“Ngươi muốn sống lại?” Phó Yểu bận xem bài trong tay, cũng không nhìn ả: “Ngươi có thể dùng cái gì để đổi?”

“Ta…” Phó Ngũ ngơ ngẩn, vội hỏi: “Ngài muốn cái gì cứ nói.” Chỉ cần ả có thể sống lại, muốn ả làm gì cũng được.

“Trên người của ngươi chỉ có một thứ là ta nhìn thuận mắt, nhưng ngươi đã dùng nó để giao dịch rồi.”

Phó Ngũ thấy hơi khó tin, khó khăn hỏi: “Ý ngài là…”

“Đúng thế, là linh hồn của ngươi.” Phó Yểu cuối cùng cũng chịu nhìn ả: “Nói cách khác, ngươi vốn có thể sống lại như Phó Tam, nhưng chính ngươi đã bỏ lỡ cơ hội này.”

“Tại sao có thể…” Phó Ngũ thật sự không chấp nhận nổi kết quả này, trong lòng ả cực kỳ hối hận, nếu ả không điên cuồng muốn trả thù thì giờ đã tốt hơn rồi. Đồng thời trong lòng ả còn có chút oán hận, ả hận Phó Yểu không chịu nói rõ ràng, nếu không tại sao ả lại phải lãng phí cơ hội này chứ?

“Chẳng lẽ ta không còn cơ hội nào nữa sao?” Ả vẫn chưa từ bỏ ý định.

Nhưng vấn đề này của ả không hề nhận được bất kỳ đáo án nào, ả đã bị đuổi ra khỏi Thủy huyện.

Phó Ngũ nhìn bầu trời đầy mây trắng, ngã ngồi dưới mặt đất, vẻ mặt tràn ngập sự không cam lòng. Ả đã trả giá nhiều đến thế, kết quả lại là công dã tràng, ả thật sự không cam lòng.



Trường An.

Thẩm Tích ăn no xong, tiếp tục lên đường vào kinh.

Nàng ta biết đạo lý đêm dài lắm mộng, cho nên vẫn nên nhanh chóng đưa người tới nơi thì tốt hơn.

Sau khi vào được địa phận Trường An, con đường cũng trở nên dễ đi hơn nhiều. Sau hai canh giờ, xe ngựa của Thẩm Tích đã vào được cửa thành trước khi mặt trời xuống núi.

Vừa vào thành, nàng ta không nói hai lời đã trực tiếp kéo người tới chỗ nha môn Tam Tư. Nha môn Tam Tư vừa thấy là nàng ta thì lập tức phái người phụ trách dẫn nàng vào trong, còn Kỳ Sương Bạch tất nhiên sẽ được chăm sóc rất “tỉ mỉ”.

Thẩm Tích vốn nghĩ rằng sau khi giao người xong thì mọi chuyện không còn liên quan tới mình nữa, kết quả còn phải tới Tam Tư để trình bày mọi việc. Đợi nàng ta báo cáo xong, trở lại nha môn thì trời cũng tối hẳn.

Ngay lúc nàng ta định quay về nghỉ ngơi, đã nghe thấy đại nhân bên cạnh nhắc nhở nàng: “Thời gian tới ngươi hãy ở yên trong Trường An, đừng chạy loạn khắp nơi.”

“Hả?” Thẩm Tích không hiểu ý hắn lắm, nhưng vị đại nhân kia đã ôm hồ sơ đi mất rồi.

Ngày hôm sau, Thẩm Tích cuối cùng cũng hiểu lý do tại sao vị đại nhân kia lại nhắc nhở… bởi vì trong cung đã truyền chỉ, triệu nàng ta vào cung.

Thẩm Tích không ngờ mình cũng có ngày được vào cung diện thánh, trong lòng nàng cực kỳ căng thẳng, không biết phải ăn mặc như thế nào, cuối cùng quyết định mặc y phục bộ khoái của mình.

Sau khi tiến cung, Thẩm Tích mới biết Kỳ Sương Bạch đang âm thầm thông đồng với địch để phản quốc. Nếu không nhờ có nàng ta vô tình phát hiện ra, chỉ sợ hậu quả thật sự khó lường. Có điều một ám vệ đã giả trang thành Kỳ Sương Bạch tiến vào thảo nguyên, cho nên việc Kỳ Sương Bạch thông đồng với địch tạm thời không thể tuyên bố ra ngoài, công lao nàng ta đạt được cũng phải tìm cái cớ khác để ban thưởng.

Lần này triệu nàng ta vào cung chủ yếu là vì thánh nhân muốn gặp.

Trong đại điện, đế hậu vừa hạ triều đều có mặt.

Lúc ở trên đường, Thẩm Tích đã sớm được dặn dò qua lễ nghi, tóm gọn lại là: Vào cửa quỳ xuống, sau đó thì mắt chỉ cần nhìn chằm chằm xuống gạch vàng dưới chân là được.

“Vi thần tham kiến thánh nhân, tham kiến Hoàng hậu nương nương.”

“Bình thân.” Thánh nhân hơi bất ngờ trước tuổi tác của nàng ta, có điều nghĩ tới việc Phó quan chủ tình nguyện giúp đỡ nàng một phen như này, có lẽ cũng là vì coi trọng, người được Phó quan chủ coi trọng tất nhiên sẽ đặc biệt hơn người khác: “Ngươi hãy kể rõ ràng hành trình xuôi nam lần này của ngươi cho quả nhân và Hoàng hậu nghe đi.”

Chuyện này vốn cũng không tới mức làm hắn kinh ngạc, lý do hắn cho gọi Thẩm Tích là vì cả hắn và Hoàng hậu đều biết việc này có liên quan tới Phó quan chủ, cho nên mới muốn nghe thử xem.

Thẩm Tích tất nhiên không dám giấu giếm, hơn nữa nàng ta cũng cảm thấy trong chuyện này, Phó quan chủ đã giúp nàng không ít, nếu không thì nàng ta đã chẳng còn mạng để rời khỏi Phượng thành rồi.

Sau khi nàng ta bình tĩnh kể hết mọi việc, thánh nhân chưa nói lời nào, Hoàng hậu đã khen tặng: “Quả nhiên là một cô nương rất nhạy bén.”

Thấy Hoàng hậu vui vẻ, thánh nhân cũng nói thẳng: “Nếu nàng thích thì ta sẽ giao nàng ta cho nàng.”

Hoàng hậu và thánh nhân bây giờ đều phải cùng nhau lâm triều, nhưng Hoàng hậu muốn cầm quyền còn phải tính toán từ từ. Thánh nhân muốn đưa Thẩm Tích cho Hoàng hậu, việc này chẳng khác nào tặng Hoàng hậu một quân cờ trong triều.

“Vậy thần thiếp xin cảm ơn bệ hạ trước.” Hoàng hậu cười mỉm.

Nhiều năm về sau, Thẩm Tích đã ngồi trên vị trí cao nhìn lại quá khứ, vận mệnh của nàng ta đúng là đã thay đổi từ chính vụ án lần này.



Sau khi rời cung, Thẩm Tích được ban thưởng không nhiều, thậm chí cũng chẳng được thăng chức. Thế nhưng chỉ những người hiểu rõ mọi chuyện mới biết, Thẩm Tích đã nhận được sự ban thưởng tốt nhất rồi.

Không phải ai cũng có thể được đế hậu coi trọng.

Thẩm Tích rời cung, chuyện của Kỳ Sương Bạch cũng bị giấu kín, gần như không ai được biết về việc này. Thế nhưng những người có liên lạc với Kỳ Sương Bạch ở Trường An trước kia, vì đủ loại tội danh mà bị trách phạt, giáng chức, thậm chí là tịch biên tài sản và xử trảm cả nhà.

Định Quốc Công phủ có quan hệ thân thiết nhất với Kỳ Sương Bạch là nơi chịu phạt đầu tiên, toàn bộ Định Quốc Công phủ bị tra xét, tước vị Quốc công cũng mất, chuyện Phó nhị gia và Phó tam gia mua quan cũng bị vạch trần. Toàn bộ người Phó gia bị biến thành thứ dân tất nhiên không thể tiếp tục ở lại Quốc công phủ được thánh nhân ban tặng, cả nhà đều bị đuổi hết ra ngoài.

Người Phó gia đang sống mơ màng, sao có thể nghĩ tới sự thay đổi này được, bọn họ đã đến đường cùng, không biết phải cầu cứu ai, cuối cùng đã tìm tới Phó Tứ còn ở Trường An.

“Chúng ta tới tìm lão tứ.” Phó nhị gia nói: “Chúng ta đều là người một nhà, hắn không thể thấy chết mà không cứu được.” Hơn nữa phụ thân vẫn còn sống, ông ta cũng không tin lão tứ lại mặc kệ.

Ngay khi bọn họ đang đi trên đường tới Trường An, đột nhiên nghe có tiếng binh lính mở đường gần đó, làm bọn họ bị chèn ép sang hai bên đường.

“Đây là ai? Phô trương tới vậy?” Người Phó gia nhìn thấy cảnh tượng này vốn định châm chọc vài ba câu, nhưng khi nhơz tới thân phận bình dân của mình, ai nấy đều trở nên ủ rũ.

Đúng lúc này, hạ nhân của Phó gia lại kinh ngạc kêu lên: “Đó có phải là tứ gia không?”

Lão tứ?

Mọi người ngước nhìn lên, người đang cưỡi ngựa đi sau vệ binh không phải là lão tứ luôn nghiêm túc hay sao? Đi sau lưng lão tứ còn có quan văn võ tướng, cảnh tượng này đều đang nói rõ ràng lão tứ không phải là thường dân, nếu không thì sao có thể phô trương tới vậy được?

“Đó không phải lão tứ của Phó gia sao?” Bên cạnh cũng có người nhận ra Phó Thị Lang: “Không phải ông ấy đã bị cách chức rồi sao? Tại sao bây giờ lại…”

“Ngươi nhìn sau lưng ông ấy đi.” Có một người khác đáp lời: “Có thấy tù binh bị áp giải phía sau không? Lúc bệ hạ vừa mới đăng cơ, Giang Nam từng vận chuyển cả mấy trăm vạn lượng tham ô về kinh, kết quả thuyền bị đắm trên đường vận chuyển, không ai biết được số bạc tham ô đó đã biến đi đâu. Vụ án này mới được phá cách đây vài ngày, người phá án chính là Phó đại nhân đó. Giờ xem ra, có lẽ khi đó bệ hạ chỉ giả vờ cách chức Phó đại nhân, trên thực tế là đợi vụ án được phá sẽ cho thăng quan tiến chức. Bây giờ nhìn xem, Phó đại nhân giúp bệ hạ lấy về một số tiền lớn tới vậy, chắc chắn sẽ được thăng lên chức quan không nhỏ.”

Phó gia ở bên cạnh nghe rõ rành mạch, toàn bộ người Phó gia đều trở nên kích động, vội vàng gọi to về phía Phó Thị Lang: “Lão tứ, ta là nhị ca này!”

Có ông ta lên tiếng trước, người Phó gia cũng bắt đầu kêu theo, thậm chí còn có người bảo Phó Thị Lang tiến cung giải oan cho bọn họ, để bệ hạ trả lại tước vị Định Quốc Công.

Âm thanh họ tạo ra không lập tức làm lão tứ nhìn về phía bọn họ, còn khiến những người xung quanh nhìn bọn họ với ánh mắt kỳ lạ.

Phó lão gia tử luôn im lặng nhìn đám con cháu mình làm trò hề, đột nhiên trong lòng hiểu ra, Phó gia của bọn họ chỉ dựa vào đám con cháu này thì thật sự không thể ngóc đầu lên nổi.

“Câm miệng hết cho ta!” Ông ta cầm gậy chống đánh lên chân nhị nhi tử: “Ai dám kêu nữa, ta sẽ đuổi kẻ đó ra khỏi Phó gia.”

Tuy Phó lão gia tử tuổi tác đã cao nhưng uy nghiêm của ông vẫn còn đó. Những người khác nghe vậy lập tức im lặng, Phó nhị gia bị lão gia tử đánh thì tủi thân nói: “Phụ thân, ngài làm gì vậy? Đó là lão tứ đấy. Phó gia chúng ta chắc chắc bị gian thần buông lời gièm pha nên mới gặp nạn như ngày hôm nay. Bây giờ chúng ta phải dựa vào lão tứ để kêu oan với bệ hạ, chẳng lẽ ngài không muốn lấy lại tước vị của mình hay sao?”

Phó lão gia tử nhìn đứa con thứ hai đã lớn tuổi mà đầu óc vẫn ngây thơ của mình, rồi quay đầu nhìn những người xung quanh, phát hiện vẻ mặt của bọn họ đều chứng tỏ họ có cùng suy nghĩ với ông ta.

Một đám như thế này mà còn muốn bảo vệ Phó gia sao?

Phó lão gia tử đột nhiên cảm thấy thật buồn cười, cười bản thân mình mắt mù lòng đui. Ông ta vứt bỏ đứa con quý giá nhất, gửi hy vọng trên người một đám phế vật.

May mà ông ta mất bò mới lo làm chuồng, vẫn còn có thể cứu vãn được.

“Vượng Toàn, ta nhớ ở vùng ngoại ô có một thôn trang là của hồi môn của lão phu nhân, chắc là không bị tịch thu. Chúng ta không qua tìm lão tứ nữa, tất cả cùng tới thôn trang.”

“Cái gì! Sao đang êm đẹp lại đổi ý vậy?” Phó tam gia kêu lên, ông ta hoàn toàn không muốn tới cái thôn trang rách nát kia: “Phụ thân, không phải lúc nãy ngài cũng thấy rồi sao? Lão tứ sẽ sớm được phục chức, mà có lẽ còn có thể thăng quan tiến chức. Chúng ta có lão tứ chống lưng thì sao còn phải tới thôn trang để ở nữa?”

Phó lão gia tử giơ gậy đánh ông ta một cái: “Ngươi đừng quên, lúc ầm ĩ đòi phân gia, các ngươi là những đứa kiên quyết nhất. Đừng nói nhiều nữa, tất cả mọi người đều tới thôn trang cho ta, nếu ai không chịu đi, còn muốn ồn ào tới chỗ lão tứ thì ta sẽ trực tiếp xóa tên trong gia phả.”

Lão gia tử nói xong, để hạ nhân đỡ lên xe ngựa. Đoàn người xung quanh thấy phụ thân nói năng kiên quyết, nhất thời chẳng có ai dám phản kháng cả, đành phải vừa oán hận vừa leo lên xe ngựa.

Thôn trang ở ngoại thành của Phó gia đã cũ nát, mùi bên trong cũng cực kỳ khó chịu. Phó gia từ trước tới nay đều sống trong nhung lụa, làm sao có thể chịu đựng được, nhà cửa còn chưa dọn dẹp xong, Phó lão nhị đã lấy cớ ra ngoài, chạy vào trong thành tìm Phó tứ.

Phó Thị Lang áp giải phạm nhân vào kinh xong, nhanh chóng được đế hậu triệu kiến. Đúng như lời Phó lão tam nói, Phó Thị Lang không những được khôi phục chức vị mà thánh nhân còn thăng vài cấp bậc cho ông.

“Tây Nam luôn có nạn trộm cướp hoành hành, Phó khanh có tình nguyện chia sẻ ưu phiền này với quả nhân không?” Thánh nhân cười mỉm nhìn Phó Thị Lang.

Phó Thị Lang không hề nhíu mày, quỳ xuống đáp: “Mặc cho bệ hạ sai phái.”

“Một tháng trước, tổng đốc Tứ Xuyên chết bệnh, để lại một cục diện rối loạn, quả nhân muốn tìm một người tới đất Thục dọn dẹp.” Ngụ ý của hắn là muốn Phó Thị Lang tiếp nhận vị trí tổng đốc Tứ Xuyên.

Phó Thị Lang vô cùng bất ngờ, tổng đốc Tứ Xuyên là đại quan biên cương, với tư lịch của ông thì cũng phải mất thêm mười mấy năm mới có tư cách ngồi lên vị trí đó. Bây giờ thánh nhân lại nói ra những lời này, mặc kệ là vì nguyên nhân gì đi nữa, ông chắc chắn sẽ đắc tội với một đống người.

Nhưng thánh nhân ngồi bên trên lại hỏi: “Khanh có dám đi hay không?”

“Vi thần nguyện nghe theo mọi sắp xếp của bệ hạ.” Phó Thị Lang tỏ rõ thái độ. Phú quý nằm ở nơi nguy hiểm, chỉ cần ông muốn bò lên cao thì ắt phải đắc tội kẻ khác. Nếu đã như vậy, chẳng thà cứ dựa vào bản lĩnh của từng người đi.

Thánh nhân thấy ông không hề do dự, đôi mắt ánh lên sự vừa lòng: “Lần này ngươi tới Tứ Xuyên, hãy giúp quả nhân chú ý động tĩnh ở Tây Nam.”

Phó Thị Lang nghe thế thì cuối cùng cũng hiểu tại sao thánh nhân lại sai ông đi Tứ Xuyên.

Tứ Xuyên và Nam Chiếu vốn giáp ranh với nhau, chức vị tổng đốc cũng là có binh quyền trong tay.

Bệ hạ đang định nội ứng ngoại hợp với trưởng công chúa, hoàn toàn nhổ sạch mối hậu hoạn là Trấn Nam Vương phủ.



Đúng vào lúc Phó Thị Lang nhận được mệnh lệnh tới Tây Nam, Phó Yểu ở đằng xa dường như cũng cảm nhận được, nàng nhìn lên bầu trời liên tục thay đổi trên Thủy huyện, đôi mắt chìm trong tĩnh lặng.

“Quả nhiên, chuyện nào nên tới thì sớm muộn gì cũng tới.”