Thì ra Dương Chiêu Đệ nói văn phòng muốn lắp đặt thiết bị đều là thật, nàng không có dối gạt Tề Nhã Nhã.

Chờ đến khi văn phòng chuyển đi trống không, tất cả đồ dùng trong nhà đều được dọn đến địa điểm thuê tạm thời, đoàn đội lắp đặt thiết bị cũng bắt đầu tiến hành công việc trong thời gian sớm nhất.

Dương Chiêu Đệ muốn thay đổi phong cách công nghiệp cứng nhắc ban đầu, đổi thành phong cách ấm áp, trong phòng làm việc nàng thay bằng sàn gỗ và lắp đặt hệ thống sưởi sàn, trang mà ấm, song cửa sổ kia, liền đặt ở bên cạnh bàn làm việc của mình, còn hữu mô hữu dạng mà đặt làm cho Dương Lộ Lộ một chiếc bàn giống với bàn làm việc của mình có kích thước thu nhỏ, tuy rằng Dương Lộ Lộ không hiểu ý của nàng, nhưng mà đối với chiếc bàn không sai biệt lắm với bàn làm việc của mẫu thân, Dương Lộ Lộ chính là không thể chờ đợi được mà muốn ngồi ở phía trước rồi.


"Sau này khi mẹ làm việc, con ở bên cạnh làm bài tập." Dương Chiêu Đệ ý thức được bản thân có rất nhiều điểm không đúng, hy vọng có thể dành thời gian cùng nữ nhi nhiều hơn một chút, nàng đem sàn nhà đổi thành sàn gỗ, chính là muốn khi Dương Lộ Lộ đi chân trần trong phòng làm việc sẽ không khó chịu, có hệ thống sưởi mùa đông còn có thể ấm áp một chút, cũng không lo lắng sẽ lạnh đến chân.

"Cám ơn mẹ. Mẹ là đại lão bản, con là tiểu lão bản." Dương Lộ Lộ ôm lấy Dương Chiêu Đệ, nói ra hết những lời ngon ngọt nàng hiểu được ở độ tuổi này.

Phòng làm việc của Tề Nhã Nhã sắp xếp tầng trên, có hai cửa sổ thật lớn, phần lớn vánh tường trong phòng đều được gắn ngăn tủ, thuận tiện cho nàng sắp xếp đồ vật. Mà ngoại bàn làm việc không gian còn lại đều trống không, để cho nàng tự mình thu thập.


Văn phòng còn chưa thu thập tốt, nhưng sơ bộ đã có hình thức ban đầu, muốn tiến vào sử dụng còn cần một chút thời gian nữa.

Dương Chiêu Đệ cùng người của đội xây dựng đang xem xét lại bản vẽ, làm chỉnh sửa cuối cùng.

Dương Chiêu Đệ hy vọng đem một ít khu vực nguy hiểm tiềm ẩn trong văn phòng điều chỉnh lại một chút, những nơi bình thường không có chú ý, nếu như Dương Lộ Lộ ở trong phòng làm việc vui chơi, có thể dễ dàng va vào, lúc này liền chú ý tới mà xử lý tốt, yêu cầu của nàng cụ thể đến tỉ mỉ, lan can cầu thang phải có biên độ chuyển biến, độ rộng giữa các thanh chắn, những thứ này nàng đều muốn quản.

Đại lão đội xây dựng bình thường nói chuyện đều là lớn tiếng, là loại quát lên cũng không thắng được, ở trước mặt bên A khó tính như Dương Chiêu Đệ, cũng đều thả mềm thanh âm, Dương Chiêu Đệ nói cái gì, liền ngoan ngoan gật đầu, đồng thời ghi chép, bởi vì nữ lão bản này, yêu cầu cao, cấp tiền cũng rất sảng khoái.


Xa xa mà nhìn bóng lưng của nữ nhi, đường cong buộc chặt trên gương mặt Dương Chiêu Đệ liền có thể thả nhu, không khỏi lộ ra dáng tươi cười, Tề Nhã Nhã đưa tới mấy thùng nước khoáng lạnh cho nhóm sư phụ đội xây dựng, còn có một chút bánh bao cùng xíu mại để lấp đầy bao tử, chia cho mọi người. Là điểm tâm còn nóng, thoáng cái liền được chia ra sạch sẽ.

Dương Chiêu Đệ nhìn mọi người ăn vui vẻ như vậy, liền hỏi Tề Nhã Nhã, "Không có mua phần của ta?"

Tề Nhã Nhã không tưởng tượng được bộ dạng Dương Chiêu Đệ há lớn miệng nuốt bánh bao, những vị sư phụ bên cạnh nàng kia là không để ý hình tượng, một hai lần liền giải quyết hết, Dương Chiêu Đệ ở trong long nàng, hẳn là loại lão bản theo đuổi hình tượng tinh tế mới đúng, "Vậy, có cần ta đi mua tiểu long bao cho ngươi hay không? Ngươi thích nhân hải sản đi?"
"Có phải hay không tốt nhất là lại cho ta một ly 82 Lafite a." Dương Chiêu Đệ một thoáng liền thông suốt suy nghĩ của Tề Nhã Nhã, trong lòng Tề Nhã Nhã nàng là người thế nào, điểm tâm nàng cũng ăn bánh bao không được sao?

"Hiện giờ uống rượu không phải có chút quá sớm a?" Tề Nhã Nhã mang vẻ mặt không đồng ý.

"Đi đến tiệm bánh bao vừa rồi, ta muốn một cái bánh bao nhân đậu, hai cái bánh nhân thịt, còn có cái gì ăn ngon?"

"Có dưa chua."

"Lại thêm một phần dưa chua, còn có, mua cho ta một chai sữa đậu nành, lạnh a."

Tề Nhã Nhã ngoan ngoan đi mua. Dương Chiêu Đệ nhìn bóng lưng của nàng mà thở dài.

Đội sư phụ lắp đặt thiết bị nói: "Lão bản nương a, đây là đệ đệ của ngươi sao? Người tốt, lớn lên cũng thanh tú, chỉ là có chút gầy a."

"Là nhân viên công tác ở công ty, sư phụ, nhìn người đều nhìn không rõ a, nàng là tiểu cô nương, ngươi cũng không thể mở miệng gọi sai a, nàng sẽ lúng túng." Dương Chiêu Đệ nhìn sư phụ ăn như hổ đói, đưa cho hắn một chai nước khoáng, trước khi đưa tới còn đem cái nắp vặn mở.
"Thật là ta lớn tuổi, thật sự không nhìn ra. Nàng thật đúng là tài giỏi, khi đưa nước, có thể chuyển cả một thùng, nữ nhi nhà ta chính là yếu ớt, liền một thùng nước đều cầm không được."

"Như vậy liền nõi rõ nữ nhi nhà ngươi là thiên kim đại tiểu thư, hiện tại thường gọi là phú dưỡng, cũng may nữ nhi của ta không..."

Dương Chiêu Đệ đứng ở giữa bọn họ, tươi cười nghe bọn họ nói chuyện phiếm.

Tề Nhã Nhã dùng tốc độ nhanh nhất mà chạy về, bánh bao đến trên tay Dương Chiêu Đệ vẫn còn nóng hôi hổi.

Dương Chiêu Đệ chia bánh nhân đậu cho Dương Lộ Lộ, sau khi lấy túi dưa chua mà mình muốn, cầm một cái bánh bao còn lại đưa cho Tề Nhã Nhã.

"Ăn đi. Ngươi cũng đói bụng rồi." Dương Chiêu Đệ chú ý tới vừa rồi Tề Nhã Nhã nhìn nhóm sư phụ ăn bánh bao đã muốn chảy nước miếng, liền đoán được nàng cũng chưa ăn.
"Cám ơn." Tề Nhã Nhã tiếp nhận bánh bao, từng miếng từng miếng bắt đầu ăn, Dương Chiêu Đệ chú ý tới lúc ăn cơm nàng thật ra rất chậm rãi, như một tiểu thư khuê các, không giống cảm giác vẻ bề ngoài của nàng mang lại.

Dương Chiêu Đệ vài ngụm đã nuốt hết bánh bao, đem giấy gói ném vào trong đống rác, Tề Nhã Nhã vẻ mặt khϊếp sợ, "Ngươi ăn thật nhanh."

"Làm sao vậy?" Vẻ mặt này là gặp quỷ sao?

"Dương lão bản, thật tiêu sái!" Lại nghĩ tới hình ảnh trong tưởng tượng của nàng, nữ hiệp không câu nệ tiểu tiết ngồi trên đất, miệng lớn nuốt bánh bao. Tề Nhã Nhã hướng về phía Dương Chiêu Đệ giơ lên ngón tay cái.

"Bệnh tâm thần." Dương Chiêu Đệ dở khóc dở cười.

----

Tống Tây Tử ở sân thượng cùng Kiều nữ sĩ nói chuyện điện thoại xong, đẩy cửa kính ra tiến đến, thần thần bí bí mà đi về phía Lâu Xuân Vũ đang nằm trên ghế sofa.
Lâu Xuân Vũ không chú ý thấy người kia tới gần, nàng mang tai nghe, ipad đang chạy video, một nữ hài tử từ trong rương đưa ra từng túi đồ ăn vặt, một bên cầm, một bên chia cho mọi người.

Đó là túi đồ ăn vặt cửa hàng vừa cho ra mắt gần đây, có 23 loại đồ ăn vặt phổ biến ở các quốc gia, ngoài ra còn có 5 món đồ ăn vặt OEM* do công ty tung ra, xem như mặt hàng làm tuyên truyền, mới vừa tung ra liền bán được mấy nghìn phần, Tống Giai gửi một liên kết, nói cho nàng biết có một up chủ làm video review thực phẩm, mà sản phẩm trong đó chính là sản phẩm của cửa hàng.

(*OEM là viết tắt của cụm từ tiếng Anh "Original Equipment Manufacturer", dịch là "Nhà sản xuất thiết bị gốc". Hiểu nôm na, hàng OEM là mặt hàng được sản xuất bởi một nhà máy hoặc doanh nghiệp chuyên thực hiện các công việc như cung ứng sản phẩm và sản xuất theo đơn đặt hàng của đơn vị đối tác.)
Up chủ kia có hơn ba mươi vạn người hâm mộ, làm thẩm định và đánh giá tương đối khả quan, nếu như muốn nói về mặt giá trị của video đó, vậy thì tương đương với quảng cáo miễn phí.

Vì vậy lão a di Lâu Xuân Vũ sống hai kiếp người, dưới sự chỉ điểm của Tống Giai cũng bắt đầu chú ý đến những xu hướng của người tuổi trẻ, dù sao những thứ này liên quan đến tình hình tiêu thụ của công ty, nàng không thể không chú ý.

Tống Tây Tử áp vào đôi má Lâu Xuân Vũ, cùng nàng xem video, mà Lâu Xuân Vũ căn bản không có ý thức được có thêm một người xem, đang cau mày hết sức chăm chú mà bắt lấy những bình luận nhanh chóng lướt qua.

Những bình luận kia chính là đánh giá của người xem, bình luận tích cực hay tiêu cực, đều trực tiếp ảnh hưởng đến ấn tượng của những người khác đối với sản phẩm.
Đôi mắt Lâu Xuân Vũ nhìn không kịp, chỉ có thể vội vàng quét mắt qua, phần lớn đánh giá đều nói là vượt qua giá trị, có lợi, một cái bao nhiêu tiền, ăn có ngon hay không, up chủ mở ra một túi bánh ngọt Nhật Bản, bởi vì quá trình vận chuyển, đã biến hình, khi mở ra đã bắt đầu nát bét, up chủ luôn khẳng định là lật xe rồi, cái này là lật xe rồi.

Trong lòng Lâu Xuân Vũ nghĩ chính là muốn nói một tiếng với người bên nhà kho, loại bánh ngọt này vận chuyển nên dung túi khí bọc lại.

Up chủ mở ra sau đó ăn một miếng, nhạc nền bỗng nhiên biến thành nhịp điệu tiết tấu nhanh, Lâu Xuân Vũ giật mình, nhìn đến bình luận mới biết thì ra mọi người nói cái này hẳn là rất ngon, mới xuất hiện loại nhịp điệu này.

Up chủ nói sau khi ăn thử vị bánh ngọt này, cho chín điểm, trừ mất một điểm là bởi vì ngoại hình.
Lâu Xuân Vũ thở phào nhẹ nhõm, rất nhanh liền sẽ xuất hiện những túi đồ khác, không có liên quan tới nàng, nàng thu hồi ipad, khi quay đầu lại trước mắt bỗng nhiên xuất hiện gương mặt phóng đại của Tống Tây Tử.

Lâu Xuân Vũ giật mình, giống như đúc bộ dáng Meo Meo khi bị tạc mao.

Tống Tây Tử ý thức được là bản thân làm cho nàng giật mình, vội nói: "Đừng sợ, là ta!"

"Ngươi ở đây làm gì?"

"Ta muốn biết ngươi đang xem cái gì a, lại xem mê mẩn như vậy, người thích xem review ăn vặt cũng thật nhiều, có mười vạn lượt theo dõi rồi!" Tống Tây Tử tự cho là trẻ tuổi, kết quả nhìn đến những thứ này, mới biết mình chính là đã già thật rồi.

"Lần sau nói với ta một tiếng, linh hồn của ta đều muốn bị ngươi dọa bay ra." Trong lúc bất tri bất giác Lâu Xuân Vũ liền thốt ra phương ngôn.
"Thật xin lỗi thật xin lỗi." Tống Tây Tử ôm lấy Lâu Xuân Vũ, dùng hành động để trấn tĩnh nàng.

"Vừa rồi Kiều nữ sĩ cùng ta tán gẫu điện thoại hơn nửa giờ, bà có chuyện nói với ta, có liên quan tới ngươi."

"Chuyện gì?" Trong đầu Lâu Xuân Vũ hiển hiện vô số khả năng.

"Bà muốn dọn về quê, dọn đến quê của ngươi."

"Thật hay giả?"

"Thật. Lúc trước khi ta đến nhà của ngươi, ta nhờ thúc thúc hỗ trợ lưu ý một chút có người muốn bán nhà hay không, ta cho rằng loại cơ hội này rất ít, kết quả không lâu sau thúc thúc nói cho ta biết, bên kia có người muốn đem phòng ở bán đi, là biệt thự nhỏ, vừa mới xây được mấy năm, ta chỉ là mang tâm thái thử xem qua một chút, để Tống lão sư đi xem, ta cũng không cảm thấy sẽ có thể thành giao, kết quả Tống lão sư trở về liền nói muốn mua."
"Kiều nữ sĩ biết sao?"

"Biết a, bà còn nói với ta, bà muốn cùng đi, bà liền rất thích nơi đó, nói hoàn cảnh rất tốt, đúng rồi, là ba ba của ngươi tiếp đón hai người bọn họ."

Lâu Xuân Vũ cùng Tống Tây Tử đối mặt hồi lâu, tin tức này đối với hai người các nàng mà nói đều quá rung động.

Lâu Xuân Vũ mở miệng nói: "Ba mẹ của ta có nói gì hay không..."

"Ta cũng không có ở đó, ta làm sao biết. Bất quá ta xem tâm tình Kiều nữ sĩ, giống như không chút ảnh hưởng."

"Ta thật không dám tưởng tượng."

"Ta cũng vậy."

"Trời a, cha mẹ ngươi, dọn về quê của ta, ở một nơi cách nhà ba mẹ ta không đến mấy cây số, sau đó... Sau đó hai người chúng ta... Ta không nghĩ ra được..." Lâu Xuân Vũ từ trên ghế sofa nhảy dựng lên, đem Meo Meo đang ngủ bên cạnh ôm lấy, Meo Meo vừa tỉnh ngủ, không biết vì cái gì chính mình từ vị trí bên cạnh cửa sổ sát đất dễ chịu thoáng cái liền đã ở trong lòng chủ nhân rồi, còn có chút mê mang.
Tống Tây Tử xoa đầu Meo Meo, "Đừng lo lắng."

"Ta chưa từng gặp qua loại chuyện này." Lúc này Lâu Xuân Vũ cũng không biết phải làm sao, trong đầu nàng đang sắp xếp lại mạch suy nghĩ.

Cha mẹ của nàng, nàng có thể khẳng định là hai người đã biết rõ chuyện nàng và Tống Tây Tử ở cùng một chỗ, mà Tống Tây Tử bên này, Kiều nữ sĩ đã biết, vậy còn Tống lão sư?

"Ta cũng không có a, giống nhau đều không có kinh nghiệm."

"Tống lão sư biết rõ quan hệ của ta và ngươi sao?" Lâu Xuân Vũ có chút không xác định, bởi vì nàng có một loại cảm giác, đó chính là Tống lão sư có thể là chưa biết.

"Biết rõ thì thế nào, không biết thì thế nào?"

"Ta không thể tưởng tượng được bốn người bọn họ gặp mặt, sẽ là tình cảnh thế nào."

※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※※※

Tiểu kịch trường:
Tống Tây Tử: Ở trong lòng Kiều nữ sĩ, ngươi là tức phụ của Tống gia a.

Lâu Xuân Vũ: Lần sau ta gặp Kiều nữ sĩ, có cần gọi bà là mẹ hay không?

Kiều nữ sĩ: a-----qiu!