Đối với Tề Nhã Nhã mà nói, sấp tiền này đại biểu cho sự quan tâm của Dương Chiêu Đệ, mà đối với nàng nó cũng chính là đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi.
Làm việc cho Dương Chiêu Đệ nhiều năm, lương của Tề Nhã Nhã gia tăng qua từng năm.
Mà nàng cũng từ một người tiêu tiền như nước không nhìn giá cả, học được cách tính toán tỉ mỉ, học được cách so giá cùng tiết kiệm.
Nhưng mà giá hàng ở Thượng Hải thật sự là quá cao, đã hơn một năm cân bằng được thu chi, mà tiết kiệm tiền là chuyện của gần nửa năm qua.
Mỗi tháng lương tích lũy được, đều được nàng bỏ vào ngân hàng, động một chút lại xem số dư tài khoản, này đã thành động lực để Tề Nhã Nhã mỉm cười đi làm. Nhưng mà, khi Dương Chiêu Đệ âm thầm đưa cho nàng tiền, nàng mới ý thức tới, trong thế giới của người trưởng thành có rất nhiều chuyện không giống với suy nghĩ của nàng, suy tính của Dương Chiêu Đệ toàn diện hơn so với nàng.
Dương Chiêu Đệ ngồi trong phòng làm việc, bàn tay vô thức nâng lên vuốt ve một đạo vết sẹo nhỏ đến hầu như nhìn không thấy nơi khóe mắt.
Nàng trở lại một buổi chiều khô nóng bất an kia, trường tiểu học đơn sơ, sân trường huyên náo, cùng với sự địch ý ngây thơ của hài tử.
Trên sân trường bê tông đầy vết nứt, nàng cùng đồng học xung đột, hài tử không phải đều là thiên sứ, cũng có khả năng là ác ma, các nàng dùng ngôn ngữ làm tổn thương người khác, không hề chú ý cảm nhận của người khác.
Dương Chiêu Đệ vốn là không hoà đồng với mọi người trong lớp, từ nhỏ nàng đã có cá tính rõ ràng, ai cũng không phục, đánh nhau cùng đồng học trong lớp, cắn chặt hàm rang cũng không chịu thua.
Cha mẹ của nàng bị lão sư gọi đến, mẹ của nàng không hỏi xanh đỏ đen trắng đã muốn đánh nàng, trách nàng chỉ biết gây chuyện, ngoài miệng mắng chửi nàng không học tập tốt, không thể ít gây thêm phiền phức sao.
Cho đến khi lão sư nhắc nhở khóe mắt nàng bị tổn thương, mẹ nàng mới đưa nàng đi bệnh viện.
Nàng ngồi đối diện bác sĩ, bác sĩ cầm lấy đèn, trong chốc lát hỏi nàng đau chỗ nào, còn có cảm giác sao, có thể nhìn thấy không, trong đầu nàng trống rỗng, ngoại trừ lắc đầu chính là lắc đầu.
Hình ảnh dần dần mơ hồ, cửa ra vào truyền đến thanh âm bác sĩ, bác sĩ nói phải làm phẫu thuật.
Ba ba nàng nói đi tìm gia trưởng của đồng học động thủ, để cho người ta xuất tiền, nhất định phải bồi thường tiền.
Sau đó, lại bắt đầu tranh cãi xem nên lấy tiền rồi phẫu thuật hay nên phẫu thuật rồi lấy tiền.
Dương Chiêu Đệ yên tĩnh ngồi trên ghế, đôi mắt bởi vì bị thương mà đóng chặt từ từ mở ra, là ánh mắt không phải hài tử ở tuổi này nên có.
Tề Nhã Nhã đến bệnh viện, liên lạc với ba ba, ba ba xuống đón nàng.
Ba ba của Tề Nhã Nhã nhìn nữ nhi bảo bối của mình từ trên xuống dưới.
Gầy. Mái tóc này chính là trước sau như một mà cắt ngắn.
Cũng may, bộ dạng không giống như là lưu lạc đầu đường.
"Mẹ con vẫn còn đang nghỉ ngơi. Đợi lát nữa đến phòng bệnh, con trước đừng lên tiếng, chờ mẹ con tỉnh lại, con cũng chỉ cần cúi đầu nhận sai." Tề ba ba thấp giọng cùng nàng giao phó.
Tề Nhã Nhã chỉ gật đầu, "Con biết, con sẽ không để mẹ sinh khí, mẹ rốt cuộc là bệnh gì, nghiêm trọng không?"
Lúc này, Tề ba ba lộ ra thần sắc một lời khó nói hết.
Tề Nhã Nhã truy vấn: "Ba ba, mẹ rốt cuộc là tình huống như thế nào, ba ba nói rõ ràng với con a."
Tề ba ba nói: "Đợi lát nữa con sẽ biết."
Trong phòng bệnh yên tĩnh.
Bệnh nhân trên giường trên mặt bọc lấy băng gạc, còn chưa tiêu sưng, nhưng mà Tề Nhã Nhã vừa nhìn liền biết rõ, người đó là mẹ của nàng.
Tề Nhã Nhã ngồi ở trên ghế bên cạnh giường, thần sắc phức tạp, tâm tình càng thêm phức tạp, ánh mắt của nàng phẫn nộ nhìn ba ba đứng ở cửa ra vào, ánh mắt kia đang chất vấn ông, vì cái gì gạt con.
Tề ba ba mang vẻ mặt chột dạ, đứng ở cửa ra vào, ánh mắt nhìn xung quanh.
Tề mẹ bị người xuất hiện bên giường làm cho hết hồn, sau khi biết chuyện lão công mình làm, cũng dùng ánh mắt trách cứ Tề ba ba.
"Mẹ con cần tĩnh dưỡng."
"Chỉnh cái mũi của ta, ngươi liền nói ta làm phẫu thuật, còn kêu nữ nhi tới đây, ngươi thật lợi hại a." Tề mẹ vừa làm phẫu thuật xong, là thời điểm chật vật không chịu nổi, bà liều mạng đè nén tức giận, đem tất cả bất mãn đều phát tiết đến trên người lão công.
Tề Nhã Nhã nghĩ đến đều đã đến rồi, nổi lên dũng khí nhận sai, "Mẹ, thực xin lỗi, lúc trước lời nói của con thật quá đáng, làm mẹ thương tâm, kỳ thật lần này cũng là ba ba cho con cơ hội, mẹ không nên trách ba ba."
Sau khi Tề mẹ nghe xong thật lâu cũng không có lấy lại tinh thần, "Con lúc nào đã biết nói chuyện như vậy rồi?"
Tề Nhã Nhã cúi đầu, nàng nhìn ngón tay vắt thành một đoàn của mình, kỳ thật những lời này đều là lời nàng muốn nói thật lâu, chỉ là không đủ dũng khí đi đến trước mặt cha mẹ, lần này, cũng nhân một lần hiểu lầm, nàng muốn cùng cha mẹ hảo hảo nói chuyện một chút.
"Con nghĩ thông suốt liền tốt." Tề mẹ cũng có chút xoay mặt qua, "Con bây giờ còn yêu thích nữ hài tử sao?"
"Ta chưa từng yêu mến nam hài tử." Đã trải qua nhiều chuyện như vậy, Tề Nhã Nhã phát hiện mình kiên cường rồi, nàng đã có thể thản nhiên ở trước mặt Tề mẹ nói đến tính hướng của mình, không úy kỵ, rất thẳng thắn.
"Ta... Ta sớm bị ngươi làm tức chết." Tề mẹ ba chưởng liên tiếp đánh lên cánh tay Tề Nhã Nhã, một chưởng này, một chút khí lực cũng không có, đánh cho Tề Nhã Nhã không đau chút nào.
"Vậy con bây giờ vẫn... Vẫn cùng nữ hài tử ở một chỗ sao?"
"Con bây giờ là độc thân a."
"Con độc thân vì cái gì không quay về, con ở bên ngoài tìm việc làm thế nào, làm việc ở đâu, thu nhập thì sao?"
"Mẹ không cần lo lắng, con hiện đang làm việc ở một công ty thời trang, con làm đặc trợ của lão bản. Thu nhập cũng khá a, có thể nuôi sống bản thân, còn có thể dành dụm một ít tiền. Hơn nữa lão bản của con rất tốt, đối với con rất tốt, nàng cho con ở trong nhà nàng... Nàng còn có một nữ nhi, con cùng nữ nhi của nàng quan hệ rất tốt." Nói đến Dương Chiêu Đệ, tự đáy lòng Tề Nhã Nhã lộ ra mỉm cười.
"Lão bản của con là nam hay là nữ? Lão bản của con bao nhiêu tuổi, nữ nhi lớn bao nhiêu?" Tề mẹ đã tiếp nhận chuyện nữ nhi yêu thích nữ nhân, lúc này bắt đầu lo lắng, nếu như nữ nhi làm việc cùng nam lão bản, bà phải quan tâm, nếu như là nữ lão bản a, bà vẫn là cũng phải quan tâm. Kia có nữ nhi, ít nhất cũng bốn mươi năm mươi tuổi a, vậy liền có chút yên tâm, không đúng, nữ nhi của bà a, tuổi tác lớn bao nhiêu? Cảm giác làm mẹ chính là luôn lo lắng không đủ.
Tề ba ba ngồi trên ghế sofa bên cạnh nghe hai mẹ con nói chuyện, từ biểu lộ bối rối trên gương mặt ông có thể nhìn ra được, ý tưởng của ông và Tề mẹ không sai biệt lắm, ngoại trừ lo lắng chính là lo lắng.
"Mẹ nghĩ gì vậy a, lão bản của con chính là một nữ nhân thành đạt, độ tuổi tương đương con."
"Cái gì? Độ tuổi tương đương?" Tề mẹ nghĩ cái này thật sự là phải quan tâm rồi.
"Đúng a, nàng siêu cấp lợi hại, tuổi còn trẻ đã bắt đầu gây dựng sự nghiệp kiếm tiền, phương diện về thái độ làm người cũng cho con rất nhiều chỉ đạo hữu dụng. May mắn gặp nàng, con mới có thể nhanh chóng phát triển."
Lời nói của Tề Nhã Nhã khiến cho Tề mẹ không biết hạ thủ từ đâu, bà gọi lão công đến, để lão công nghĩ biện pháp, Tề ba ba nói: "Vậy ngươi khuyên nữ nhi về nhà không phải là tốt rồi sao."
Tề Nhã Nhã vừa nghe ba mẹ muốn khuyên mình trở về, vội đứng lên, chuẩn bị lập tức rời khỏi, nói: "Ba ba, con đối với công việc bây giờ rất hài lòng, con chính là muốn tới thăm ba mẹ một chút, biết rõ thân thể ba mẹ rất tốt, con liền vui vẻ, đúng rồi, đây là ý tứ của lão bản con, mẹ hảo hảo tĩnh dưỡng, chờ sau khi mẹ khôi phục nhớ để ba ba gởi ảnh chụp cho con." Nói xong nàng từ trong túi rút ra một xấp tiền, đặt vào trong tay Tề ba ba.
Tề ba ba nhìn nhìn xấp tiền, lại nhìn nữ nhi một chút, nhất thời không biết nên nói cái gì.
Trên đoạn đường trở về Tề Nhã Nhã nghĩ rất nhiều, những chuyện đã qua, nàng nhất thời tức giận, nói với người nhà những lời ngoan thoại, đoạn tuyệt qua lại, khi đó động cơ không rõ ràng, hơn nữa đoạn tuyệt quan hệ cũng là bị động, đây là tiếc nuối lưu lại trong lòng nàng những năm qua. Mà khi nàng lần nữa cùng cha mẹ gặp mặt, nàng mới biết được cái gì là cái bản thân mong muốn, nàng muốn lưu lại, nàng không muốn trở về.
Cho nên lần này sau khi nàng cùng cha mẹ nói chuyện, trong lòng không có nửa điểm gánh nặng, ngược lại là tràn đầy tin tưởng.
Nàng trở lại trong nhà Dương Chiêu Đệ, nhanh chóng chạy vào phòng tiếp khách.
Dương Chiêu Đệ gọi nàng, nói: "Mẹ của người hiện tại ở bệnh viện số chín?"
Tề Nhã Nhã nói: "Ân."
"Ngươi biết bệnh viện số chín này có nổi danh vì cái gì sao?"
"Đúng rồi, ta vừa muốn giải thích cho ngươi, là ta hiểu lầm, mẹ ta nói với ta là phẫu thuật, kỳ thật là sửa sắc đẹp."
"Tề Nhã Nhã, cho nên ngươi là bị lừa đi qua, đúng không?" Trong thanh âm tận lực ôn nhu của Dương Chiêu Đệ, có một loại tâm tình phẫn nộ, nhưng mà Tề Nhã Nhã đầu óc hỗn loạn muốn chết, không có nghe rs được.
"Đúng a, chính là như vậy." Tề Nhã Nhã nói.
"Ta đây hiện tại muốn đi gặp cha mẹ của ngươi, ngươi có phải hay không còn muốn mướn hai người diễn một cảnh cho ta xem a?" Dương Chiêu Đệ đã không còn muốn cùng nàng diễn nữa.
"A? Có ý tứ gì? Cái gì gọi là mướn người?" Tề Nhã Nhã nghi ngờ hỏi lại, nàng chỉ thấy Dương Chiêu Đệ trước mắt khóe môi nhếch lên cười lạnh, trong mắt thất vọng, rõ ràng chính là nhằm vào mình.
Là bản thân đã làm sai hay nói sai điều gì, khiến cho nàng hiểu lầm?
"Ta hận nhất người khác trêu đùa ta."
"Ai trêu đùa ngươi, không phải ta a?" Cái đầu nhỏ của Tề Nhã Nhã xoay chuyển một vòng, rất nhanh liền đoán được cơn giận của người kia là nhằm vào mình, nàng mở miệng giải thích: "Ta thật sự không có lừa ngươi, mẹ của ta bây giờ đang ở bệnh viện số chín, vừa làm xong phẫu thuật, lúc trước ta không biết, sau đó ta liền đi thăm bà."
Gương mặt Dương Chiêu Đệ giống như bao trùm một tầng băng sương, khóe miệng có chút khẽ động, câu ra nụ cười giễu cợt nhất, "Đúng vậy a, toàn gia các ngươi tình cảm đến cùng được tính tốt hay là không tốt đây."
"Ngươi tin tưởng ta. Ta nói chính là sự thật."
"Mọi người Thượng Hải đều biết bệnh viện số chín nổi danh nhất là vì cái gì, ngươi muốn trêu đùa ta, xin ngươi nghĩ ra một câu chuyện không cần có trăm ngàn chỗ hở như vậy có được không?"
"Nếu như ta muốn gạt ngươi nói mẹ ta là phẫu thuật, ta tại sao phải nói ở bệnh viện số chín?"
"Đúng a, này nên hỏi ngươi a."
Tề Nhã Nhã muốn hét to ta thật ủy khuất, dưới ánh mắt lạnh như băng nhìn chăm chú của Dương Chiêu Đệ, thân thể nàng dần dần mất đi nhiệt độ, dường như đang Bắc cực.
Hai hàm răng nàng siết chặt, lách cách rung động, lời nói cũng không thông thuận, "Ta thật sự không có lừa ngươi, ba ba của ta thật sự nói với ta, mẹ ta đến Thượng Hải phẫu thuật, muốn ta đến thăm mẹ ta một chút. Ta thật lâu không gặp ba mẹ ta, lúc đầu ta rời nhà ra đi, đem ba mẹ ta chọc tức, những năm qua ta rất muốn nói một tiếng xin lỗi đối với ba mẹ ta."
Tề Nhã Nhã chỉ nghe được trong miệng Dương Chiêu Đệ tràn ra một tiếng cười khẽ.
Ánh mắt kia đang nói, thực lực diễn xuất của ngươi thật nát.
"Tiền đâu?"
"Ah, tiền, tiền ngươi đưa cho ta." Tề Nhã Nhã sờ lên túi áo, sờ đến bên trong trống rỗng, nghĩ đến nàng ở bệnh viện, đem tiền đều đưa cho ba ba.
"Mẹ ngươi bởi vì bệnh nặng nằm viện, đưa ngươi ít tiền chính là nên làm, mẹ ngươi đi sửa sắc đẹp, hẳn là không thiếu tiền đi, ngươi còn cho bà tiền?"
"..."
Tề Nhã Nhã mất đi năng lực giải thích, nàng nói nhỏ: "Ta ở bệnh viện đưa cho ba ba của ta rồi, tháng sau liền trừ vào tiền lương của ta."
Khi đi lướt qua, trong ánh mắt Dương Chiêu Đệ Tề Nhã Nhã thấy được sự trống rỗng, ngoại trừ trống rỗng, chỉ là trống rỗng.
※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※※※
Tiểu kịch trường:
Dương Chiêu Đệ: Nàng rõ rang là gạt ta, mệt cho ta... Mệt cho ta còn lo lắng cho nàng, nàng người này là cặn bã.
Tề Nhã Nhã: Không, ta không có!! Ngươi nghe ta giải thích!
Dương Chiêu Đệ: Ta không nghe! Ta không nghe!
Tề Nhã Nhã: Ngươi thật sự phải nghe ta giải thích!
Dương Chiêu Đệ: Ta không nghe ta không nghe!