96: Đứa Nhỏ Đáng Thương


Trong văn phòng mọi người mồm năm miệng mười nói chuyện.

Lúc này, điện thoại Lưu Văn Long đột nhiên vang lên.

Anh ta lấy ra xem xét, ngay sau đó vẻ mặt giật mình nói: “Ông chủ đến rồi!”
Vừa mới dứt lời, cửa phòng họp bị người đẩy ra.

Ngay sau đó, một thanh niên đi vào từ bên ngoài.

Nhìn thấy người thanh niên này, trên mặt người ở chỗ này lập tức hiện ra vẻ hoang mang.

Đây chính là ông chủ lớn sao?
Không thể nào?
Sao ông chủ lớn có thể trẻ tuổi thế chứ?
Không giống với những người này, khi Lưu Khai Phóng nhìn thấy Hà Thời Minh, trực tiếp trợn tròn hai mắt nhìn.


Ngay sau đó, anh ta lạnh lùng quát một tiếng: “Mẹ nó! Lại là anh? Anh còn dám tới chỗ chúng tôi?”
Hà Thời Minh nhìn thấy Lưu Khai Phóng cũng hơi sửng sốt.

Sao con hàng này cũng ở đây?
Ngay sau đó, lúc này Hà Thời Minh mới nhớ ra, hình như có ai đó đã nói Lưu Khai Phóng là thiếu gia khách sạn Phúc Nhĩ Hào Thái ấy nhỉ?
Vậy thì bây giờ nhìn thấy tên ngốc này ở đây cũng kỳ lạ gì đâu.

Lúc này, Lưu Khai Phóng anh ta lập tức nói với Lưu Văn Long: “Ba, đây chính là tên khốn con nói với ba sáng hôm nay, kẻ khốn nạn trước đó đánh con thành như vậy!”
Lưu Văn Long nhìn lại về phía Hà Thời Minh, hai mắt híp lại nói: “Anh Hà, trước kia con trai tôi bị cậu đánh sao?”
Hà Thời Minh khoanh tay nói: “Nói một cách chặt chẽ thì tính là tôi đánh.


Mặc dù người đánh Lưu Khai Phóng là Trương Đức Thục, nhưng mà bây giờ Trương Đức Thục là người của anh.

Trương Đức Thục đánh người, anh người làm ông chủ này cũng không thể không nhận.

“Không tệ, còn dám thừa nhận, là một hảo hán!” Lưu Văn Long gật đầu nói.

Lưu Khai Phóng bên cạnh nghe thấy Hà Thời Minh thế mà lại thừa nhận trước mặt mọi người, lập tức cười ha hả một tiếng nói: “Hà Thời Minh, anh! ”
Còn chưa nói hết lời, Lưu Văn Long đột nhiên ngắt lời hắn ta nói: “Chờ một chút! Con gọi cậu ta là gì? Hà Thời Minh?”
Lưu Khai Phóng gật đầu nói: “Gọi Hà Thời Minh mà? Tên khốn này! ”
Ba!
Một bàn tay Lưu Văn Long đánh lên mặt Lưu Khai Phóng, tức giận: “Không được phép bất kính với anh Hà!”
Lưu Khai Phóng: “???”
Anh ta ôm lấy mặt, vẻ mặt ngơ ngác nhìn Lưu Văn Long.

Giờ khắc này Lưu Khai Phóng và tất cả mọi người đều trợn tròn mắt!
Tình huống gì đây?
Ban đầu lúc ở trước mặt Trương Đức Thục, anh ta bởi vì mắng Hà Thời Minh một câu, kết quả bị Trương Đức Thục đánh cho một trận no đòn!

Kết quả bây giờ trước mặt ba mình, các quản lý cấp cao của Phúc Nhĩ Hào Thái, anh ta vốn cho là mình có thể lấy lại danh dự, lại bởi vì mắng Hà Thời Minh một câu, lại bị ba mình đánh?
Cái này! Là chuyện gì vậy?
Ba ruột vậy mà lại vì anh ta nói người khác một câu liền trực tiếp đánh anh ta?
Người ba này nghiêm túc sao?
“Ba! ”
Lưu Khai Phóng ôm mặt, vẻ mặt không tin nhìn Lưu Văn Long nói: “Ba, người không đánh tên khốn họ Hà, vậy mà đánh! ”
“Còn dám nói năng lỗ m ãng với anh Hà!”
Lưu Văn Long lạnh lùng quát một tiếng.

Trực tiếp như hổ đói nhào vào thức ăn, vọt về phía Lưu Khai Phóng, cho một cú phật sơn vô ảnh cước, Lưu Khai Phóng đau đớn vừa mới khôi phục kêu r3n thảm thiết, mí mắt Hà Thời Minh nhảy lên!
Lần ra tay này quá độc ác đi?
Tên nhóc Lưu Khai Phóng này, thật sự là đứa trẻ đáng thương.

Chà chà!
Quá đáng thương!
Hà Thời Minh hận không thể móc ra hạt dưa từ trong túi, cắn ngay tại chỗ.

Trong văn phòng.

Một đám quản lý cấp cao nhìn một màn trước mắt, toàn bộ trợn tròn mắt.


Bọn họ hoàn toàn không thể nào hiểu được, rốt cuộc sao lại xảy ra chuyện này.

Lúc đầu Lưu Văn Long bình thường, thế mà sao sau khi nghe thấy tên Hà Thời Minh, đột nhiên nổi giận lớn như thế, ra tay mạnh như thế với con ruột mình?
Chẳng lẽ là, tên Hà Thời Minh này có thân phận gì khó lường hay sao?
Đúng lúc này, Lưu Văn Long ngừng tay.

Ngay sau đó, lập tức chạy đến trước mặt Hà Thời Minh, cười xòa nói: “Hà tiên sinh xin lỗi, con trai không hiểu cấp bậc lễ nghĩa, tôi đã dạy dỗ tử tế, khiến Hà tiên sinh cười chê rồi, hy vọng Hà tiên sinh đừng trách tội đứa con trai này!”
Nói xong, nhanh chóng nói với đám người quản lý cấp cao trong phòng họp nói: “Mau tới gặp ông chủ mới của mấy người, Hà Thời Minh, anh Hà!”
“A!”
Nghe thấy Lưu Văn Long nói vậy, cả tập thể tại hiện trường hóa đá.

Lưu Khai Phóng đang kêu thảm thiết, cũng lập tức dừng lại, vẻ mặt không dám tin nhìn chằm chằm Hà Thời Minh.

Ông! Ông chủ mới?
Hà Thời Minh?.

97: Tôi Thật Sự Chỉ Đến Ăn Cơm

Cả phòng họp, câm như hến.

Ánh mắt của tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm vào người thanh niên phía trước, đang chậm rãi đi về phía bục phát biểu, trong mắt khó kiềm nén sự kinh ngạc không thể tin được.

Ông chủ lớn mới, lại là một thanh niên trẻ tuổi như thế?

Chính là một người như thế, vậy mà lại thu mua khách sạn năm sau Phúc Nhĩ Hào Thái với phần bù () bốn mươi phần trăm?

Thế này cũng quá mãnh liệt đi?

Nhưng mà mặc dù trong lòng bọn họ có mười nghìn nỗi thắc mắc nhưng chỉ có một người dám hỏi.

Lăn lộn tại nơi làm việc nhiều năm như thế, rất nhiều quy củ bọn họ đều hiểu rõ.

Có mấy lời không thể nói, có vài vấn đề không cần lo!

Nếu không cuối cùng chính mình chết thế nào cũng không biết!

Nhất là bây giờ lúc đối diện với ông chủ lớn mới này, càng phải cực kỳ cẩn thận.

Nhưng mà có một vài chuyện có thể xác định, đó chính là thân phận ông chủ lớn mới này chắc chắn vô cùng kh ủng bố.

Nếu không thì không thể nào còn trẻ tuổi như thế có thể dùng nhiều tiền như vậy trực tiếp mua lại một khách sạn năm sao!

Người như thế này, tuyệt đối không thể chọc vào.

Đây cũng là nguyên nhân sau khi Lưu Văn Long ý thức Hà Thời Minh chính là ông chủ lớn, trực tiếp đánh con trai ruột của mình một trận tơi bời.

Không phải ông ta muốn đánh con mình, mà là sợ con trai mình chọc giận Hà Thời Minh, dẫn tới sự trả thù đáng sợ hơn nữa.

Lưu Văn Long đi đến trước mặt Hà Thời Minh, vẻ mặt nghiêm túc nói: “Hà tiên sinh, biết được cậu muốn tới, tôi đặc biệt gọi tất cả quản lý cấp cao của khách sạn tới! Mời Hà tiên sinh phát biểu!”

Hà Thời Minh đứng trên bục, lắc đầu thở dài một tiếng nói: “Giám đốc Lưu hiểu lầm rồi, hôm nay tôi tới nơi này có muốn nói lời gì đâu, chỉ là đơn giản tới ăn bữa cơm mà thôi!”

“Hả? Thật sự chỉ ăn bữa cơm mà thôi?” Lưu Văn Long bất ngờ.

Hà Thời Minh gật đầu nói: “Tôi lên đây chỉ là muốn nói với mọi người một tiếng, lát nữa miễn phí cho tôi, không ngờ mọi người lại căng thẳng như thế!”

Nghe thấy Hà Thời Minh nói vậy, mọi người ở nơi này nhất thời không còn gì để nói.

Bọn họ còn tưởng rằng Hà Thời Minh sẽ gióng trống khua chiêng thay máu quản lý cấp cao của khách sạn cơ.

Kết quả, chạy đến nơi này cũng chỉ vì ăn một bữa cơm?

Đi tới phòng họp này, cũng chỉ vì bảo khách sạn miễn phí cho bọn họ?

Điều này cũng quá thú vị đi?

“Được rồi!”

Lúc này, Hà Thời Minh khoát tay nói: “Mọi người bận rộn gì thì chứ bận rộn đi, giám đốc Lưu, nếu như ông bằng lòng thì làm giám đốc khách sạn đi, tiếp tục phụ trách quản lý khách sạn, nếu như không bằng lòng thì tôi tìm người khác.”


“Tôi bằng lòng tôi bằng lòng!”

Lưu Văn Long lập tức gật đầu nói: “Cảm ơn Hà tiên sinh!”

Nói xong, lập tức kéo Lưu Khai Phóng dưới mặt đất lên, khiển trách: “Thằng nhóc này, còn không nhanh chóng nói lời cảm ơn Hà tiên sinh!”

Lúc này, cả người Lưu Khai Phóng đã hoàn toàn choáng váng, nhanh chóng gật đầu nói: “Cảm ơn Hà tiên sinh, cảm ơn Hà tiên sinh...”

Anh ta đã quyết định rồi, sau này tuyệt đối không thể trêu chọc tới Hà Thời Minh nữa.

Mỗi lần gặp phải anh ta, mình xem như xong rồi, kiểu gì cũng bị người khác bắt lại đánh một trận!

Thậm chí là ba anh ta cũng không ngoại lệ!

Thằng ngốc này, quá là đáng sợ!

Không thể trêu vào!

Hà Thời Minh gật đầu nói: “Được rồi, tôi đi xuống ăn cơm trước.”

“Vậy thì tôi đi sắp xếp!” Lưu Văn Long lập tức nói.

Hà Thời Minh cười nhẹ lắc đầu, đi ra ngoài.

Sau khi Hà Thời Minh rời đi, người trong phòng họp ngay tức khắc bắt đầu nghị luận sôi nổi.

“Ông chủ mới này, thật sự rất thú vị!”

“Đúng rồi! Tôi còn tưởng rằng quan mới đến đốt ba đống lửa (), nhất định sẽ để chúng ta mở mang kiến thức một chút sự lợi hại, kết quả nói gì vậy chứ!”

“Tôi cảm thấy ông chủ mới này rất thú vị! Tôi thích!”

“Tôi cũng thích...”

“...”

Một bên khác.

Phòng riêng Phú Quý các tầng ba khách sạn.

Người ngồi đầy ắp bên trong, Nhậm Lập Cường cũng là một trong số đó, những người còn lại cũng đều là bạn học cấp ba của anh ta.

Còn có vài người, sau khi tốt nghiệp cấp ba liền bỏ học làm công, cũng có một số đang học đại học, được nghỉ nên ở đây.

Đại học Lâm An bởi vì thường nghỉ học trương đối trễ cho nên đến bây giờ vẫn đang trong kỳ nghỉ.

Mà những người hôm nay bởi vì Hồ Hoành Vĩ mời tới, nên tập trung đến nơi này.

Trên mặt bàn cũng đã bắt đầu bày ra rất nhiều món nhìn qua đã thấy vô cùng cao cấp, vô cùng tinh xảo đẹp đẽ.

Lúc này, Hồ Hoành Vĩ ngồi ở vị trí chủ tiệc đứng lên nói: “Chào các bạn học, cảm ơn mọi người tới chúc mừng sinh nhật tôi! Hôm nay chúng ta có thể tụ họp lại cùng một chỗ, tôi vô cùng vui mừng! Tốt nghiệp cấp ba nhiều năm như thế, mỗi giờ mỗi phút tôi không khi nào không nhớ tới các bạn học đang ngồi đây! Nào, tôi kính mọi người một ly trước!”


“Nào mọi người cùng nhau! Chúc lão Hồ sinh nhật vui vẻ!”

Mọi người đều đứng lên, nâng ly uống một ngụm.

Chờ sau khi mọi người ngồi xuống, Hồ Hoành Vĩ tiếp tục nói: “Những món ăn hôm nay gọi chủ yếu lấy hải sản làm chủ, hơn nữa đều là món ăn nổi tiếng đại diện của khách sạn Phúc Nĩ Hào Thái, mọi người nếm thử một chút hương vị thế nào, ăn uống có quen không.”

“Lão Hồ, rau này nhìn bên ngoài cũng không tệ đấy, nhiều cái tôi cũng không biết ăn thế nào! Một bàn này tốn cũng không ít tiền nhỉ?” Một thanh niên bên cạnh cười nói, người này tên Chu Chí Thừa, lúc đi học quan hệ với Hồ Hoành Vĩ không tệ.

Hồ Hoành Vĩ khoát tay áo nói: “Đừng để ý chuyện tiền, hôm nay gọi mọi người tụ hội cùng một chỗ, chính là vì họp mặt, mọi người vui vẻ là quan trọng nhất!”

“Ông chủ Hồ hào phóng!”

“Ông chủ Hồ, nghe nói bây giờ cậu làm ăn cũng không tệ nhỉ? Có thể mang theo bọn tôi không?”

“Này! Mang cái gì chứ! Nghe nói cậu lái máy xúc cũng kiếm không ít tiền mà?”

“Không thể so sánh với ông chủ Hồ! Bây giờ ông chủ Hồ là ông chủ lớn đấy, xe cũng đổi thành BMW hơn triệu rồi!”

“Thật hay giả vậy? Vậy cần phải chúc mừng lão Hồ trươc rồi!”

Trên bàn một đám người nịnh nọt.

Chỉ có Nhậm Lập Cường ngồi cuối cùng, cũng chỉ cười khổ.

Trong những người này anh ta kém cỏi nhất, vẫn luôn làm công ở phương nam.

Ngược lại những người này, vừa rồi chỉ là tùy tiện tâm sự, anh ta cũng không dám tiếp tục trò chuyện thêm.

Những người này, lái máy xúc, lái xe tải các kiểu, toàn bộ đều kiếm được nhiều tiền hơn anh ta.

Nhất là Hồ Hoành Vĩ, lúc trước sau khi bỏ học, trực tiếp đi theo ba cậu ta làm ăn, bây giờ buôn bán càng làm càng phát triển, kiếm lời không ít tiền.

Hồ Hoành Vĩ cười ha ha khoát tay nói: “Không nhắc tới cái này! Chỉ là may mắn mà thôi, mọi người bắt đầu ăn đi, nào, động đũa đi!”

Theo sau Hồ Hoành Vĩ, người ở này lập tức bắt đầu ăn.

Sau khi ăn hai miếng, Chu Chí Thừa cười với Hồ Hoành Vĩ: “Vẫn là ông chủ Hồ lợi hại, cái này vừa nhìn chính là khách quen của khách sạn mà!”

Hồ Hoành Vĩ cười ha ha: “Tạm được, bởi vì chút giao hảo với quản lý khách sạn này nên thường xuyên đến nơi này ngồi!”

Nghe thấy Hồ Hoành Vĩ nói vậy, người ở nơi này lập tức giơ ngón cái.

Nơi này chính là khách sạn năm sao đấy, bọn họ bình thường ngay cả bước cũng không bước vào được.

Nhưng mà Hồ Hoành Vĩ lại thường xuyên tới ngồi, đây tuyệt đối chính là người thắng cuộc đời người điển hình mà!

Lúc này, Hồ Hoành Vĩ đột nhiên nói với Nhậm Lập Cường ngồi phía cuối cùng: “Đúng rồi Mạnh Tử, vừa rồi hình như tôi nghe cậu nói, lúc ở dưới lầu cậu nhìn thấy Hà Thời Minh sao? Tên kia sao lại tới?”

()Phần bù (premium): là số tiền thực tế được thanh toán vượt qua giá trị danh mục hoặc mệnh giá chứng khoán hoặc cổ phiếu, phần vượt quá mệnh giá chứng khoán được gọi là phần bù.

()Quan mới đến đốt ba đống lửa: tục ngữ cổ đại, các quan chức mới sau khi nhậm chức, thường làm một số điều để thể hiện tài năng của họ và quyết tâm loại bỏ những bất lợi trong thời gian đầu, sau đó tất cả mọi thứ như cũ.