- Kiêu ngạo chết tiệt?
Tiêu Thanh Ca nhìn Lý Nhiên đang nghiêm túc nướng chân gấu, miễn cưỡng tiếp nhận cách nói này.
- Nếu Thánh Tử ưu tú như vậy, vây người thích hắn hẳn là rất nhiều nhỉ?
Nàng ta nói bóng nói gió hỏi.
Lộc Hân Nhiên gật đầu.
- Đâu chỉ là nhiều đâu, U La Điện chúng ta tám phong mười hai toà, nào có nữ đệ tử không hết lòng yêu mến Thánh Tử đại nhân chứ?
Cách nói này mặc dù có chút khoa trương, nhưng quả thực không khác bao nhiêu cả.
Dáng dấp đẹp trai, thiên phú cao, địa vị kính trọng.

.

.

Quả thực là hình mẫu nam thần hoàn mỹ.
- Cái kia.

.

.

Hắn có tình nhân chưa?
Tiêu Thanh Ca nhịn không được hỏi.
- Đùa gì thế, đương nhiên là không có rồi!
Lộc Hân Nhiên nghiêm mặt nói.
- U La Điện nghiêm cấm quan hệ nam nữ, chúng ta cũng chỉ là thưởng thức một chút mà thôi, căn bản không dám có những ý nghĩ khác.

- Hơn nữa ngươi nghĩ xem, Thánh Tử mười tám tuổi đã luyện đến Kim Đan, nhất định là say mê tu hành, nào có tâm tư yêu đương chứ!
Nếu như nàng ta biết Lý Nhiên cưa đổ chưởng môn, đoán chừng tam quan đều sẽ sụp đổ…
- Có đạo lý!
Tiêu Thanh Ca gật đầu, trong lòng giống như có tảng đá lớn rơi xuống.
- Nhưng mà mặc dù không thể yêu đương, nhưng thỉnh thoảng cũng có thể thân mật một chút.
- Thân mật?
Lộc Hân Nhiên tiến đến bên tai nàng ta, có chút xấu hổ nói.
- Vừa rồi ta nhân cơ hội ôm Thánh Tử đại nhân một cái, xúc cảm kia, bắp thịt kia.

.

.

quả thực rất tuyệt vời!
- Ngươi cái đồ nữ lưu manh này!
Tiêu Thanh Ca đỏ mặt phỉ nhổ nàng ta.
Đột nhiên có cảm giác lão công nhà mình bị người ta sờ soạng.

.

.
- Đúng rồi, ta vẫn chưa biết tên ngươi là gì đâu?
Lộc Hân Nhiên hỏi.
Tiêu Thanh Ca do dự một chút.
- Ta tên là Tôn Thanh Thanh.
Nàng ta không muốn lừa dối nữ tử hiền lành này, nhưng ý nghĩa phía sau ba chữ "Tiêu Thanh Ca" này quá phức tạp, rất dễ dàng mang tới họa sát thân.
Hơn nữa nàng ta cũng không muốn gặp lại Lý Nhiên trong dáng vẻ này.

.

.
Lộc Hân Nhiên không suy nghĩ nhiều, gật đầu nói.
- Ta tên là Lộc Hân Nhiên, đừng sợ, ta sẽ bảo kê ngươi!
Lúc nói chuyện bày ra dáng vẻ của một đại tỷ.
- Được.
Tiêu Thanh Ca nhẹ nhàng mỉm cười.
Nhìn đống lửa ấm áp trước mặt, bên cạnh còn có các đệ tử vui cười đùa giỡn, Lý Nhiên đang cầm chân gấu nhưng vẫn không cho vào miệng.

.

.

Nàng ta cảm nhận được một loại ấm áp mà ở nhà không thể cảm nhận được.
- Đây chính là đỉnh cấp Ma Môn sao?

Khóe miệng Tiêu Thanh Ca hơi nhếch lên.
- Không có chút khí chất nào của nhân vật phản diện gì cả!
Từ sau khi Tiêu Thanh Ca biết được thân phận của Lý Nhiên đã buông xuống tất cả cảnh giới.
Không chỉ trực tiếp giao bản đồ cho hắn, mà còn nói cho hắn biết toàn bộ tin tức.
Khiến cho Lý Nhiên có chút nghi hoặc, nữ tử này đầu óc có vấn đề sao…
- Lý tiền bối, hiện tại cách thời gian bí cảnh mở ra chỉ còn ba ngày, chúng ta có bên tăng tốc lộ trình không?
Sau khi chỉnh lại khe hở, Tiêu Thanh Ca dò hỏi.
Mấy ngày nay, Lý Nhiên vẫn luôn dẫn đội săn bắn yêu thú, bên ngoài Thập Vạn Đại Sơn bị giết chết máu chảy thành sông.
Dường như hoàn toàn không có ý tiến về phía bí cảnh.
- Không vội, đợi kết thúc rèn luyện tông môn rồi nói sau.
Lý Nhiên trả lời.
Bí cảnh ở sâu bên trong Thập Vạn Đại Sơn, hắn không thể vứt bỏ mặc kệ những đệ tử này được.
- Được.
Tiêu Thanh Ca không có ý kiến khác.
Hai ngày nữa lại trôi qua.
Các đệ tử thu thập đầy đủ yêu cốt, nhiệm vụ thí luyện hoàn thành viên mãn.
Lý Nhiên đưa bọn họ đưa về tông môn Truyền Tống Trận.
Chấp sự thủ hộ Truyền Tống Trận đều kinh hãi.
Bình thường, chu kỳ thí luyện của tông môn ước chừng khoảng một tháng, hơn nữa khó tránh khỏi sẽ có thương vong.
Nhưng nhóm đệ tử Lý Nhiên dẫn dắt này, chỉ dùng một phần ba thời gian đã hoàn thành nhiệm vụ rồi.
Đồng thời quân số không giảm người nào!
Các đệ tử vốn còn non trẻ, lúc này khiêng thú cốt, ánh mắt hung ác mà kiên định!
Tất cả mọi người đều lột xác!
Trước truyền tống trận.
Lý Nhiên nhìn bọn họ, thản nhiên nói.
- Nói thật, lúc đầu ta không ôm kỳ vọng gì với các ngươi cả, nhưng qua mười ngày thí luyện này, các ngươi đã chứng tỏ được bản thân mình rồi.
Các đệ tử thí luyện vẻ mặt kích động, lồng ngực phập phồng.
Giống như có được phần thưởng tốt nhất.
- Tiên Lộ khổ hàn, đại đạo khó cầu!
- Chỉ cần chúng ta  có dũng cảm tiến lên, hát vang tiến mạnh, mới có thể trở thành bất hủ!
- Tu hành quan trọng nhất là thiên phú, nhưng điều còn quan trọng hơn cả thiên phú đó là niềm tin không bao giờ lùi bước!
Ảnh mắt Lý Nhiên quét qua gương mặt của mỗi người, từ tốn mà kiên định nói.

- Chúc chư vị, võ vận hưng thịnh!
Đám đệ tử toàn thân run rẩy, chỉ cảm thấy huyết dịch đều muốn sôi trào.
Soạt!
Mọi người đồng loạt quỳ một chân trên đất, vẻ mặt cuồng nhiệt gào thét.
- Thánh Tử!
- Thánh Tử!
Tiêu Thanh Ca đứng bên cạnh, nhìn cảnh tượng rung động này, thật lâu không nói thành lời.
Các đệ tử quyến luyến không rời tiến nhập Truyền Tống Trận, trở về tông môn ngoài vạn lý.
Lộc Hân Nhiên ôm đùi Lý Nhiên, muốn cùng hắn tiếp tục thám hiểm.
Kết quả bị hắn một cước đạp đi vào.

.

.
Lý Nhiên nhìn ánh sáng trận pháp vụt tắt, không khỏi thở dài, vẻ mặt cô đơn.
- Không biết sư tôn có trở về tông môn không nữa? Rất muốn nắm bàn tay nhỏ bé của nàng, nghe nàng gọi mình là tướng công…
Tiêu Thanh Ca không biết nội tâm của tên háo sắc này, còn tưởng rằng hắn luyến tiếc đám đệ tử kia.
Giọng nói dịu dàng an ủi nói.
- Đừng buồn, bọn họ cuối cũng sẽ học được các tự trưởng thành.
Lý Nhiên.
- ? ? ?
- Bọn hắn trưởng thành hay không, liên quan méo gì đến ta sao?
- Còn mạnh miệng? Ngươi đúng là một tên kiêu ngạo!
- … Ta kiêu ngạo cái em gái nhà ngươi ấy!.