâm Bắc Phàm cầm một cái rương nhỏ mới tò mò hỏi: “Phu quân, đây là…”Lâm Bắc Phàm cười đáp: “Đây là vạn lượng bạc trắng mà nữ đế bệ hạ ban thưởng!”Hắn mở rương lấy hai đ ĩnh bạc từ bên trong ra, lần lượt chia cho Đại Lực và Tiểu Thúy, nói: “Bạc này cho các ngươi, tự sắm chút quần áo và đồ dùng cho mình đi!”“Cảm ơn thiếu gia!”“Cảm ơn thiếu gia!”Hai người cười không khép được mồm.
“Sư Sư, phần còn lại giao cho ngươi!”“Vâng, thưa phu quân!” Lý Sư Sư cười vui vẻ.
Ở thế giới này, chồng là trụ cột kinh tế còn vợ ở nhà vun vén gia đình, đàn ông phụ trách ở bên ngoài làm việc kiếm tiền, còn phụ nữ phụ trách quán xuyến việc nhà, Lâm Bắc Phàm giao tiền cho nàng quản lý là thừa nhận địa vị nữ chủ nhân của nàng.
Tiếp theo chính là giờ cơm tối.
Lâm Bắc Phàm nhìn một bàn to đầy ắp món non này cũng rất kinh ngạc hỏi: “Sao hôm nay lại thịnh soạn như vậy?”“Mấy món này đều do thiếp thân sắp xếp! Thiếp thân không biết phu quân muốn ăn gì cho nên bày hết lên!” Lý Sư Sư cười đáp.
“Thế này tốn nhiều tiền lắm đây!” Lâm Bắc Phàm có hơi đau lòng.
“Đại nhân cứ việc ăn, cho dù bữa nào cũng như vậy thì thiếp thân vẫn cung ứng được!” Lý Sư Sư che miệng cười.
“Tại sao?” Lâm Bắc Phàm khó hiểu.
“Vì trước khi thiếp thân vào cửa đã kiếm được không ít tiền, coi chúng thành của hồi môn mang vào Lâm phủ, trước mắt còn dư mười bốn vạn lượng! Tuy không thể đảm bảo phu thê chúng ta giàu sang sung túc, nhưng có thể đảm bảo hai người chúng ta cả đời không lo ăn mặc!”Lâm Bắc Phàm kinh ngạc, lúc trước Sư Sư tự chuộc mình đã tốn năm vạn lượng bạc, không ngờ vẫn còn mười bốn vạn lượng nữa!Hoa khôi đệ nhất kinh thành quả nhiên rất biết kiếm tiền!Vậy mà mình lại lấy được một phú bà về nhà!Lâm Bắc Phàm cười đáp: “Xem ra sau này ta phải ăn bám ngươi rồi!”Sắc mặt của Lý Sư Sư nghiêm túc hẳn: “Phu quân, không cho phép ngươi nói như vậy! Phu thê vốn là một thể, tiền của thiếp thân chính là tiền của phu quân, chúng ta không cần phân chia rạch ròi!”“Được được được!” Lâm Bắc Phàm bật cười to.
Có được cô vợ như vậy, người chồng còn cầu gì hơn?Tiếp theo chính là dùng bữa, thật ra chủ yếu là Lâm Bắc Phàm ăn, còn Lý Sư Sư ở một bên rót rượu gắp thức ăn cho hắn, nhìn chằm chằm vào hắn không chịu rời mắt, nụ cười cũng không kiềm chế được mà vẽ ra.
Lâm Bắc Phàm cảm thấy hôm nay thật đúng là hạnh phúc quá!Sáng tảo triều chẳng hiểu sao được nữ đế thưởng cho vạn lượng bạc.
Đến lúc về nhà còn có rượu ngon và cao lương mỹ vị, lại thêm vợ đẹp ở bên chăm sóc.
Cuộc sống này thật quá ư là đẹp!Quả nhiên người lương thiện sẽ không bao giờ bị bạc đãi!Đặc biệt là người vừa tốt bụng vừa đẹp trai như mình đúng là đứa con cưng được ông trời thương nhất!.
Ta Là Tham Quan Các Nàng Lại Nói Ta Là Trung Thần