Rầm!

Vảy rồng bao trùm trên mu bàn tay, ngón tay lại rất nhỏ nhắn, chẳng những không xấu xí mà lại có một mỹ cảm thần bí kết hợp giữa nhỏ bé và mạnh mẽ.

Nhưng vẫn cứng rắn vô cùng!

Một quyền nện thẳng vào phần ngực đá rắn còn chưa hoàn toàn bao trùm, lực đạo của một quyền này mãnh liệt thế nào?

Tất cả ánh sáng màu xám đang lan rộng bỗng rung lên, bị một quyền của Kiến Sầu đẩy lui.

Đường Bất Dạ kêu lên một tiếng, ánh mắt nhìn Kiến Sầu lập tức kinh ngạc: “Ngươi...”

Việc làm của nàng không giống những gì hắn nghĩ.

Kiến Sầu nghiêng người hóa thành một vệt sáng lạnh lẽo lướt qua bên người hắn, giọng nói lạnh nhạt không mang theo tình cảm: “Chỉ cho ngươi đánh lén, không cho người khác thừa dịp tấn công?”

“...”

Đường Bất Dạ đột nhiên không nói gì được nữa.

Sát khí dâng lên trong mắt, một hồi lâu sau Đường Bất Dạ lại cười to:“Không từ thủ đoạn, cũng không câu nệ đủ loại lề thói cũ của chính đạo Trung Vực, bây giờ nói ngươi từng đánh bại Chu Thừa Giang, ta tin!”

Tin?

Hắn có tin hay không thì liên quan quái gì đến nàng?

Kiến Sầu không hề bị ảnh hưởng, vảy rồng phủ kín toàn thân nàng, dường như hóa giải toàn bộ lực cản của gió.

Ánh sáng lưu chuyển bên ngoài vảy rồng khiến tốc độ của nàng tăng lên không chỉ gấp đôi.

Sức phòng ngự mạnh mẽ, sức mạnh và tốc độ tăng gấp bội.

Đạo ấn Long Lân của Long Môn quả thật danh bất hư truyền.

Kiến Sầu cảm thấy toàn thân đều thoải mái, khi Đường Bất Dạ vừa mới nói dứt lời, không cần phải lăng không mượn lực, không hề có một dấu hiệu nào, nàng lại đột nhiên xoay người tung ra một quyền nữa.

Rầm1

Đường Bất Dạ đã sắp có cảm giác muốn hộc máu.

Vừa rồi một quyền của Kiến Sầu đã cắt ngang quá trình bao phủ của lớp đá rắn, bây giờ lại bổn cũ soạn lại?

Ánh sáng màu trắng xám vừa mới ngưng tụ lại một lần nữa bị một quyền đánh tan.

Tất cả mọi người xem chiến đấu đều ngây ra: Phong cách chiến đấu này khiến bọn họ đứng xem cũng phải sởn gai ốc.

Đương nhiên cũng có người nội tâm sắp sụp đổ.

Mạnh Tây Châu tay cầm trường côn đứng ngây ngốc dưới chân núi Côn Ngô.

Lúc nhìn thấy vị đại sư tỷ Nhai Sơn này cầm Quỷ Phủ với đường cong khoa trương, hắn đã bắt đầu chết sững rồi.

Là trùng hợp sao?

Khi đó Mạnh Tây Châu nghĩ như vậy.

Nhưng bây giờ...

Nghe những âm thanh này xem!

Nghe tiếng va chạm mãnh liệt này xem1

Nghe tiếng kịch chiến này xem!

Quen thuộc đến mức nào?

Ngoài vị tiền bối đó còn có ai khác nữa?

Lệ nóng lưng tròng, sét đánh ngang tai, vẻ mặt Mạnh Tây Châu vừa điên cuồng vừa ngốc nghếch khó tả.

”Tiền bối...”

Không hải lơ lửng trên đỉnh đầu mọi người, đó là một võ đài khốc liệt.

Đối thủ chính là đối thủ, cho đối thủ thở dốc không khác tự tay bóp cổ.

Kiến Sầu chưa bao giờ là một kẻ ngu ngốc.

Ngược lại, thiên phú trên phương diện chiến đấu của nàng cao đến mức làm cho tất cả mọi người đều phải thán phục.

Rầm rầm rầm!

Một quyền tiếp một quyền!

Bởi vì tốc độ quá nhanh, những tiếng va đập này như nối liền với nhau, chấn động màng nhĩ của mọi người.

Đường Bất Dạ mấy lần định ngưng tụ chiến giáp để đánh một trận cứng đối cứng với Kiến Sầu nhưng lại liên tiếp bị Kiến Sầu cắt ngang.

Cứ tiếp tục như vậy thì không ổn.

Ầm!

Lại là một đấm.

Khí huyết chấn động trong lồng ngực, đáy mắt Đường Bất Dạ lại xuất hiện một vẻ quyết đoán, thủ quyết đưa lên, một gợn sóng lăn tăn xuất hiện.

Trước khi quyền tiếp theo của Kiến Sầu ập tới, Đường Bất Dạ bỗng dưng biến mất.

Lại là dịch chuyển tức thời!

Không hải chết tiệt này giao cho những người khác toàn là năng lực mạnh đến đáng sợ, chỉ có nàng là xui xẻo, nhận được năng lực “ngự đảo” không biết để làm gì.

Kiến Sầu buồn bực trong lòng, một quyền đánh trượt lập tức nghiêng người đạp lên gió biển, thân hình lao vút lên cao.

Ầm!

Nàng vừa mới bay lên, sức ép không khí mãnh liệt đã nổ tung tại vị trí của nàng vừa rồi.

Sóng lớn nỏi lên trên mặt biển.

Đường Bất Dạ vừa biến mất đã lại xuất hiện, đánh ra một đòn cực mạnh.

Tất cả mọi người không khỏi kinh hãi.

Chỉ cần vừa rồi Kiến Sầu phản ứng chậm hơn một chút là đã bị trúng trọn đòn này của Đường Bất Dạ.

Thủy không độn phạn vi ba mươi dặm khiến hắn có khả năng biến ảo quỷ thần khó lường.

Bị Đường Bất Dạ phản kích, cuối cùng Kiến Sầu cũng không thể cắt ngang quá trình ngưng tụ chiến giáp đá rắn của hắn nữa.

Nàng giữa không trung xoay người lại, nhìn thấy Đường Bất Dạ đang nhếch mép cười.

Rắc!

Một tiếng động nhỏ.

Đó là tiếng viên dá cuối cùng ghép vào trước ngực hắn, tạo thành một chiếc áo giáp bằng đá hoàn mỹ vô khuyết.

Kiến Sầu hơi buồn bực.

Sau phút chốc, Đường Bất Dạ lại một lần nữa biến mất.

Lại nữa à?

Trong lòng mọi người đều không nhịn được mắng to một tiếng vô sỉ, lợi dụng năng lực nhận được từ không hải để chiến đấu với Kiến Sầu, rõ ràng sẽ chiếm lợi thế rất lớn.

Lần này Kiến Sầu vẫn phản ứng cực nhanh, lập tức dời khỏi vị trí, nhưng Đường Bất Dạ cũng không phải dạng vừa.

Lần trước một đòn không trúng, bị Kiến Sầu tránh được, lần này hắn nhìn kĩ phương hướng di động của Kiến Sầu, khi vừa xuất hiện sau dịch chuyển tức thời liền hùng hổ đấm tới.

Ầm!

Một quyền uy thế lẫm liệt.

Cả không hải dường như đều chấn động vì cú va chạm này.

Sóng biển cao vút dâng lên, động tĩnh cực mạnh truyền đi rất xa.

Mấy người đang di chuyển trên không hải như Tả Lưu, Tiểu Kim, Khương Vấn Triều toàn bộ đều phát hiện: Phía trước tất có một trận đại chiến!

Thế là trên hải bàn của Như Hoa công tử, mấy chấm sáng còn lại đều bắt đầu di động về phía này.

Hắn cau mày, có điều lại nhanh chóng lộ ra nụ cười xinh đẹp: Không hải đúng là càng ngày càng náo nhiệt...

Trong trận.

Kiến Sầu dù phải hứng trọn một quyền nhưng nhờ có vảy rồng hộ thể nên cũng không có vấn đề gì, có điều khí tức tràn ngập quanh người Đường Bất Dạ khiến nàng rất không thoải mái.

Khí tức của đá rắn bao trùm, lại phảng phất có một sức hút kì lạ.

Vảy rồng vàng chói mắt va chạm với đá rắn lại có cảm giác như bị ăn mòn.

Lông mày nhíu chặt, Kiến Sầu nhanh chóng tránh ra, nhưng Đường Bất Dạ trước mắt lại tiếp tục biến mất.

Đúng là một bản lãnh làm người ta không sao đề phòng được.

Một vệt u quang lóe lên trong mắt, Kiến Sầu khẽ hít một hơi gió biển, có lẽ bởi vì lúc này chăm chú đến cực hạn nên linh đài của nàng cũng trở nên trấn tĩnh.

Thế là tất cả gió đều trở thành giác quan của nàng.

Tất cả thông tin trong gió đều được truyền vào tai nàng.

Kiến Sầu hít sâu một hơi, cuối cùng nhẹ nhàng nhắm mắt.

Làm gì thế này?

Tất cả mọi người đều ngẩn ra, không hiểu có chuyện gì.

Ngay cả Đường Bất Dạ vừa dịch chuyển tức thời xuất hiện cũng cực kì kinh ngạc.

Nhưng ngay sau đó hắn đã hiểu.

Kiến Sầu vốn hoàn toàn không thế nắm bắt hành tung của hắn, rơi vào trạng thái cực kì bị động, sau khi nhắm mắt lại dường như có một bản lãnh khác thường nào đó, nhờ thế có thể vừa kịp né tránh tấn công của hắn.

Nụ cười lộ ra trên mặt Kiến Sầu.

Bóng người màu vàng thấp thoáng trong gió, theo quỹ tích của gió, khiến Đường Bất Dạ có cảm giác hư ảo.

Đường Bất Dạ mở to mắt, bây giờ đã biết cảm giác của Kiến Sầu lúc đối mặt với chính mình là thế nào, đó là ức chế vì không thể phán đoán được tình hình.

Vù!

Là tiếng gió!

Là bóng dáng Kiến Sầu!

Là một ánh vàng chói mắt đánh về phía hắn.

Trên vảy rồng lại giá có từng lớp linh khí lạnh nhạt, lúc đụng vào hắn cũng không có một chút nhiệt độ nào.

Vảy rồng va chạm với lớp đá cứng rắn ngoài da hắn, gần như bất phân thắng bại.

Ầm!

Cú đấm cực mạnh, Đường Bất Dạ bị đánh bay ngược ra ngoài.

Tình thế từ giờ khắc này bắt đầu nghịch chuyển.

Trong gió biển hây hẩy, Kiến Sầu nhắm mắt lại, có thể nắm bắt chính xác toàn bộ tung tích của Đường Bất Dạ.

Bất kể Đường Bất Dạ di động thế nào, nàng đều có thể biết rõ vị trí hắn sẽ xuất hiện, sau đó hung hãn đánh tới.

Vốn nàng đã có sức mạnh kinh người, bây giờ được đạo ấn Long Lân tăng cường lại càng thêm mạnh mẽ.

Mỗi một lần va chạm đều làm người xem chấn động tâm tình, choáng váng say mê.

Trên mặt biển, hai bóng người màu vàng nhạt và màu xám trắng bắt đầu truy đuổi, va chạm, truy đuổi, va chạm...

Tốc độ và thân pháp của hai người đều hết sức kì lạ, một biến mất rồi xuất hiện, một gần như hư ảo trong gió.

Tất cả mọi người xem chiến đấu đều lộ vẻ hoảng sợ: Đúng là hai người điên!

Sau vô số lần giao thủ, sức mạnh có dồi dào đến mấy cũng không ngừng bị tiêu hao.

Luyện thể chung quy cũng có một cực hạn.

Vảy rồng và đá rắn phủ bên ngoài thân thể chung quy cũng có lúc không thể duy trì vì sức mạnh đã tiêu hao hết.

Ưu thế thủy không độn của Đường Bất Dạ đã hoàn toàn không còn, hắn dứt khoát từ bỏ, dựa vào tốc độ bắt đầu dây dưa với Kiến Sầu.

Nhưng sức mạnh của Kiến Sầu lại khiến hắn chấn động sau mõi một lần va chạm.

Dù đá rắn có đặc tính thu năng lượng nhưng cũng không thể bù được sự tiêu hao đáng sợ như vậy.

Hai người mồ hôi như tắm, cơ bắp đau nhức, ngay cả tốc độ cũng chậm lại không ít.

Cú va chạm hung mãnh lần cuối cùng.

Đường Bất Dạ giơ vai lên chặn lại cú đá quét ngang mạnh mẽ của Kiến Sầu.

Ánh mắt cả hai người đều hưng phấn giống hệt nhau.

Rầm!

Cùng với tiếng động này, dư lực cũng truyền vào vai hắn.

Hoa máu nở ra.

Lại không phải của Đường Bất Dạ.

Trong khe hở giữa những vảy rồng màu vàng, từng tia máu tươi bắn ra ngoài.

Hết lần này tới lần khác va đập, cường độ quá cao, dù Kiến Sầu có thể chịu được nhưng vảy rồng lại không thể.

Sau cú đá quét cuối cùng, mấy chiếc vảy rồng cuối cùng rơi xuống, gặp không khí liền hóa thành những điểm sáng vàng rồi biến mất.

Ai cũng có thể nhìn ra, Kiến Sầu đã như nỏ cứng hết đà.

Nhưng một đòn mang máu này cũng thăm dò được giới hạn của Đường Bất Dạ.

Như cuối cùng không thể chịu được va đạp liên tục, khi cái chân dài của Kiến Sầu vừa rời khỏi vai Đường Bất Dạ, lớp đá rắn hình thù kì dị trên vai Đường Bất Dạ cũng xuất hiện một vết nứt nhỏ.

Răng rắc.

Âm thanh này rất nhỏ, nhưng lọt vào tai Đường Bất Dạ lại như đất rung núi lở.

Cái gọi là đá rắn cũng giống như vảy rồng của Kiến Sầu, được đạo ấn kích hoạt, dựa vào nhục thể mạnh mẽ mà sinh ra, hình thành một loại phòng hộ bên ngoài cơ thể, xem nhìn ngoại vật nhưng kì thực là từ trong mà ra ngoài.

Một khe nứt xuất hiện không chỉ đơn giản là một khe nứt.

Quan trọng hơn là nó cho tháy sức chịu đựng đã đến giá trị tới hạn.

Liên tục cận chiến quá lâu, đáng sợ hơn nữa là mỗi một lần va chạm, sức mạnh của Kiến Sầu đều duy trì ở mức gần như thượng đỉnh.

Đã không đếm xuể rốt cuộc có bao nhiêu lần, mà Đường Bất Dạ vẫn không cảm thấy sức mạnh của Kiến Sầu có chút gì giảm sút.

Cho dù trong khe hở của vảy rồng trên người nàng đã bắt đầu chảy ra máu tươi cũng không thể ngăn cản sự điên cuồng của nàng.

Từ bao giờ Nhai Sơn cũng có người điên như vậy?

Sự kinh hãi của Đường Bất Dạ đã tích lũy đến một mức độ rất lớn.

Thực ra chính hắn cũng không ngờ hắn lại giằng co với Kiến Sầu thời gian dài như vậy, tất cả đều là vì thân pháp quỷ thần khó lường của nàng.

Sức mạnh của Chu Thừa Giang có lẽ chỉ yếu hơn Kiến Sầu một chút, nhưng tốc độ của Kiến Sầu lại nhanh hơn Chu Thừa Giang rất nhiều, dù nàng chỉ là Trúc Cơ kì cũng không hề kém hắn là bao.

Hơn nữa...

Thủy không độn hắn từng cho rằng không gì cản nổi khi gặp Kiến Sầu lại mất hết tác dụng.

Không ngờ nàng lại có thể biết trước tung tích của hắn, hơn nữa dựa vào tốc độ cực nhanh dể đánh đòn phủ đầu, khiến hắn nhiều lần nằm ở thế hạ phong.

Có điều...

Cũng đã qua rồi.

Sức mạnh và năng lực khôi phục của tu sĩ Trúc Cơ kì dù sao cũng có hạn, vảy rồng của Kiến Sầu đã không thể duy trì nữa.

Lúc này trường bào màu trắng nhạt trên người Kiến Sầu lăng không đứng cách hắn không xa gần như đều bị máu tươi từ trong khe hở của vảy rồng chảy ra thấm ướt.

Đường Bất Dạ thở dốc nặng nề, trên mặt lại không nhịn được lộ ra nụ cười.

”Cứng đối cứng, ngươi cũng chỉ đến thế. Cái gọi là đệ nhất luyện thể chung quy chỉ là hữu danh vô thực!”

Tách, tách!

Máu đỏ chảy dọc theo ngón tay đã gần như không còn cảm giác của Kiến Sầu, rõ xuống mặt biển màu lam đậm.

Nàng nhìn Đường Bất Dạ một cái, lại nhìn Hạ Hầu Xá không biết đã đứng dậy từ khi nào một cái. Hạ Hầu Xá bị thương, sắc mặt tái nhợt đứng trên mặt biển, đang theo dõi trận chiến này.

Ờ, có lẽ là muốn xem người làm hắn trọng thương sẽ gặp phải kết cục thế nào hay sao?

Suy đoán kì quái này khiến bên môi Kiến Sầu lộ ra nét cười: Trực giác của nàng nói với nàng không phải như vậy.

Nhìn quanh một vòng, không biết Như Hoa công tử cầm hải bàn đã đứng lên tảng đá phía trước đảo từ khi nào.

Mà cách hắn không xa, hai người Khương Vấn Triều và Tiểu Kim cũng đã xuất hiện.

Mọi người đều đã đến...

Đáng tiếc rồng đen còn không có tung tích.

Kiến Sầu thu ánh mắt lại, dưới ánh mắt chăm chú của mọi người, cuối cùng khẽ vẩy tay một cái.

Đây là một động tác cực kì nhẹ nhàng.

Mấy giọt máu bị nàng vẩy đi, lóe sáng dưới ánh mặt trời.

Vảy rồng trên người cuối cùng lật ngược lại, bắt đầu từ mi tâm nàng rút đi như thủy triều, để lộ làn da trắng xanh vì kiệt lực của nàng.

Đạo ấn Long Lân biến mất!

”Ha ha ha...”

Đường Bất Dạ cuối cùng không nhịn được phá lên cười.

”Có thể miễn cưỡng đánh ngang tay với ta đã xem như Kiến Sầu đạo hữu rất có bản lãnh rồi!”

Dù sao thì đạo ấn Long Lân của Chu Thừa Giang lúc trước cũng đã thua dưới tay hắn.

Mọi người nghe xong tiếng cười này đều cảm thấy rất nặng nề.

Đạo ấn Long Lân trên người Kiến Sầu đã biến mất, hộ giáp đá cứng trên người Đường Bất Dạ tuy rằng đã nứt nhưng tuyệt đối vẫn còn đủ sức đánh ra một đòn như lúc trước đánh bại Chu Thừa Giang. Chiến thắng Kiến Sầu gần như là chuyện ván đã đóng thuyền.

Trước đó Chu Thừa Giang thành tích cao nhất đã thua, bây giờ đại sư tỷ Nhai Sơn được Trí Lâm Tẩu xếp hạng thứ nhất cũng phải thua một tu sĩ Bắc Vực hay sao?

Một áp lực nặng nề tức khắc bao trùm toàn bộ đỉnh núi Côn Ngô.

Kiến Sầu vấn đứng giữa không trung, nghe Đường Bất Dạ nói xong lại không hề có phản ứng gì mà chỉ thở ra một hơi.

Hơi thở vẩn đục trút ra, hít vào là không khí trong lành.

Nự cười bên môi nàng cực nhạt, thậm chí có thể nói là dịu dàng, ngón tay hơi rung động, linh khí lơ lửng trên mặt biển như bị thu hút, đồng loạt bay về phía thân thể Kiến Sầu.

Đây là một thay đổi rất nhỏ.

Nhưng Đường Bất Dạ vẫn chú ý.

Có điều giờ phút này hắn còn không biết việc đó có ý nghĩa gì.

Cảm giác mát mẻ lan ra xoa dịu cơ bắp đai nhức, đó là tác dụng của băng đằng ngọc thấm ở trong thân thể nàng.

Một làn sáng xanh mênh mang cũng chậm rãi bao trùm xương cốt nàng.

Gần như đồng thời, những hoa văn màu đen kì dị cũng xuất hiện.

Trong nháy mắt, huyết nhục trên người Kiến Sầu giống như biến thành trong suốt, những hoa văn màu đen từ xương lan ra, lơ lửng xung quanh thân thể nàng như nhốt nàng ở bên trong.

Từ sâu trong thân thể, sức mạnh lại một lần nữa thức tỉnh.

Trên gương mặt tái nhợt của Kiến Sầu xuất hiện vẻ hồng hào.

Giọng nàng cực kì thoải mái như lá xanh hút no nước, trong trẻo, lanh lảnh.

”Long Môn có công pháp luyện thể số một số hai Trung Vực ta, lại có đạo ấn Long Lân tăng cường, có thể chiến đấu với Đường đạo hữu thật sự không phải việc gì đáng kinh ngạc“.

Rất thờ ơ, gần như không coi ai ra gì.

Sắc mặt Đường Bất Dạ lập tức sầm xuống.

Dưới chân núi Côn Ngô, trưởng lão Long Môn Bàng Điển đang cực kì bất mãn khi thấy Kiến Sầu sử dụng đạo ấn Long Lân nghe vậy lại cười ha hả, có thể nói là cực kì sảng khoái.

Kiến Sầu đang ở trên không hải không nghe thấy tiếng cười này, nàng chỉ có thể nhìn thấy Đường Bất Dạ đứng đối diện mình, phát hiện ánh mắt đối phương ngày càng âm trầm, thần quang trong mắt Kiến Sầu lại ngày càng rạng rỡ.

Bên môi lộ ra nụ cười, thậm chí còn có một vẻ thẹn thùng, ngây thơ lương thiện.

Dường như nàng chỉ là một người tốt không hơn không kém.

Vù!

Cuồng phong nổi lên.

Kiến Sầu đưa tay phải ra giơ lên giữa không trung, năm ngón tay xòe ra, một lưỡi đao gió màu đen vô tận lập tức xuất hiện trong lòng bàn tay nàng, ngay sau đó ngưng tụ thành một đóa hoa sen màu đen tuyền.

Một đóa hoa sen đen rất quen thuộc đối với Đường Bất Dạ.

Đồng tử co lại, hắn cảm thấy da đầu ngứa ngáy.

”Đóa sen trong vòng tâm ý châu…”

Cũng chính là của nàng.

Nhưng chuyện còn chưa dừng ở đó.

Ngay khi đóa sen hắc phong nhận xuất hiện, những họa tiết màu đen từ xương Kiến Sầu lan ra ngoài cũng nhấp nháy xoay tròn như có tính mạng.

Phương pháp luyện thể Nhân Khí, Kiến Sầu đã tu luyện được một nửa.

Tầng thứ năm: Hắc phong văn cốt!

Thúc đẩy đến mức tận cùng, hoa văn tràn ra ngoài, đó là dáng vẻ của nàng bây giờ, vừa hời hợt như mây mờ gió nhẹ vừa lộ ra một vẻ… tà dị.

Kiến Sầu nhìn Đường Bất Dạ, nhìn hộ giáp đá cứng đã sắp sụp đổ của hắn, giọng nói trong trẻo: “Lúc trước Đường đạo hữu đoán không sai, người đánh bại Chu Thừa Giang quả thật là ta. Có điều đạo ấn Long Môn làm sao có thể đánh bại chính dạo ấn Long Môn?”

”…”

Tất cả tĩnh lặng.

Trong lòng mọi người đã không nhịn được run rẩy.

Đường Bất Dạ nắm chặt nắm đấm, cũng nhìn Kiến Sầu.

Ánh mắt Kiến Sầu nhìn hắn hết sức tôn trọng, đó là sự tôn trọng dành cho đối thủ.

Thân là tu sĩ Bắc Vực, Đường Bất Dạ không chỉ biết có mỗi luyện thể.

Chiến lực đã sử dụng đến lúc này còn không phải toàn bộ chiến lực của nàng, cũng không phải toàn bộ sức chiến đấu của Đường Bất Dạ.

Cho nên Kiến Sầu cảm thấy nàng nên nói rõ một chút: “Có một việc hình như Kiến Sầu quên nói cho Đường đạo hữu biết, ta chủ tu luyện thể không phải là đạo ấn Long Môn“.

”Cái gì…”

Đường Bất Dạ ngày càng kinh hãi.

Trong ánh mắt kinh hãi vô tận của hắn, Kiến Sầu nhẹ nhàng gật đầu, mở miệng nói: “Luyện thể Nhân Khí tầng thứ năm, hắc phong văn cốt, mời Đường đạo hữu chỉ giáo“.

”…”

Choáng váng.

Hoàn toàn choáng váng.

Bất kể là những người dự hội xung quanh hay là người xem bên dưới toàn bộ đều ngơ ngác.

Chỉ giáo?

Chỉ giáo cái gì nữa?

Thì ra vừa rồi ngươi đánh nhau kịch liệt như vậy mới chỉ là chơi đùa với người ta à?

Như thế còn chưa phải chủ tu, con bà nó, không biết công pháp chủ tu của ngươi còn điên cuồng đến thế nào?

Nội tâm mọi người đã sắp sụp đổ: Đứng trên không hải này, đứng trước mặt Đường Bất Dạ, đứng trước mắt bọn họ đã không còn là một nữ tu sĩ dịu dàng yếu ớt mà rõ ràng chính là một kẻ biến thái chết bầm!