Mèo đặt ở công ty cũng không phải là biện pháp, khi Tống Giai làm bỏ phiếu, có hai người bỏ phiếu chống, một người là quá mẫn cảm, một người là sợ mèo.

Tống Giai nhớ tới nói lời của Lâu Xuân Vũ, chỉ cần có người phản đối liền không thể nuôi mèo. Nàng phi thường sốt ruột, nghĩ chính là nếu như mèo không có cách nào ở lại công ty, nàng chỉ có thể nghĩ biện pháp giúp nó tìm người thu dưỡng.

Nàng nhắn tin trong nhóm thú cưng, cũng nhắn lên hình ảnh của mèo nhỏ, rất nhanh có người tìm đến nàng, kết bạn với nàng, hỏi nàng có thể thu dưỡng mèo nhỏ hay không, người đó ở cùng một chỗ với bạn trai, có thể cùng nhau chiếu cố mèo.

Tống Giai đang lo mèo không có nơi để đi, lúc này vừa nghe đến mèo có người muốn thu dưỡng, giống như là một trận mưa đúng lúc, hóa giải lo lắng trong lòng nàng.


Sáng sớm nàng đến công ty, phát hiện cửa phòng nhốt mèo nhỏ đã mở ra, từ bên trong khe cửa truyền đến tiếng nói chuyện dịu dàng, Tống Giai không cần đẩy cửa ra liền đoán được là Lâu lão bản ở bên trong.

Lúc này Lâu Xuân Vũ đang dọn phân cho mèo, đổ thức ăn mèo, vẫn dùng giọng điệu thương lượng nói với mèo nhỏ phải tập hình thành các thói quen tốt, buổi tối không được thức dậy kêu gọi ồn ào, ngày hôm qua thông qua thiết bị giám sát nửa đêm nàng đã xem qua nhiều lần, liền nhìn thấy mèo ở trong phòng không ngủ, kêu meo meo lên, để Lâu Xuân Vũ ở nơi xa xôi mang theo nỗi bận tâm chìm vào giấc ngủ.

Tống Giai biết lúc này không phải thời điểm thích hợp để nàng xuất hiện, nàng ở bên ngoài nghe Lâu Xuân Vũ một mình lầm bầm lầu bầu thật lâu, nàng biết Lâu Xuân Vũ thích mèo, không nghĩ tới sẽ thích đến trình độ này. Có thể lúc trước nàng cũng là phán đoán sai rồi, nàng làm sao lại cho rằng Lâu Xuân Vũ không thích động vật nhỏ a?


Hai người chạm mặt nhau ở ngoài cửa, Tống Giai dùng dáng tươi cười che giấu sự lúng túng. Lâu Xuân Vũ là không quên chuyện ngày hôm qua nàng chụp hình đăng lên vòng bạn bè, "Ngươi tối hôm qua mấy giờ đi?"

Tống Giai nghĩ thầm xong rồi, chụp lén tẩu tử bị phát hiện rồi.

"Ngày hôm qua ta nhớ đến ta chưa nói chúc ngủ ngon với mèo nhỏ, liền lại trở về nhìn một cái, không nghĩ tới nhìn đến ngươi đang cẩn thận chăm sóc mèo nhỏ, tẩu tử, hình ta chụp người cũng không tệ a, tỷ tỷ còn tìm ta muốn lấy ảnh gốc a." Tống Giai liên tục không ngừng mà bán rẻ Tống Tây Tử.

"A, xóa." Ánh mắt kia của Lâu Xuân Vũ như đang nói, thức thời liền đừng lấy lão bản ra nói đùa.

"Ta biết, ta lập tức xóa, đúng rồi, tẩu tử, công ty không phải là có đồng sự không đồng ý nuôi mèo sao, ta muốn đem mèo nhỏ mang đi."


Nghe đến đó, ánh mắt Lâu Xuân Vũ cũng thay đổi, "Mang đi? Mang đi đâu? Ngươi có thể nuôi sao?"

Ba câu hỏi giống như ba mũi tên cắm thẳng vào ngực Tống Giai, "Ta đã tìm được người nhận nuôi, có người nguyện ý tiếp nhận con mèo này."

Lâu Xuân Vũ không nói gì, nàng nhíu mày lại, quay đầu nhìn nhìn mèo trong phòng, nàng nói: "Ngươi đã tìm hiểu qua người nhận nuôi chưa?"

"Ta sẽ tìm hiểu, khi nhận nuôi dựa theo thông lệ là phải hỏi qua tình hình một chút, ta còn có thể tự mình thanh toán chi phí gởi mèo qua, thuận tiện nhìn xem nàng là người như thế nào, sau đó chúng ta cũng sẽ thường giữ liên lạc, ta sẽ thỉnh thoảng gởi thức ăn mèo cho nàng, cũng xem như là đáp lễ a. Tẩu tử, ngươi không nên hiểu lầm, ta không phải là loại người đem mèo ném cho người khác xong liền mặc kệ a."

Trong lòng Lâu Xuân Vũ có cảm giác không thoải mái, "Ngươi hỏi một chút nhưng người khác trong nhóm, người thu dưỡng này có từng nhận nuôi mèo nào khác hay không, sau đó thế nào."
"Tẩu tử, thái độ hoài nghi là đúng, nhưng mà ngươi phải tin tưởng, trên thế giới là có người tốt a." Tống Giai cho rằng Lâu Xuân Vũ là lo lắng quá độ, lúc trước nàng giúp một con mèo nhặt được tìm người nhận nuôi, hiện tại cũng đã kết bạn trên WeChat, làm bằng hữu, các nàng đều là người tốt sau khi nàng thận trọng lựa chọn, nàng mới yên tâm đưa mèo qua, có khi mọi người còn có cơ hội cùng một chỗ uống trà chiều, tâm sự chuyện về mèo.

Lâu Xuân Vũ lạnh giọng nói: "Nghe ta a. Ngươi tìm hiểu một chút, sẽ không mất bao nhiêu thời gian của ngươi."

Tống Giai đã quen Lâu Xuân Vũ bình thường thần sắc ôn nhu, lần đầu tiên nhìn thấy một mặt này của nàng, hơn nữa phần khí lạnh này là nhằm vào mình, Tống Giai run rẩy, lại cũng không dám nói ta có kinh nghiệm ta sẽ điều tra thật tốt, ngoan ngoan nhẹ nhàng gật đầu, nói: "Hảo, bây giờ ta sẽ đi điều tra, ta lập tức đi. Nếu như không có vấn đề, ta sẽ đem mèo cho nàng." Trước khi đi lưu luyến nhìn thoáng qua mèo nhỏ, nàng đến sớm như vậy, đều không có sợ được một cái, toàn để cho Lâu Xuân Vũ sờ soạng, đáng giận.
Tống Giai phụng chỉ lên mạng điều tra, ban đầu nàng cũng chính là xem qua một chút thông tin của người đó, người nói muốn nhận nuôi mèo cung cấp địa chỉ nhà, ở một tiểu khu rất không tệ, có một đối tượng kết giao, học lực cũng không tệ, là một thạc sĩ, nhìn ảnh chụp là một người nhẹ nhàng thư sướng, Tống Giai trước tiên đối với người đó sinh ra ấn tượng tốt.

Sau đó nàng tìm trưởng nhóm thú cưng, hỏi có biết người này hay không, trưởng nhóm nói có chút ấn tượng, trong thú cưng nói chuyện phiếm rất nhiều, Tống Giai vào nhóm sau, cho nên không có đọc được những thông tin trước kia, trưởng nhóm lướt qua dòng thời gian một chút, nói nửa năm trước người đó nuôi một con mèo gradient bạc.

"Vậy sau đó thì sao?" Tống Giai hỏi.

"Sau đó nàng nói con mèo đã đi mất, liền không lại nhắc đến nữa. Ngươi tìm người trong nhóm, hỏi lại một chút, ta cũng giúp ngươi xem qua lượt nói chuyện trong nhóm."
Tống Giai lại đi tìm người, hỏi một lần, cũng không có chỗ nào không đúng, dù sao trong nhóm 500 người, khả năng mọi người không nhận ra nhau là phi thường lớn.

Trong lòng Tống Giai xác định không có vấn đề gì lớn, chuẩn bị cùng Lâu Xuân Vũ báo cáo chuyện này, nếu như không có vấn đề gì, nàng liền đem mèo đưa qua.

Nàng rời đi không bao lâu, di động của nàng liền điên cuồng mà chấn động, vang lên liên tục nhiều lần, đồng sự làm việc bên cạnh Tống Giai gọi Tống Giai quay lại, nói có người tìm nàng, gọi điện gần mười lăm phút rồi.

Tống Giai vừa nhìn, hai mươi mấy cú điện thoại gợi nhỡ. Đều là đến từ một người a.

Tống Giai gọi lại, vừa bắt máy, còn chưa kịp nói một tiếng xin chào, đầu kia điện thoại truyền đến giọng nói lo lắng của một nữ hài tử: "Ngươi là Giai Giai muốn đưa mèo đúng hay không?"
"Không sai a, là ta."

"Ta là trưởng nhóm. Ta nói với ngươi, không cần đưa, người kia có vấn đề."

"Cái gì?!" Tống Giai nghe được câu này, kinh ngạc đến kêu to lên, nàng quay đầu nhìn lại, người xung quanh đều tò mò nhìn nàng, điện thoại cũng thiếu chút nữa đã rơi xuống, nàng vội chạy ra bên ngoài, tìm một chỗ không có người, nói: "Ngươi nói là người muốn nhận nuôi mèo kia có vấn đề?"

"Đúng, ngươi không phải đã hỏi ta sao, ta nhớ đến trước kia nàng có đăng qua hình ảnh của mèo gradient bạc, đó là nàng nhận nuôi từ người khác, ngay cả hình ảnh nàng cũng không đổi, chính là dùng hình ảnh của người chăm sóc cũ, ta đối với hình ảnh đó là có ấn tượng, ta liền đi tìm người này, người đó tìm lịch sử trò chuyện, là bị một người khác thu dưỡng, nhưng mà ngươi biết sau đó ta phát hiện ra chuyện gì không!"
"Nói a, ngươi nhanh nói, ta sắp vội muốn chết."

"Ta bây giờ liền nói, ta phát hiện đó đều là cùng một người, chính là người tìm ngươi nhận nuôi mèo, cùng người nhận nuôi gradient bạc, khác biệt tài khoản QQ, nhưng mà là cùng một người, thông tin của các nàng là giống nhau. Sau khi gradient bạc được dẫn về nuôi liền không còn tin tức, QQ trước kia cũng còn dùng nữa, người gởi nuôi cũng vẫn còn là hài tử, ở nước ngoài, không có tinh lực thăm hỏi, nàng vốn không biết sau này xảy ra chuyện gì. Kinh khủng hơn chính là cái gì ngươi biết không?"

Tống Giai gấp đến dậm chân, "Ngươi đang viết tiểu thuyết sao, ngươi không cần tạo kịch tính cho ta, nói thẳng a."

"Ta tra xét tài khoản QQ đã bỏ đi kia, tra được tài khoản Baidu của nàng, vô tình tìm thấy bài đăng của nàng. Ta có thể xác định, người này là hành hạ mèo. Nàng đều là tìm loại mèo thuần chủng hoặc là xinh đẹp, thường lên mạng những con mèo đang yêu, nhận nuôi về lại bắt đầu hành hạ. Thông tin của nàng quá thu hút, rất nhiều người đưa mèo đến chỗ nàng, cho rằng nàng sẽ đối tốt với mèo, sẽ không hoài nghi nhiều như vậy."
"...... Ta XXX ***XXXX!" Tống Giai thốt ra một đoạn những lời ân cần thăm hỏi tổ tông mười tám đời nhà nàng.

"Vậy thông tin của nàng có thật hay không? Nàng nói là đang học thạc sĩ?"

"Ta hoài nghi là không phải, ta trang Baidu của nàng tìm được Weibo của nàng, còn có thông tin cá nhân của nàng, rất nhiều thông tin về nàng đều không nhất quán. Còn có ta còn tra được vài cái tiểu hào của nàng..."

Lúc này thân thể Tống Giai khẽ run, một cơn ớn lạnh truyền từ lòng bàn chân lên cơ thể, trong nháy mắt nàng nhìn thấy thế giới mất đi sắc thái, nước mắt không ngừng tràn ra nơi khóe mắt, nàng dùng bàn tay và ống tay áo lau qua một lượt, ống tay áo ướt một mảng, nhưng mà nước mắt giống như lau cũng không hết.

"Ngươi khóc?" Người trong điện thoại cẩn thận mà hỏi.

"Tại sao lại có người xấu xa như vậy... Nàng còn nói sẽ đối với mèo rất tốt, nàng chính là không có lòng tốt... Nếu như ta đưa mèo cho nàng, mèo nhất định sẽ rất đáng thương..." Tống Giai khóc đến nói không ra lời, tiếng nói chuyện đứt quãng, nương theo thanh âm nghẹn ngào.
Tiểu cô nương trong điện thoại cũng trầm mặc, nàng ở trong điện thoại mắng người kia, mắng so với Tống Giai còn khó nghe hơn, nàng hít sâu một hơi, nói: "Ngươi không cần lo lắng, ta hiện tại liền đăng bài trong nhóm, nói cho mọi người chuyện này, để mọi người lan truyền đi, không cần lại bị lừa. Chỉ cần chúng ta dùng hết sức có thể, phô bày những việc xấu nàng đã làm đến mọi người, nàng liền không thể lại lừa gạt được mèo của người khác."

"Hảo, cám ơn ngươi."

"Ta cũng không hy vọng loại chuyện này phát sinh ở trong nhóm của ta."

Sau khi đạt được sự đồng thuận, Tống Giai đi vào nhà vệ sinh rửa mặt, để cho gương mặt đỏ ửng của mình dịu lại.

Đồng sự có quan hệ tương đối tốt với Tống Giai đến gõ cửa phòng Lâu Xuân Vũ, Lâu Xuân Vũ hỏi nàng làm sao vậy. Nàng nói: "Tống Giai vừa rồi sau khi nhận một cuộc điện thoại, liền không trở về, sau đó ta nghe được nàng ở trong phòng nhỏ bật khóc, nàng khóa cửa rồi, ta cũng không dám tìm người khác, sợ kinh động đến mọi người, ngươi có cần đến xem qua một chút không?"
Sau khi Lâu Xuân Vũ nghe được lập tức đứng dậy, nói: "Không có việc gì, ta đến nói chuyện với nàng a, ngươi trở về làm việc đi."

Giống như tình hình người đồng sự kia đã nói, Tống Giai tự giam mình trong phòng nhỏ, cửa khóa từ bên trong. Lâu Xuân Vũ từ văn phòng lấy ra chìa khóa, khe khẽ đem cửa mở ra.

Ở trong phòng nhỏ, Tống Giai ôm lấy mèo nhỏ vẫn còn đang khóc, khóc đến nước mắt nước mũi ướt đẫm.

Lâu Xuân Vũ cần khăn giấy đến, rút đi một tờ lại một tờ, từng chút nhét vào trong tay Tống Giai.

Tống Giai quay đầu nhìn sang bên cửa, lại nhìn người không biết đã xuất hiện từ khi nào, ánh mắt sững sờ.

"Ta có chìa khóa, ta lấy chìa khóa vào."

"Oh. Tẩu tử, ta thiếu chút nữa đã hại chết mèo nhỏ, người kia có vấn đề, nàng không có lòng tốt. Tẩu tử, ngươi nói rất đúng, ngươi nói ta điều tra nàng là đúng." Tống Giai vươn tay cầm lấy cổ tay Lâu Xuân Vũ, vừa khóc vừa nói.
Lâu Xuân Vũ từ từ ngồi xuống, đem Tống Giai ôm vào trong lòng, vỗ nhẹ bờ vai của nàng, "Hiện tại, còn cứu kịp."

"Ngươi vì cái gì liền biết rõ nàng nhất định có vấn đề?" Tống Giai lau khô nước mắt, đem nước mũi cũng lau sạch sẽ, mới nghĩ đến một trọng điểm, vì cái gì Lâu Xuân Vũ liền cảm thấy người đó có vấn đề.

Đây là nguyên nhân nói không nên lời, Lâu Xuân Vũ nói: "Ta vốn liền mang theo thái độ hoài nghi đối với chuyện này, ngươi đăng bài, người ta lập tức tới tìm ngươi, còn vội như vậy, có phải có chút gấp gáp hay không, ngươi lại là vội vã muốn đưa mèo đi, khẳng định rất nhiều phương diện sẽ không nghiêm túc suy nghĩ đến, ta để ngươi tìm hiểu đối phương kỹ một chút, cũng là xuất phát từ suy nghĩ như vậy."

"Tẩu tử nói có đạo lý, là ta nghĩ quá đơn giản." Tống Giai vui vẻ không bao lâu, tâm tình lại uể oải, "Vậy bây giờ mèo nhỏ phải làm sao? Nếu như không có người nuôi nó, nó chỉ có thể bị nhốt ở trong phòng nhỏ a."
"Cùng ta về nhà đi, sau này liền ở nhà của ta, ngươi cũng có thể đến nhà thăm nó."

"Thật sao? Vậy thì tốt quá! Ta hiện tại liền đưa qua cho ngươi."

"Bây giờ là giờ làm việc. Tan tầm ta sẽ mang về, còn có, thoa một chút phấn lên mặt ngươi a, vừa rồi khóc đến cả gương mặt đỏ ửng rồi." Nói xong, đầu ngón tay sờ đến khóe mắt ửng đỏ của Tống Giai, giống như một mảnh khăn giấy lướt qua gương mặt, lướt qua làn da yếu ớt đã bị tổn thương.

Trái tim Tống Giai thình thịch nhảy lên, "Ta sẽ đi ngay bây giờ." Nàng luống cuống tay chân từ trên mặt đất đứng lên, hoảng sợ mà chạy khỏi hiện trường.

Bàn tay Lâu Xuân Vũ còn chưa kịp thu hồi, dừng ở không trung, nàng nghĩ Tống Giai là đang sợ nàng sao? Chẳng lẽ mình bị Tống Giai hoài nghi?

Tống Giai mượn bình bình lọ lọ đồ trang điểm của đồng sự, bổ cứu làn da yếu ớt. Nơi từng có dấu tay Lâu Xuân Vũ sờ qua, dường như có chút đau, lại có chút nóng.
Lâu Xuân Vũ ôm lấy mèo nhỏ, nói: "Bắt đầu từ hôm nay, ngươi chính là hài tử của nhà chúng ta. Ta để mẹ của ngươi giúp ngươi nghĩ một cái tên có được không, trước kia nàng đối với ngươi cũng không hay, ngươi chịu bao nhiêu ủy khuất, nàng cũng không đau lòng ngươi, nhưng mà không sao, mẹ của ngươi cũng giống như ngươi, lúc này chưa từng bị tổn thương, bây giờ là người hạnh phúc nhất, hiện tại chỉ cần ngươi hảo hảo hướng nàng làm nũng, nàng liền sẽ cho ngươi thật nhiều thức ăn ngon."

miao! Mèo nhỏ nghe không hiểu, nó chỉ là tùy tiện kêu lên.

※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※※※

Tiểu kịch trường:

Tống Giai: Tỷ, làm sao bây giờ, ta hình như là thích tẩu tử.

Tây Tử:???