Editor: Đào Sindy

Bởi vì Hoàng Thượng xếp giữa trong các huynh đệ, các Hoàng tử phía trước tâm tư khó tránh khỏi linh hoạt, trước kia Tiên Hoàng băng hà thân thể đổ bệnh nặng, khi đó trong triều có chút loạn, các Hoàng tử đều có người ủng hộ, đánh đến rất vui mừng.

Lúc trước có thể phân cao thấp cùng Bùi Càn nhất là đại ca y, người bị Khang vương liên thủ lão Lục ám toán.

Khang vương gián tiếp giúp y, lão Đại không còn, con đường tiếp theo thông thuận hơn nhiều.

Cũng vì vậy, dù trong lòng biết Khang vương từng có suy nghĩ đoạt vị, y vẫn cho đường sống mà không thanh toán. Những năm này, Khang vương phủ không có nhiều phong thái, chí ít chỉ duy trì thể diện và  tôn nghiêm của Vương Phủ.

Thế nhưng từ hôm nay trở đi, từ giây phút này, Khang vương phủ xong rồi.

Vương gia ăn năn hoàn tất, dần dần thanh tỉnh, hiện đã xụi lơ trên mặt đất. Thế tử Bùi Trạch cũng quỳ gối trước ngự tiền, khuôn mặt trắng bệch cầu Hoàng Thượng khai ân.

"Phụ vương mau nói chuyện đi, phụ vương, vừa rồi bị gì thế?"

"Thần... Thần nói mớ, nói mê sảng, Hoàng Thượng chớ coi là thật!" Mới vừa rồi còn đấm ngực bùm bùm, lúc này lại dập đầu bịch bịch, đổi thành người khác cố gắng sẽ mềm lòng, nhưng Hoàng thượng là ai?

Y không phải đăng cơ một hai năm, mà là mười năm.

Dù lúc trước tâm địa mềm, trải qua những năm này cũng cứng rắn. Hoàng Thượng biết rõ, có một số việc giơ tay bỏ qua không sao, hôm nay rõ ràng không trong phạm vi ở đây, dù y nghĩ mãi không ra tại sao Khang vương đột nhiên phát tác, nhưng cũng không ảnh hưởng giáng tội.

Hoàng Thượng giận dữ mắng mỏ phụ tử Khang vương, nói bọn họ lòng mang ý đồ xấu, ý đồ lật đổ triều đình, cân nhắc đến người ngu cho lộ diện sớm không ủ thành tai họa, Hoàng Thượng xem xét tha mạng chó cho phụ tử bọn họ, phế đi Vương tước, biếm thành thứ dân.

Hôm lễ vạn thọ, hai phụ tử tiến cung tặng lễ cho Hoàng Thượng, lại thành thứ dân bị quét ra cửa cung. Lúc này, thánh chỉ trong cung cũng phát đến Khang vương phủ, nghe nói từ ngày hôm nay bắt đầu không còn tước vị, không thể tự xưng là hoàng thân, dọn khỏi tòa phủ đệ ngự tứ... Khang vương phi Dương thị mắt trợn trắng lên ngất đi.

Như bình thường, bọn nha hoàn muốn chen chúc bám lấy kẻ trên, đạo ý chỉ này khiến trên dưới Vương Phủ vô cùng kinh sợ, trong lúc nhất thời ai cũng không kịp phản ứng.

Đại quản gia lấy dũng khí hỏi: "Xin hỏi công công, rốt cuộc thì Vương gia chúng ta phạm vào chuyện gì? Làm sao phế tước vị liền phế tước vị?"

Thái giám cười nói: "Gì mà Vương gia? Phủ các ngươi đâu còn Vương gia? Nhớ kỹ, sau này trên triều không còn Khang vương, chỉ có thứ dân Bùi Hoảng."

Nói xong, thái giám kia nhìn trời chắp tay: "Là nể mặt Tiên Hoàng, mới không tước họ của ông ta, Hoàng Thượng đã rất nhân từ, còn không quỳ xuống tạ ơn?" d^đ+lqd

...

Từ Vương gia bị biếm thành thứ dân, còn muốn ông ta quỳ xuống tạ ơn, đây không phải hiếp người quá đáng?

Qua một trận Dương thị yếu ớt tỉnh dậy, bà thấy xà nhà trên đầu thì hoảng hốt, đang muốn nói giấc mộng vừa rồi thật đáng sợ, thì nghe trong phòng đầy tiếng nức nở, mới nhận ra mình nằm trên giường dài. Dương thị chống giường đứng dậy xem xét, nha hoàn nô tài trong phòng đều có bộ dáng hoảng sợ bất an, thấy bà tỉnh cả đám nhào về phía trước, hỏi làm sao bây giờ?

Nghe lời này, Dương thị lại muốn ngất đi.

Bà cắn đầu lưỡi cảm nhận cơn đau để cố chống đỡ, hỏi chậm: "Vương gia đâu?"

"Chưa hồi phủ."

Lại có người nói: "Thái giám truyền chỉ không cho chúng ta xưng Vương gia, nói sau này ông ấy là thứ dân."

Dương thị sao chịu nổi, lại nghĩ tới hôm nay không phải lễ vạn thọ sao? Tiến cung đưa lễ mà thôi? Sao lại thành thế này?

Là nhi tử không bình tĩnh bại lộ chuyện của mình và Phùng Niệm?

Nếu thật là như thế, nhiều lắm là một mình Trạch Nhi gặp nạn, không thể kéo theo toàn bộ Vương Phủ chôn cùng.

Vậy thì không phải chuyện này, hẳn là chuyện nghiêm trọng hơn Hoàng Thượng tuyệt đối không cách nào dễ dàng tha thứ.

Kết bè kết cánh nhiều lắm là bị bãi quan, muốn tước đi tước vị Vương gia, để sau này ông ta làm thứ dân, phải là lỗi sai bằng trời, hơi không cẩn thận sẽ dao động triều đình chẳng hạn... Lấy năng lực của Khang vương phủ trước mắt, thì sao làm được?

Dương thị không nghĩ ra, bà thật sự không nghĩ ra, nếu như Vương gia có kế hoạch làm gì đó tạo sự khác biệt thì cũng phải nói với bà rồi? Phụ tử bọn họ chỉ đơn thuần đi dâng quà tặng, vì sao lại khiến Hoàng Thượng không vui như thế?

Bà không nghĩ ra, nhưng cũng không thể để hao tổn, bà nhất định phải làm gì đó xoay chuyển cục diện.

Dương thị đi liên hệ thân bằng hảo hữu, muốn mời mọi người ra mặt biện hộ cho. Nhưng tất cả chỉ biết Khang vương phủ sắp xảy ra tai họa, ngay cả vì sao rơi vào cũng không rõ ràng, ai dám tùy tiện tiến cung?

"Khang vương bị phế tước vị, ắt hẳn phạm vào lỗi sai rất lớn, chúng ta nào có mặt mũi lớn như vậy đi tìm Hoàng Thượng biện hộ giúp chứ?"

"Ngươi cũng đừng trách tất cả mọi người bội bạc, thật sự không biết Vương gia nhà các ngươi làm gì, không biết lỗi sai của ông ta lớn bao nhiêu... Đưa tấm bảng tiến cung không khó, nhưng chỗ ta còn có một đại gia tộc, bị liên luỵ thì biết nói thế nào?"

"Muốn để người ta cầu tình thì phải biết là cầu cái gì, ngươi nói không rõ ràng, ta giúp thế nào?"

Trước đó đi cầu người Dương thị biết chỉ sợ rất khó, bà không nghĩ tới, một người vui vẻ đồng ý giúp cũng không có. Muốn đi cầu Mẫn phi, Mẫn phi không muốn lội vào vũng nước đục này, không đồng ý gặp nàng, chỉ sai người truyền hai câu nói:

Thứ nhất, Khang vương bị phế đi tước vị vì ông ta nói lời đại nghịch bất đạo trước ngự tiền, làm Hoàng Thượng tức giận tại chỗ.

Thứ hai, việc này không phải ai cũng có thể tùy tiện lau sạch, nếu như nói còn có ai có thể là mấu chốt khuyên Hoàng Thượng thay đổi tâm ý, phỏng đoán chỉ có Hi tần vừa mới được phong. Nếu mời được Hi tần, cố gắng còn có chút xoay chuyển.

Mẫn phi đưa chủ ý này là muốn xem biểu tỷ nhà mình tới tìm Lại bộ Thượng thư, để phủ Thượng Thư uy hiếp Phùng Niệm ra mặt, tìm phiền phức cho nàng.

Nói Hi tần có khả năng giải quyết thật ra là nói mò.

Nàng ta không biết là nếu Phùng Niệm có lòng thật có thể dọn dẹp, không khuyên nổi bằng tài ăn nói còn không có kỹ năng vạch mặt hay sao? Chỉ cần nói thiếp có kế này thì không có gì không giải quyết được.

Nhưng nàng sẽ không cứu nhà kia, khuyên Hoàng Thượng cho bọn họ chút thời gian đừng trực tiếp đuổi người ra khỏi Vương Phủ đã là phát thiện tâm rồi.

Phùng Niệm biết kế mẫu nàng sẽ đến, quả nhiên, sáng hôm sau Phùng Khánh Dư chuẩn bị xong, Từ thị có thể tiến cung.

Kế mẫu vừa thấy mặt, Từ thị quỳ xuống trước mặt Phùng Niệm: "Nương nương ở trong cung, đã biết chuyện hôm qua Hoàng Thượng nổi trận lôi đình muốn phế đi tước vị của Khang vương, cầu người, giúp đỡ một chút!"

Từ thị vừa quỳ, tám người trong group rất thoải mái!

Triệu Phi Yến: "Cho nên người này, trừ phi có thể xem chủ group chúng ta là cọng cỏ cứu mạng, không thì đừng tuyệt đường, coi chừng cắt đứt đường sống." diennn@@dannn++leee!quyyy$donnn

Đát Kỷ: "Nhắc những chuyện này làm gì? Thoải mái là xong rồi!"

Hạ Cơ: "Kế mẫu lòng dạ hiểm độc này lại ngu xuẩn đến đáng yêu, rõ ràng không thể nào thuyết phục chủ group, còn tiến cung vừa khóc vừa cầu, chuyện khẳng định không làm được, còn đến để người ta chế giễu thì có mưu đồ gì?"

Lữ Trĩ: "Dưới cái nhìn của bà ta thì không hẳn. Chủ nhóm là nữ nhi Phùng gia, Phùng Hi là muội muội nàng, Phùng Hi và Bùi Trạch có quan hệ được Thái hậu tứ hôn, mặc dù Bùi Trạch đã ngã, tứ hôn lại không thể đổi, mắt thấy người nổi danh chợt bị đuổi ra và biến thành thê tử của thứ dân, sao bà ta chịu được? Phùng Hi trực tiếp bị dính líu, Phùng gia đi cầu chủ group không có bệnh, chủ group không giúp truyền đi chính là kẻ lòng dạ lạnh lẽo cứng rắn."

Phùng Niệm: "Ta chính là kẻ lòng dạ lạnh lẽo cứng rắn, thế nào?"

Phùng Niệm đang ngồi trên giường chợt đứng người, đi đến trước mặt kế mẫu, đưa tay dìu bà ta, đợi bà ta đứng lên mới thở dài nói: "Hôm qua lúc xảy ra chuyện ta có ở đó, thấy tận mắt Khang vương như trúng tà khóc lóc om sòm tại chỗ, quở trách Hoàng Thượng không xứng là vua, còn nói ai tùy tiện ngồi vào vị trí kia đều làm tốt hơn so với Hoàng Thượng. Lời này người nghe xem... Cả nhà ông ta không rơi đầu là do lễ vạn thọ không tiện thấy máu. Ta thấy lúc trước Khang Vương phi đối với ta không tệ, dũng cảm nói đỡ vài câu, Hoàng Thượng nghe không vào. Nếu người tiến cũng vì chuyện này thì đừng nói nữa, rõ ràng ai tới cũng vô dụng, vô dụng cả."

Từ thị nghe câu này không giống nói đùa liền sụp đổ, bà ta nắm ống tay áo Phùng Niệm như nắm cây cỏ cứu mạng.

"Nương nương người nói nên làm sao!"

"Hôm qua ta nghe chuyện này, muội muội người khóc hết nước mắt, ta thật vất vả mới đứng vững nói với nàng sẽ tiến cung bàn chủ ý với người, nếu là như thế... Nên làm gì? Hi Nhi làm sao bây giờ?"

Phùng Tiểu Liên: "Chủ group học xấu theo Lữ tỷ tỷ! Ta nhớ trên sách có một đoạn, trong Triều Hán có một người Vương gì đó bị phế lưu vong, đụng tới Lữ Trĩ muốn tỷ ấy hỗ trợ khuyên nhủ Lưu Bang. Lữ Trĩ ngoài miệng đáp ứng, còn bảo người ta đừng lo lắng nói nhất định hết sức, quay đầu lại nói với Lưu Bang không thể để hắn chạy thoát không thì chả khác gì thả hổ về rừng, Lưu Bang suy nghĩ lại thấy đúng! Rặc rặc cho người chém đầu!"

Phùng Niệm: "Không chỉ chặt, còn băm nhỏ..."

Bao Tự: "Đây là hiền hậu khai quốc sao? ? ?"

Phùng Tiểu Liên: "Người vào group chẳng lẽ không có tật xấu nào? Trọng điểm ở đây sao? Trọng điểm là chủ group lừa kế mẫu nàng có phải đang cố gắng chân truyền* từ Lữ tỷ tỷ?"

*trên phương diện kỹ thuật hoặc học thuật nhận được sự tinh tuý của một người hay một phái nào đó truyền lại.

Đát Kỷ: "Người này còn ngu hơn heo, không nhìn ra chủ group ôn tồn là đang bẫy bà ta, làm bà ta cảm thấy ta có lòng muốn giúp đỡ, ám chỉ bà ta có thể kể khổ thỏa thích, tốt nhất nói ra hết Nhị muội trong nhà thảm bao nhiêu, khóc ngất mấy lần, có ồn ào đòi treo cổ không?"

Phùng Niệm: "Sinh ta ra là phụ mẫu, người hiểu ta lại là Đát Kỷ tỷ tỷ. Tỷ thật là giỏi!"

Đát Kỷ: "Muội không còn là Tiểu Điềm Điềm của lúc trước rồi."

Phùng Niệm: "Bảo đảm lớn, cứu nương còn chưa từng ngọt. Ngọt là Đát Kỷ tỷ tỷ, tỷ mới là thành viên group, ta có thể lên làm chủ group, trong lòng còn không đếm số sao?" dđ+l!q%đ

...

Khóc xong một trận, Từ thị từ bỏ mời Phùng Niệm ra mặt cứu Vương Phủ, vừa ám chỉ nói: "Thật ra chỉ cần cắt đứt quan hệ cùng Khang vương phủ, là tốt là xấu chúng ta đều không e ngại ."

"Lời này, Vương Phủ tốt xấu cũng không làm phiền Phùng gia chúng ta nữa."

"Nhưng muội muội của con thì sao? Hi Nhi và Bùi Trạch có hôn ước."

"Không phải muội muội đã sớm thích Bùi Trạch sao? Thật đúng lúc, chỉ cần Vương Phủ ngã, Bùi Trạch hắn chẳng qua chỉ là thứ dân, muội muội lại là tiểu thư phủ Lại bộ Thượng thư, sau khi thành thân Bùi Trạch không toàn tâm toàn ý đối đãi tốt với muội ấy sao? Nào dám lạnh nhạt muội ấy? Hôn sự này sẽ hạnh phúc."

Từ thị suýt nữa kêu lên: "Ta không đồng ý! Ta tuyệt đối không đồng ý! Nữ nhi của ta sao có thể gả cho thứ dân? Gả đi người khác nhìn ta thế nào?"

"Cả nhà Khang vương đã như vậy, Nhị muội còn vui vẻ gả cho, người ta nhắc đến không nhịn được khen phẩm cách muội ấy cao thượng hết lòng tuân thủ vì nghĩa đấy?"

"Vậy thì dùng gì được? Nếu nàng gả đi cả đời sẽ bị hủy."

Phùng Niệm cụp mắt, vẻ mặt giả bộ khổ não: "Cũng đúng, hai người bọn họ là Thái hậu ban hôn, lấy hay không lấy không phải do người định đoạt."

"Cho nên mới muốn nương nương hỗ trợ, không phải con và Thái hậu rất tốt sao? Trước mặt Hoàng Thượng cũng có mặt mũi, chuyện con ra mặt chắc chắn sẽ thành."

Phùng Niệm nói: "Hôm qua sau khi phụ tử Khang vương lui ra, ta đã đề cập với Hoàng Thượng."

Từ thị có chút hi vọng, hỏi Hoàng Thượng nói thế nào?

"Hoàng Thượng nói, lúc bọn họ xin Thái hậu tứ hôn nói hai người tình nguyên, Thái hậu rất cảm động mới hạ ý chỉ. Thái hậu tuyệt sẽ không sai, hôn ước của bọn họ đương nhiên vẫn giữ lời. Có thể vì Nhị muội mệnh tiện, cũng chỉ xứng làm thê tử của thứ dân, bảo ta đừng đánh chủ ý đến việc lui hôn, có bản lãnh không bằng bàn bạc thêm của hồi môn cho muội ấy xuất giá."

Dù là kẻ ngốc cũng đã hiểu, Phùng Niệm không lo lắng trong phủ chút nào, trong lòng bà ta rất nhanh đau đớn.

Mặc dù Từ thị sốt ruột đến mất não, tốt xấu còn chưa quá ngu.

Bà ta cũng biết mình đi uổng công một chuyến, nghĩ đến nữ nhi lâm vào hố lửa, lại nhìn Hi tần nương nương trước mặt phong quang đắc ý.

Bà ta thật sự hận.