"Ta thật không rõ, vì cái gì chúng ta lại vì một chuyện vốn không có khả năng phát sinh mà tranh cãi." Lâu Xuân Vũ ôm lấy người đời này nàng thật vất vả mới tìm được, thật sự không muốn buông tay.

Tống Tây Tử dùng tay nhẹ nhàng vỗ về bờ vai của nàng, ôn nhu giống như trấn an hài tử, rất có kiên nhẫn.

Nếu như Lâu Xuân Vũ không có ý kiến gì, nàng có thể ngâm nga một ca khúc, ví dụ 'Twinkle, twinkle, little star

Tôi tự hỏi bạn là gì? Tít ở trên cao của thế giới, Giống như một viên kim cương giữa trời.'

Tâm tình tan vỡ của Lâu Xuân Vũ chỉ là chuyện trong nháy mắt, nàng nhớ tới bản thân ở kiếp trước gọi điện thoại cho Tống Tây Tử, Tống Tây Tử nói gian phòng kia vĩnh viễn là giữ lại cho ngươi. Trong lời nói kia ẩn sâu ý tứ, nàng cách nhiều năm như vậy, mới nhấm nháp ra được, trong miệng tràn đầy cay đắng, giống như đem thuốc đắng một ngụm nuốt xuống, ngay cả hô hấp đều là đắng.


Lâu Xuân Vũ khóc đến càng ngày càng lợi hại, nhất thời là không dùng lại được, khiến cho Tống Tây Tử cũng trở nên luống cuống, nàng hỏi Lâu Xuân Vũ: "Không phải vừa rồi còn rất tốt sao?"

"Thực xin lỗi, ta có lỗi với ngươi." Lâu Xuân Vũ đem Tống Tây Tử trước mắt xem như cây cỏ cứu mạng, nàng không có chủ ý, thế giới trước mắt đều bị nước mắt hòa tan, biến thành mơ hồ không rõ ràng, nàng nghe mùi hương trên người Tống Tây Tử, mùi hương sống hai kiếp người nàng vẫn ghi nhớ trong lòng. Nàng cũng phân không rõ đối tượng bản thân nói xin lỗi là người ở trước mắt, hay là người trong trí nhớ, nàng chỉ là rất thương tâm, rất khổ sở, cũng rất muốn khóc.

Tống Tây Tử nghe Lâu Xuân Vũ dùng sức mà khóc, vốn rất lo lắng, kết quả nghe nàng khóc một hồi bắt đầu bởi vì dùng sức quá độ mà đánh nấc, không khỏi bị chọc đến phát cười.


Khi Lâu Xuân Vũ đang khóc còn mơ hồ không nhận ra âm thanh này, mặc dù có điểm làm cho nàng khó hiểu, nhưng vẫn là cảm thấy có một chút đáng yêu.

Lâu Xuân Vũ dùng nửa giờ mới khôi phục lại, nàng bởi vì khóc quá dùng sức mà thiếu dưỡng khí, trên đường trở về vẫn còn đang đánh nấc.

Bờ vai Tống Tây Tử bị nước mắt của nàng làm cho thấm ướt một mảng lớn, mà đôi má Lâu Xuân Vũ bởi vì nhiều lần lau nước mắt mà bị cọ sát đến ửng đỏ.

"Ngươi khóc thật ủy khuất, thật giống như ta khi dễ ngươi vậy. Có phải hay không ta bình thường đối với ngươi không tốt, lạnh nhạt ngươi, trong lòng ngươi cất giấu ủy khuất, hôm nay dứt khoát trả thù trên quần áo của ta?" Tống Tây Tử thấy Lâu Xuân Vũ khôi phục, bắt đầu trêu chọc.

"Ta cũng không biết tại sao, chính là bị một lời nói, một hành động nhỏ làm cho xúc động, liền không nhịn được." Nói đến đây, Lâu Xuân Vũ cũng cảm thấy bản thân rất khoa trương, làm sao lại khóc thành như vậy, nàng cũng nhìn thấy trên bờ vai của Tống Tây Tử bị nàng khóc ướt một vùng lớn.


"Vậy bây giờ thư phục rồi sao?"

"Ân."

"Ta là nói trong lòng ngươi đã thư phục rồi sao?" Tống Tây Tử biết rõ thời điểm này nói cái gì đều là dư thừa, đôi mắt Lâu Xuân Vũ khóc đến đỏ bừng, nhưng mà ánh mắt lại vô cùng sáng ngời, nói rõ sau cơn mưa trời lại sáng rồi, mây mù được quét sạch, ngay cả Tống Tây Tử cũng bị đôi mắt sáng trong này thu hút.

"Ân, thư thái, đã buông xuống." Lâu Xuân Vũ mỉm cười, má lúm đồng tiền nho nhỏ như ẩn như hiện.

Tống Tây Tử nói: "Ta vẫn còn đang tưởng tượng, trong lòng ngươi có một người khác, mong mà không phải, vừa rồi ngươi là vì nàng mà khóc, ta còn có chút ủy khuất."

"Nếu như trong lòng của ta thật sự có một người thì sao?" Lâu Xuân Vũ hoảng loạn mà thăm dò rảnh giới điểm mấu chốt của Tống Tây Tử.

"Ngươi dám." Tống Tây Tử liếc nhìn nàng một cái, "Ngoài ngươi ra ta cũng không có ai khác, nếu như ngươi tam tâm nhị ý, chúng ta liền kết thúc, ta thu dọn đồ đạc về nhà mẹ, rốt cuộc không trở lại nữa."
"Ha ha ở nhà mẹ... Tây Tử ngươi thật đáng yêu. Ta yêu ngươi." Gương mặt đỏ bừng của Lâu Xuân Vũ tràn đầy sự cẩn trọng.

"Có đáng yêu hơn người trong lòng của ngươi sao?" Tống Tây Tử không khỏi ỷ sủng mà kiêu một chút.

Lâu Xuân Vũ nói: "Chỉ có một mình ngươi, không có người khác."

"Nói như vậy trong lòng của ta còn dễ chịu một chút. Hôn." Tống Tây Tử ở trên gương mặt Lâu Xuân Vũ hôn xuống một cái, hai tay Lâu Xuân Vũ ôm lấy cổ nàng, trực tiếp cướp đoạt bờ môi nàng, đây mới là nơi Lâu Xuân Vũ muốn hôn.

Bởi vì chuyện của Lâu Xuân Vũ, tần suất Kiều nữ sĩ cùng Tống Tây Tử gọi điện thoại cũng cao hơn rất nhiều.

Qua điện thoại Kiều nữ sĩ nói với Tống Tây Tử: "Ba ba của con đối với lễ vật nàng tặng là yêu thích không rời tay, sáng sớm đã bắt đầu viết bút lông chữ, viết đến giữa trưa mới dừng lại."
"Tu thân dưỡng tính không phải rất tốt sao?" Tống Tây Tử nghĩ tới nguyên nhân Kiều nữ sĩ oán giận, thì ra là ông chỉ lo luyện tập thư pháp, lạnh nhạt lão bà tâm ái.

Kỳ thật Tống Tây Tử đã đoán sai, Kiều nữ sĩ tập trung tinh thần chú ý chăm sóc gà con, ước gì Tống lão sư đừng đến làm phiền bà, nguyên nhân chính là chuyện khác, "Ba ba của con, chuẩn bị lúc nào nói rõ ràng với ông ấy?"

"Con cho rằng hôm qua con đã biểu hiện rõ ràng như vậy rồi, ba ba hẳn là đã biết rõ a." Nghe đến tiếng kêu líu ríu trong điện thoại, chính là thanh âm của hai thành viên mới trong nhà.

"Mẹ xác định ba ba của con là không biết."

"Làm sao có thể, ba ba thông minh như vậy, ba ba chỉ là giả bộ hồ đồ." Tống Tây Tử cũng vô tâm xử lý công sự rồi, đem cửa sổ làm việc trên màn hình máy tính tắt đi, chuyên tâm cùng Kiều nữ sĩ trò chuyện.
Kiều nữ sĩ hừ lạnh một tiếng, "Ông ấy nào có chỉ số thông minh để giả bộ hồ đồ, mẹ thấy ông ấy hẳn là không biết, được rồi, mặc kệ, mẹ mặc kệ."

Tống Tây Tử nói: "Bất kể như thế nào, cám ơn mẹ, Tiểu Lâu rất thích mẹ."

"Đừng dùng lời ngon tiếng ngọt với ta, vô dụng."

"Nàng còn khen tinh thần mẹ trẻ trung, dường như là người cùng thế hệ, nhìn đến thái độ của mẹ, nói mẹ là gia trưởng dân chủ hiếm có, muốn con phải quý trọng mẹ, bởi vì cũng không tìm được người mẹ nào tốt hơn mẹ."

"Đã nói với con là như vậy cũng vô dụng. Còn nói nhiều lời như vậy, con đây là viên đạn bọc đường. Còn có, đừng để nàng cao hứng quá sớm, mẹ chỉ là không phản đối, nhưng mà không có nghĩa là mẹ ủng hộ. Mẹ và ba ba của con ban đầu đã tiếp nhận chuyện con không kết hôn, mẹ đã nghĩ rất nhiều, cũng đã cân nhắc đến sau này. Mẹ và ba ba của con dưỡng lão không có vấn đề gì, chúng ta có phòng ở, ba ba của con có tiền hưu, chúng ta còn có con, già rồi cũng không sợ không có ai lo, con lại không giống như vậy, con không kết hôn, con không có hài tử, già rồi biết làm sao bây giờ?"
"Con đã nói với Tiểu Lâu, vậy thì mua thêm vài căn phòng."

"Hay là muốn một hài tử a." Kiều nữ sĩ nhìn con gà con hoạt bát trước mắt, hốc mắt không khỏi ẩm ướt.

"Kiều nữ sĩ, nếu như hài tử biết nàng được sinh ra, liền chỉ là vì để dưỡng lão cho chúng ta, nàng có thể sẽ khổ sở"

"Chẳng lẽ không phải nên như vậy sao, mẹ sinh con nuôi dưỡng con hai mươi mấy năm, trông cậy con dưỡng lão chúng ta, mẹ nói như vậy con sẽ khổ sở sao, còn có sai sao?"

"Ta dưỡng lão cha mẹ là chuyện nên làm, nhưng mà nàng sinh ra càng nên có ý nghĩa mới đúng, sinh hay không sinh hài tử, con sẽ cùng Tiểu Lâu thương lượng, trước mắt chắc là sẽ không muốn, hai người chúng con, còn trẻ, nói khó nghe chính là, lúc nào chia tay cũng không biết, con muốn đợi đến ba mươi tuổi, con cùng nàng có đầy đủ thời giờ mài giũa, khi đó cũng có thể xác định có thể cùng nhau chung sống hay không, đến lúc đó lại muốn một hài tử cũng không muộn."
"Vậy ai sinh? Con hay là nàng?" Kiều nữ sĩ vừa nghe đến có hi vọng, lập tức truy vấn.

Tống Tây Tử suýt nữa liền cắn đến đầu lưỡi của mình, "Không vội không vội, cái này sau này lại thương lượng. Con bận việc một chút."

"Alo..."

Lâu Xuân Vũ đứng ở cửa ra vào, Tống Giai khe khẽ gõ cửa, nghe được bên trong truyền đến tiếng nói của Lâu Xuân Vũ, nàng mới từ từ đẩy cửa ra.

Nàng vốn là nhìn nhìn sắc mặt của Lâu Xuân Vũ, Lâu Xuân Vũ cũng chú ý tới bộ dạng thăm dò này của nàng, có thể là có chuyện muốn nói.

"Làm sao vậy? Ngồi đi, có việc từ từ nói."

Tống Giai liền biết không thể gạt được ánh mắt của Lâu Xuân Vũ. Nàng ngồi xuống trước mặt Lâu Xuân Vũ, cười hì hì nói: "Tẩu tử, công ty có thể nuôi mèo sao?"

"Mèo?" Lâu Xuân Vũ đem thần sắc giật mình viết rõ trên mặt.
"Đúng vậy a, ta lại kiếm về một con mèo, sau đó trong nhà của ta không cho ta nuôi, con mèo kia thật đáng yêu, lại đáng thương, bởi vì là thổ miêu*, không ai chiếu cố sẽ rất thê thảm."

(*Mèo đất là giống mèo phổ biến nhất trên thế giới, với khoảng 600 triệu con trên thế giới và khoảng 80 triệu con chỉ riêng ở Hoa Kỳ. Hơn nữa, mèo dất khi lớn lên rất ngoan ngoãn, không khó nuôi, lại rất dễ thương.)

"Ngươi đã nuôi rất nhiều rồi, làm sao lại nghĩ đến chuyện nhặt thêm về a?" Lâu Xuân Vũ hỏi nàng.

"Bởi vì rất đáng thương, chủ nhân không cần nó nữa, liền đem nó nhốt ở trong lồng, ném đến cửa tiểu khu, viết mấy chữ nói từ bỏ liền ném đi không quản, cũng không chuẩn bị nước cùng lương thực cho nó, khi ta nhìn thấy nó cũng sắp chết khát rồi. Ta không đành lòng liền đem nó mang về." Đôi mắt to của Tống Giai lúc này lòe lòe tỏa sáng tràn ngập cầu khẩn, "Nó thật đáng thương, rõ ràng là một con mèo xinh đẹp như vậy, lại sống đến thê thảm như vậy, nếu như rơi vào tay người xấu vậy làm sao bây giờ, nó sẽ bị ngược đãi a."
"Ta cũng không nói ngươi làm không tốt, nhưng mà ngươi phải biết, ngươi muốn đối với một sinh mệnh chịu trách nhiệm, là phi thường vất vả, huống chi ngươi ở nhà, sống cùng cha mẹ, ngươi không có cách nào trăm phần trăm làm chủ, thời điểm này ngươi liền phải suy nghĩ kỹ càng năng lực của ngươi, phải làm những chuyện trong phạm vi khả năng của ngươi. Biết rõ sao?"

"Ta biết! Ta sau này nhất định sẽ chú ý." Tống Giai liều mạng gật đầu, sợ mình cam đoan chậm một bước sẽ khiến Lâu Xuân Vũ mất hứng, "Vậy con mèo nhỏ làm sao bây giờ, ta có thể nuôi ở công ty sao? Ta để nó đến công ty đi làm, ta sắp xếp đồ ăn thức uống cho nó, ta sẽ mua thức ăn, ta sẽ dọn phân, ngươi chỉ cần giao cho ta..."

"Trong công ty còn có người khác, có người có thể bị dị ứng với lông mèo, nếu như ngươi muốn nuôi mèo, ngươi trước tiên cần hỏi ý kiến mọi người."
"Được rồi, bây giờ ta sẽ đi hỏi một chút, nếu như không thuận lợi, ta lại nghĩ biện pháp." Tống Giai lập tức tinh thần phấn chấn.

Lâu Xuân Vũ suy nghĩ một chút, nói: "Là loại mèo gì, ta xem qua một chút."

"Vậy đi. Ngươi xem, bé mèo này đáng yêu sao! Xinh đẹp a!" Tống Giai mở ảnh chụp ra, đưa điện thoại cho Lâu Xuân Vũ, nàng vốn là thích mèo, chụp rất nhiều hình mèo, album ảnh trong điện thoại cơ bản ngoại trừ thức ăn chính là mèo.

Lâu Xuân Vũ vừa thấy con mèo kia, bàn tay cầm điện thoại run lên một chút, thiếu chút nữa đã đánh rơi di động.

"Tẩu tử, làm sao vậy?"

"Không có việc gì, ngươi hỏi mọi người một chút nghĩ như thế nào, trong góc văn phòng có một gian phòng nhỏ, gần WC, ngươi trước tiên có thể đem mèo nhốt ở nơi đó nhưng mà phải chú ý, phải giữ vệ sinh tốt, còn có nếu như ngươi nói ngươi sẽ chịu trách nhiệm, vậy sẽ là trách nhiệm của ngươi, không cần để người khác có cơ hội có ý kiến, biết rõ sao?"
"Yes Madam!" Tống Giai học theo các bộ phim HongKong tạo ra một kiểu chào bất luân bất loại*, vui vẻ chạy đi.

(*Dùng để mô tả một hành động không theo tiêu chuẩn)

Tống Giai vừa ra văn phòng, nhiều đồng sự vây quanh, hỏi: "Như thế nào, lão bản đồng ý sao?"

"Nói mau a."

Tống Giai cười cười, "Ta ra mặt đương nhiên là, không thành vấn đề. Giống như ta đã nghĩ, lão bản cũng nói đem Tiểu Bạch đặt ở gian phòng nhỏ..."

Nàng không biết là, khi nàng nói những lời này, Lâu Xuân Vũ đã đứng ở sau lưng nàng rồi, đợi đến khi có người nhận ra ở nơi này vừa xuất hiện thêm một người khác, đã không còn kịp rồi.

Lâu Xuân Vũ lên tiếng nói: "Xem ra ván đã đóng thuyền rồi a? Ngươi là tiền trảm hậu tấu, làm xong mới đến nói với ta? Nếu ta không đáp ứng thì sao?"

"Tẩu...Suy nghĩ một chút, ta cảm thấy lão bản là một người ôn nhu có lòng yêu thương a." Tống Giai vừa rồi thiếu chút nữa ở trước mặt đồng sự thốt ra cách xưng hô chỉ có thể nói lúc riêng tư, lúc này liền cắn đến đầu lưỡi rồi.
"A." Lâu Xuân Vũ cười lạnh một tiếng, "Trở về vị trí của ngươi đi, chăm chỉ làm việc."

"Lão bản, mèo còn chưa được đem vào trong, vẫn còn ở cửa ra vào." Tống Giai ném lại một câu nói sau đó vội chạy về vị trí của mình làm việc.

Lâu Xuân Vũ thay đổi phương hướng, đi về phía cửa ra vào, sau đó ở ngoài cửa nhìn thấy một con mèo được nhốt trong lòng, bên cạnh lồng còn có một hộp cát vệ sinh mới, một túi cát, một túi thức ăn mèo, còn có một ít đồ hộp.

Khi Lâu Xuân Vũ đi tới, mèo trong lồng bất an đem bản thân co rúc vào trong góc, bày ra tư thế đề phòng, hai đồng tử rất tròn, đen như mực, khiến người ta nhìn thấy liền sinh lòng thương tiếc.

Lâu Xuân Vũ ngồi xổm xuống trước cái lồng, mỉm cười nói: "Đã lâu không gặp."

Mèo nghe không hiểu lời nàng nói, hướng về phía nàng nhếch miệng gầm gừ, phát ra thanh âm xì xì, cảnh cáo nàng tránh xa một chút.
Tống Giai có chút lo lắng, trộm đi ra xem tình hình, kết quả nhìn thấy Lâu Xuân Vũ ngồi xổm xuống trước lồng mèo, cùng con mèo giằng co.

"Lão bản, để ta đến chú ý thì tốt rồi, mèo từng bị vất bỏ qua a, lá gan có chút nhỏ, cho nên rất sợ người." Cánh tay nhỏ gầy của Tống Giai một bên ôm lấy trùng trùng điệp điệp túi cát cùng thức ăn mèo, một bên nắm lấy lồng mèo, đồ vật nặng như vậy, cho dù là nam nhân trẻ tuổi cầm đến đều phải cau mày, nàng lại thực hiện có vẻ rất dễ dàng.

※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※※※

Tiểu kịch trường:

Kiều nữ sĩ: Hài tử muốn một hay là hai đứa, ai sinh, sau này gọi ta là bà nội hay là bà ngoại, khi ở cữ có cần tìm Nguyệt tẩu hay không?

Lâu Xuân Vũ: Nghe theo Tây Tử, để nàng định đoạt.

Tống Tây Tử: Nghe theo bảo bối, nàng nói cái gì chính là cái đó.
Kiều nữ sĩ: Ta liền biết, không trông cậy được vào các ngươi.

Tống Tây Tử: Mẹ, mẹ có muốn sinh một đệ đệ cho con hay không?

Kiều nữ sĩ:??