Hai người tự mình tới Phương gia thôn một chuyến, lần này cả hai không hề có chút bất mãn hay nghi ngờ nào, thế nên đã phát hiện ra rất nhiều thứ mới.

Ví dụ như người làm việc trong Phương gia thôn tăng cao, nhờ thế mà một nơi chỉ vừa thu hút được thương nhân tứ phương đã bắt đầu tỏa sáng một con đường sống khác.

“Thương nhân?” Đỗ huyện lệnh như vừa nắm được điều gì đó.

Tuy trong sĩ nông công thương, thương bị xếp ở cuối, nhưng nơi này cũng không phân chia cấp bậc rõ ràng tới vậy. Thế nhưng trong lòng ông ta vẫn có suy nghĩ, nếu như mọi người đều làm buôn bán hết vậy thì ai sẽ làm ruộng đây? Cũng do thái độ này thế nên ông ta chưa từng đặc biệt để ý tới thương nghiệp.

Nếu thương nghiệp hưng thịnh, quan phủ ở trung gian có thể kiếm ít tiền thuế, khi đó sẽ là một tình huống hoàn toàn khác.

Ông ta thấy bản thân mình cần phải cẩn thận sắp xếp lại suy nghĩ.

Lục An tiên sinh nghe ông ta nói về ý tưởng của mình, khuôn mặt cuối cùng cũng lộ ra vẻ vui mừng, mở miệng chỉ bảo ông ta.

“Sao bệ hạ lại không còn quá bài xích với thương nghiệp như trước kia nữa? Chính vì nguồn thu của quốc khố mọi năm đa số đều tới từ thuế thương nghiệp. Chỉ tính riêng Thủy huyện, nếu như thương nghiệp hưng thịnh, tiền thuế thu nhập được có thể dùng để giúp đỡ người dân. Cho dù là xây cầu hay lót đường, gieo hạt, trồng cây đều là những việc làm có ích với bá tánh, đối với bản thân ngươi cũng là một kiểu thành tích.”

Đỗ huyện lệnh ngồi cạnh nghe lời dạy bảo, sau khi trở về, ông ta không nhịn được mà viết hết những thứ mình nhìn thấy, nghe được vào tấu chương.

Có điều ông ta không lập tức đưa về kinh thành, quyết định đợi tới lúc đạt được thành tích rồi mới dâng lên sau.



Phó Yểu ở lại mộ của Chung Ly hai ngày, Trịnh thợ thủ công bên rừng hòe cuối cùng cũng mang kiếm cổ đã được sửa chữa tới.

Thanh kiếm mà nàng nhặt được trong Hồ Bà đã bị hư hại rất nặng, thế nên phải nhờ các thợ thủ công trong rừng hòe xem xét thanh kiếm này rốt cuộc được làm từ gì. Nhóm thợ rèn trong rừng hòe tỏ ra cực kỳ hứng thú, sau đó trực tiếp sửa chữa thanh kiếm.

Phó Yểu nhìn thanh kiếm phiếm màu xanh đen trong hộp, cầm lên hỏi: “Bọn họ có nói thanh kiếm này rốt cuộc được làm từ gì không?”

“Tên cụ thể thì họ không biết.” Trịnh thợ thủ công đáp: “Thế nhưng bọn họ có thể chắc chắn rằng khi thanh kiếm này được rèn đúc, đã từng dùng người sống hiến tế.”

Kiếm được hiến tế khác với kiếm bình thường, mặc dù người ngoài sẽ không hiểu lắm, cũng không cảm nhận được gì, thế nhưng đối với thợ rèn lâu năm thì vẫn có thể cảm nhận được.

“Ồ?” Phó Yểu cũng biết về chuyện hiến tế khi đúc kiếm, thế nhưng thời bây giờ thì rất ít khi nhìn thấy cách làm như vậy.

Bây giờ thợ rèn rèn kiếm đã dễ hơn trước rất nhiều, không còn cần dùng đến cách hiến tế để tạo ra một thanh kiếm tốt nữa, hơn nữa cũng không phải cứ hiến tế là sẽ tạo ra được một thanh thần binh lợi khí, vậy nên không phải ai cũng dám sử dụng phương pháp nguy hiểm này.

“Đây là một thanh cổ kiếm thời Xuân Thu.” Trịnh thợ thủ công nói: “Tiếc rằng nó hỏng mất rồi.”

Nếu không, giá trị của thanh kiếm này có thể cao tới tận trời.

Cổ kiếm còn hiếm có hơn nhiều so với các loại đồ cổ khác.

“Thì ra là thời Xuân Thu.” Phó Yểu nhìn thanh kiếm trong tay, múa may một chút rồi nói: “Cảm giác cũng không tệ, vất vả cho nhóm của Trịnh sư phụ rồi.”

“Ta chỉ là kẻ chạy việc thôi, không vất vả.” Trịnh thợ thủ công xua tay, nhìn xung quanh ngôi mộ: “Chung Ly đâu?”

“Y đang bận.” Phó Yểu rất ít khi đi làm phiền y, hai người tuy ở chung một mộ nhưng số lần gặp mặt không khác bình thường là bao.

“Vậy ta không làm phiền y nữa.” Trịnh thợ thủ công cười tủm tỉm nói: “Về sau còn mong Phó cô nương giúp đỡ y nhiều, như vậy thì chúng ta mới yên tâm được.”

Phó Yểu lắc lắc thanh kiếm trong tay không ngừng, hai mắt nhìn về phía hắn: “Ta chăm sóc cho y á? Mơ tưởng.”

“Y chăm sóc cô nương cũng đúng, dù sao không khác nhau lắm.” Trịnh thợ thủ công cười hì hì: “Ta về trước, nếu có việc gì sẽ tới tìm ngươi sau.”

Phó Yểu nhìn hắn rời đi như đang chạy trốn, trong lòng biết bọn họ đã hiểu sai mối quan hệ giữa nàng với Chung Ly ở chỗ nào rồi. Có điều chuyện này càng giải thích sẽ càng rắc rối, tốt nhất cứ làm như không biết gì là được.

Phó Yểu đặt kiếm vào lòng bàn tay, thấy thanh kiếm này cứ có gì đó kì lạ.

Khi còn ở khách điếm, nàng có thể cảm nhận được mùi máu tươi thấu tận trời, bây giờ nắm trong tay lại không cảm nhận được một tia sát khí nào. Cả linh hồn vào tối hôm đó nữa, gần như đã chui rúc trong thanh kiếm, không thể nào bắt được.

Nàng búng nhẹ lên thanh kiếm, khiến cổ kiếm phát ra từng tiếng “ong ong”.

Phó Yểu suy nghĩ một lúc, cuối cùng cầm kiếm vào phòng đặt quan tài, nằm vào ngọc quan, thanh kiếm đặt ở bên ngoài.

Nàng nằm xuống trong im lặng, ban đầu thanh kiếm không có động tĩnh gì, mãi một lúc lâu sau, thanh kiếm cuối cùng cũng không khống chế được nữa, linh khí của ngọc quan bắt đầu chảy về phía nó.

Ngay khi nó đang hút linh khí trong vui sướng, trên đầu đột nhiên vang lên một giọng nữ vui vẻ: “Mới vậy mà đã không nhịn được rồi à?”

Thanh kiếm lập tức dừng việc hút linh khí, thân kiếm trở về trạng thái giả chết như trước.

“Còn giả vờ.” Phó Yểu đưa tay ra tóm lấy, kéo một linh hồn mờ nhạt từ trong kiếm ra.

Nam nhân này có râu ria xồm xoàm, chính là nam nhân xuất hiện ở khách điếm vào lúc nửa đêm.

“Sao ngươi lại kéo được ta ra ngoài?” Nam nhân vô cùng sợ hãi. Trước giờ hắn luôn ẩn nấp trong thân kiếm, người ngoài gần như không thể ra tay được với hắn, cũng nhờ cách này nên hắn mới có thể sống được đến tận bây giờ.

“Ngươi nghĩ đống linh lực này là ta để cho ngươi hút không thế đấy à?” Phó Yểu nhìn thân kiếm, lại nhìn nam nhân, đôi mắt hiện lên sự ghét bỏ: “Hóa ra không phải là kiếm hồn, đã không phải kiếm hồn rồi mà còn ăn nhiều tới thế.”

Mặc dù vừa rồi hắn chỉ mới hút được có hai ngụm linh khí, thế nhưng nếu là ngọc thạch bình thường có khi đã thành đá vụn từ lâu rồi.

Ngọc quan của Chung Ly không biết được làm từ gì, bị hút như vậy mà hiện vẫn không bị hao tổn.

Nói đi cũng phải nói lại, nếu như nàng làm ngọc quan này nát vụn, có khi nào Chung Ly sẽ đuổi nàng ra ngoài luôn không?

“Ta đói bụng quá.” Nam nhân tủi thân nói: “Nếu ta không bổ sung thêm linh khí, có lẽ sẽ hoàn toàn tiêu tán mất. Trong huyệt mộ này của ngươi còn ngọc khí nào khác không? Đợi ta ăn no rồi thì chúng ta nói chuyện tiếp ha.”

“Ngươi đừng có mơ. Ta không phải là chủ nhân của ngôi mộ này, chủ nhân thật sự là một tên quỷ keo kiệt, lúc nào cũng âm hiểm nhỏ mọn, ta khuyên ngươi nên kiềm chế một chút thì hơn.” Phó Yểu nói.

“Quỷ keo kiệt?” Giọng nói của Chung Ly vang lên từ phía cửa nhỏ.

Y cảm nhận được có người khác ở trong mộ nên mới quay về, kết quả lại nghe được nữ nhân này đang nhiệt tình nói xấu sau lưng mình.

Phó Yểu lập tức phủ nhận: “Cái gì mà keo kiệt, ngươi nghe nhầm ồi.”

“Âm hiểm nhỏ mọn?”

“Ta đang khen ngươi thông minh, tính toán kỹ càng.”

“Vậy sao?” Chung Ly bước tới gần: “Cách khen ngợi người khác của ngươi đúng là đặc biệt.”

Phó Yểu chắp hai tay đáp: “Quá khen.”

“Ta không phải đang khen ngươi.” Chung Ly cầm kiếm cổ trong tay: “Ngươi nói đúng, ta đúng là một con quỷ keo kiệt, càng keo kiệt hơn với người dám nói xấu sau lưng ta. Giờ dù sao ta cũng đã mang danh như vậy rồi, còn không làm gì nữa thì thật có lỗi với sự “khen ngợi” của ngươi quá.”

Phó Yểu nhìn y đầy cảnh giác: “Ngươi muốn làm cái gì?”

“Một tháng tới, ta thấy không vui mỗi khi cho người khác mượn tiền, đợi sau một tháng thì tính tiếp. Còn nữa…” Chung Ly búng nhẹ vào thân kiếm: “Ta vốn đang định nói bí mật của thanh kiếm này cho ngươi nghe, có điều giờ ta rất không vui, vậy nên ngươi cứ từ từ mà tìm hiểu đi.”

“Đừng mà!” Mặc dù Phó Yểu thấy rất nghi ngờ câu cuối cùng của y, thế nhưng người ở dưới mái hiên, không thể không cúi đầu, nàng chỉ đành ôm lấy cánh tay Chung Ly, nói với vẻ mặt hối lỗi: “Lúc nãy ta không nên đi rêu rao sự thật lung tung như vậy, sau này ta chắc chắn sẽ hàm súc hơn.”

Chung Ly vươn tay, cậy từng ngón tay của nàng ra khỏi cánh tay mình, cười như ánh trăng sáng buổi đêm: “Hai tháng.”

“Quá đáng quá đấy! Bản thân có khuyết điểm thì phải mạnh dạn chấp nhận chứ, ngươi nhìn xem ta là người ham tài háo sắc, trước nay ta có phủ nhận bao giờ đâu.” Phó Yểu nói.

“Ba tháng, không nghe thương lượng.” Chung Ly đặt thanh kiếm sang một bên, xoay người rời đi.

Phó Yểu “chậc” một tiếng, nhìn sang nam nhân bên cạnh đang cảnh giác với mình, hắn nuốt nước bọt nói: “Không phải ngươi muốn…”

Phó Yểu nhấc chân đá một phát, thế là bên cạnh cục đá Lâm Thu ở cửa Phương gia thôn xuất hiện một người bạn mới.



Cuối cùng, Phó Yểu vẫn mang thanh kiếm đó tới Trường An.

Lý do thì hết sức đơn giản, thanh kiếm cổ này mang lại cảm giác rất quái dị cho nàng, thế nên nàng quyết định sẽ nuôi dưỡng tàn hồn của nó.

Dưỡng hồn thì cần ngọc, mà nơi có ngọc thạch nhiều và tốt nhất, một là ở hầm mỏ, hai là trong hoàng cung.

Hầm mỏ thì đã có chủ, hoàng cung thì… vẫn còn khả năng thương lượng.

Hơn nữa ở Trường An có chuyện cần nàng đặt dấu chấm hết, nàng muốn một công đôi chuyện nên lập tức tới phủ quốc sư, để hắn dẫn nàng vào cung nộp kiếm.

“Thanh kiếm này có vấn đề gì sao?” Tuy Thiên Huyền Tử không phải là người thông minh khéo léo, thế nhưng cũng không muốn làm kẻ khờ khạo.

“Trong cung không phải có ba vị cao tăng sao? Có vấn đề hay không thì cứ để bọn họ xem thử là được.”

“Bọn họ thật sự nhận ra được sao?” Thiên Huyền Tử hơi nghi ngờ.

Phó Yểu nhìn hắn chăm chú: “Ngày mai hãy mặc dày một chút rồi vào cung.”

“Tại sao?”

“Ta sợ ngươi bị đánh hội đồng.”

“…”

Sau khi dặn dò Thiên Huyền Tử, Phó Yểu đi về phía đông thành, lập tức xuất hiện ở Vĩnh An Hầu phủ.

Giờ phút này, trong chính viện Vĩnh An Hầu phủ, hai mắt hầu phu nhân đang chăm chú nhìn về phía màn giường.

Hiện đã không còn ai để ý tới sự sống chết của bà ta. Bây giờ đang là mùa hè, thế nhưng trên người bà ta vẫn còn đắp chăn dày, tối đến thì muỗi bay khắp nơi, màn giường cũng chỉ chừa lại một khe hở.

Bệnh tình của bà ta càng lúc càng nghiêm trọng, phu quân và nhi tử lại không có ai quan tâm tới bà ta.

Nếu như không phải vậy thì sao đám nô tài kia lại dám đối xử với bà ta thế được.

Nhiều ngày nằm trên giường, bà ta cuối cùng cũng hiểu được cái gọi là tình người ấm lạnh.

Trước kia có nhiều kẻ nịnh nọt bà ta chỉ vì để có thể đạt được lợi ích mà thôi. Hiện tại bà ta đã vô dụng, vậy nên mới bị ném sang một bên.

Trong những đêm khuya đầy oán hận, bà ta không muốn phải chịu uất ức, hèn nhát nằm im trên giường, bị liệt cả đời.

Thế nên bà ta lập tức nghĩ ngay tới một người có thể giúp bà ta thoát khỏi tình cảnh lúc này.

“Phó quan chủ… ta biết… ngươi chắc chắn đang nhìn thấy.” Hầu phu nhân vừa nói vừa chả nước miếng: “Ngươi giúp ta… ta đồng ý… cho ngươi mọi thứ…”

Khoảng một khắc sau, khóe mắt bà ta cuối cùng cũng nhìn thấy một bóng người mơ hồ qua màn che mỏng manh.