Edit: Jung Ad
Chưa từng có phi tử nào dám nói như thế, Bùi Càn nghe xong quả thật khiếp sợ, đặc biệt là Phùng Niệm hoàn toàn không sợ, thoạt nhìn vẻ mặt là một bộ đắc ý.
"Trẫm thật sự không nghĩ tới, Quý phi nàng lại là như vậy!"
"Cũng đã nói chẳng qua là lấy một ví dụ."
"Cho ví dụ cũng không được! Chẳng lẽ trẫm không phải là mỹ nam tử sao? Trẫm ở ngay trước mặt, nàng còn nhớ thương người khác, một hai người không đủ còn muốn mười người tám người! Nàng nữ nhân này, nàng thật sự là..."
Phùng Niệm không sợ con hổ giấy này, nàng nhặt quả óc chó màu hổ phách từ chiếc đĩa nhỏ trong tay, vừa ăn, vừa hỏi y: "Thật sự là gì? Hoàng Thượng lớn tiếng nói, để cho nhạc phụ nhạc mẫu của người ở trên trời cũng nghe rõ, không chừng đêm nay lại kéo người vào một giấc mộng đấy."
Bùi Càn nghe xong lời này, phản ứng giống như mèo bị dẫm đuôi, xù lông lập tức nổ tung.
Sau khi bùng nổ y vô cùng đau đớn nói: "Nàng thay đổi, nàng chẳng dịu dàng giống như trước đây!"
"Còn muốn thần thiếp dịu dàng thế nào? Không phải là người để người khác chạy đến Trường Hi cung của thiếp ăn nói bậy bạ, chẳng lẽ lại còn muốn thần thiếp an ủi người ta? Làm Hoàng Thượng quá khổ, phải hầu hạ toàn bộ nữ nhân trong hậu cung quá khổ... Người muốn nghe những lời này? Người muốn nghe, thần thiếp nói không nên lời nha."
Bùi Càn bừng tỉnh đại ngộ, đây là Quý phi đang ghen?
Sau khi nghĩ thông suốt điểm then chốt này, y có một chút vui mừng, lại ngồi xuống đưa tay ôm người vào lòng, cười ha hả nói: "Tâm can nàng đừng suy nghĩ lung tung nha. Giữa tất cả mọi người trong hậu cung, nàng là duy nhất trong lòng trẫm. Nàng là tiên nữ trên trời hạ phàm, so đo cùng các nàng làm mất thân phận."
Phùng Niệm siết chặt cánh tay của y bằng cánh tay mình: "Vừa rồi còn hung dữ với ta, hiện tại đổi lời cũng đã chậm, người tránh ra!"
Bùi Càn lại liếc mắt nhìn bốn phía, xác định trong phòng không có ai, mới buông xuống tư thái nhận lỗi.
"Là trẫm không tốt, không có suy tính đến tâm tình vườn không nhà trống của ái phi..."
Câu này liền khiến mọi người trong group cười chết rồi.
Dương Ngọc Hoàn: "Vườn…vườn không nhà trống?"
Ðát Kỷ: "Thật sự chưa từng thấy Hoàng đế nào biết nói chuyện như thế ha ha ha ha."
Trần Viên Viên: "Có sao nói vậy, có bao nhiêu nam nhân sẽ cúi đầu với nữ nhân mặc dù bọn họ thật sự làm sai? Nhìn thứ chó chết như vậy còn có thể."
Đông Ca: "Chủ động nhận sai là rất tốt... Nhưng hắn nói lời này thật sự không phải là lửa cháy đổ thêm dầu sao?"
Trong group mắng chửi điên rồi, nhưng mà Bùi Càn không hề cảm thấy có gì không đúng, y nói tiếp: "Chẳng phải trẫm sợ không nhịn được nên mới không ngủ lại ở nơi này của ái phi sao? Cũng là vì hài nhi trong bụng nàng, nên chịu đựng một chút đi. Chờ sinh ra, sau khi ở cữ xong trẫm sẽ đền bù cho nàng thật tốt."
Toàn bộ quá trình vẻ mặt Phùng Niệm không hề thay đổi, nghe xong đánh người ra ngoài.
"Người đi! Đi nhanh lên! Không có việc gì thì ít đến đây!"
"Nói cái quái gì vậy, thật lòng muốn tức chết ta!"
Bùi Càn để nàng đẩy lảo đảo một cái, còn muốn nói nữ nhân này một chút, cửa phòng ầm một tiếng khép lại trước mặt. Giờ khắc này, tất cả ánh mắt nô tài trong đình viện đều rơi vào trên người Hoàng đế, Bùi Càn cảm thấy, nét mặt nghiêm nghị quay đầu lại.
Mọi người ngươi nhìn bầu trời ta nhìn xuống đất, đều làm bộ thành người không liên quan.
Người khác có thể giả vờ ngốc, mấy người hầu hạ trước mặt Phùng Niệm không thể.
Lúc này Trần ma ma đã hèn mọn đến bụi bặm, bà cúi thấp đầu cẩn thận từng li từng tí nói: "Có lẽ là vì đang mang thai, gần đây cảm xúc của nương nương rất không ổn định, Hoàng Thượng tuyệt đối đừng nên so đo."
Bảo Đại Thụy Châu cũng gật đầu ――
"Đúng vậy ạ, mang thai chính là như vậy."
"Nữ nhân mang thai cũng không dễ dàng, xin Hoàng Thượng bao dung nhiều hơn."
Vừa nói đến chỗ này, cửa phòng đang đóng chặt lại kéo ra từ bên trong, từ trong khe cửa Phùng Niệm nhô cái đầu ra: "Tất cả câm miệng, bản cung còn cần các ngươi cầu tình?"
Không biết có phải là tác dụng của tâm lý hay không, Bùi Càn mơ hồ cảm thấy rất không thoải mái, sợ mình chọc giận Quý phi, cũng không lo mặt mũi tôn nghiêm Hoàng đế, hạ thấp tư thái nói: "Không phải lỗi của Quý phi, là lời trẫm nói không đúng, tóm lại các ngươi cố gắng hầu hạ."
Bùi Càn mặc áo choàng vào, mang người đi ra ngoài, sau khi đi ra ngoài cũng không vội rút lui, còn đứng một lát, sau đó phát cho Lý Trung Thuận một nhiệm vụ bí mật, khiến hắn tự mình hỏi Cát Tường Trường Hi cung một chút, bình thường Quý phi thích nói về những người nào? Trong đám người đó nàng có chú ý tới tài tử tướng quân nào không?
Lý Trung Thuận: ? ? ?
"Nô tài bạo gan hỏi một câu..."
"Ngươi đừng hỏi nữa, tóm lại bảo hắn chú ý một chút Quý phi thường nhắc đến ai, tùy thời thông báo cho trẫm." Bùi Càn cũng nghĩ xong, y muốn bóp chết nguy hiểm đang ở trạng thái mới phát sinh này, chỉ cần biết tâm can có ấn tượng tốt với người nào, tìm cơ hội chính xác lơ đãng bôi đen cho hắn ta mấy lần.
Sau khi giao phó xong việc này, Bùi Càn lại kể khổ trong lòng với nhạc phụ nhạc mẫu trên trời.
Chỗ nào của tâm can cũng tốt, chính là tính tình này, cũng càng ngày càng lớn.
Y còn nói, cũng là trẫm mới tha thứ như vậy, đổi Hoàng đế khác đã sớm đưa nàng vào lãnh cung... Dĩ nhiên trẫm tuyệt đối chưa từng có loại ý nghĩ này! Tấm lòng trẫm đối với Quý phi có thể bày tỏ với nhật nguyệt trời đất chứng giám!
Y nói xong câu này trong lòng, mặt trời vốn dĩ đang xuất hiện cũng bị tầng mây che phủ.
Cũng may da mặt Bùi Càn dày, y không xấu hổ vì bị phá đám, lại tiếp tục nói trong lòng: Nhạc phụ nhạc mẫu đại nhân cũng đừng chỉ báo mộng cho trẫm, nói Quý phi một chút, bảo nàng ít tức giận. Có lời gì không thể nói thật tốt sao? Tức giận đối với hài nhi trong bụng không tốt, còn có thể kéo trẫm cùng nhau chịu tội. Nói ngay hôm nay, trẫm quá vô tội quá oan uổng.
Bùi Càn cầu xin nhạc phụ nhạc mẫu nhất định giúp y làm chuyện này, y nguyện ý dâng cúng một bàn thức ăn ngon đáp tạ. Dĩ nhiên, nhạc phụ nhạc mẫu đại nhân tốt nhất là lại kéo giấc mộng đến nói một câu tôn hiệu của mình, y lập tức sắp xếp người đắp tượng xây miếu.
Nghĩ cũng biết Phùng Niệm không có khả năng lãng phí số lần báo mộng ở chỗ này.
Lui một bước mà nói, coi như nàng muốn sắp xếp, đêm nay Bùi Càn lại không nghỉ ở Trường Hi cung, kỹ năng đó vốn không thể quăng ra.
Kết quả có thể nghĩ, nhạc phụ nhạc mẫu ở trên trời cũng không có quan tâm đến Hoàng đế diễn kịch trên đất.
Mặc dù có hơi tiếc nuối, Bùi Càn vẫn tiếp nhận chuyện như vậy. Dù sao cũng là đại tiên trên trời, không có chuyện quan trọng sao có thể tùy tiện đáp lại y chứ?
Ngừng vào triều nghỉ ngơi mấy ngày nay, Bùi Càn luôn hoài niệm lúc làm việc bận rộn mỗi ngày, cũng không để y chờ lâu, kỳ nghỉ đông ngắn ngủi liền kết thúc. Hoàng đế cùng đám đại thần cũng đang vì một năm mới sắp xếp định ra kế hoạch, các thương hộ trong kinh đã bận rộn từ tháng giêng đầu năm, mở cửa đón thần tài, tất cả làm chuẩn bị vì lễ hội đèn lồng Thượng Nguyên mười ngày sau đó.
Từ trước tới giờ lễ hội đèn lồng đều rất náo nhiệt ở trong kinh, thậm chí có người đường xa mà đến để xem đèn.
Nhìn thấy sự hâm mộ của người hầu trước mặt, Phùng Niệm nói nàng đã từng xem.
"Nương nương vậy mà đã xem? Là cùng huynh đệ trong tộc đi ra ngoài sao?"
Phùng Niệm lắc đầu: "Không phải nha, ta cùng người Khang Vương phủ đi xem... Là chuyện ba năm trước đây, hiện tại lễ hội đèn lồng Thượng Nguyên còn đang chuẩn bị, Khang Vương phủ lại không."
Bởi vì nói đến đây, Phùng Niệm thuận tiện nhớ lại một chút, trong kinh làm lễ hội đèn lồng quả thật rất tốt, bình thường mà nói rất ít người đi ra ngoài vào buổi tối, duy chỉ có ngày lễ, nhất là đêm thất tịch, Thượng Nguyên này, trời tối mới bắt đầu náo nhiệt. Bình thường ngươi cảm thấy cảnh tối lửa tắt đèn, đến ngày đó hoàn toàn sẽ không, cả con đường dài treo đầy hoa đăng, có hoạt động đoán đố đèn đối câu đối, còn có thổi đồ chơi làm bằng đường, kẹo đường, mì hoành thánh, chè trôi nước, những nghệ nhân gánh xiếc cũng sẽ lựa chọn ra ngoài vào ngày này, có rất nhiều thiếu gia tiểu thư ra ngoài xem náo nhiệt, làm vài thứ đa dạng mới mẻ thật tốt có thể được không ít tiền thưởng...
Nhớ tới những thứ này, Phùng Niệm không tự giác bật cười.
Thấy được vẻ mặt này của nàng, thái giám Cát Tường giật mình một cái, dưới sự do dự, vẫn quyết định báo chuyện này với Đại tổng quản. D@đ/l~q+đ
Trước đó Đại tổng quản đặc biệt đến tìm hắn, nói có một nhiệm vụ bí mật vô cùng quan trọng muốn giao cho hắn, bảo hắn bình thường chú ý một chút, Quý Phi nương nương có nhắc tới tướng quân tài tử nào, chỉ cần nương nương có ấn tượng tốt, đều báo lên.
Ngày mùng mười tháng giêng này, Bùi Càn nhìn thế nào cũng cảm thấy Lý Trung Thuận không đúng: "Có lời cứ nói, kìm nén làm gì?"
"Vài ngày trước Hoàng Thượng phân phó nô tài, bảo nô tài chú ý Quý Phi nương nương..."
Nghe đến chỗ này, ngay cả công văn Bùi Càn cũng không xem, quay đầu nhìn về phía hắn, hỏi: "Có phát hiện? Quý phi nhắc tới người nào?"
"Cát Tường nói, nương nương nhắc tới nàng và Khang Vương phủ cùng đi xem lễ hội đèn lồng Thượng Nguyên vào ba năm trước, dáng vẻ rất hoài niệm."
Khang Vương phủ?
Hừ, là nhà Bùi Hoảng.
Có một nam nhân trong gia đình đó bị Bùi Càn coi như là kẻ thù, không sai, chính là Thế tử Khang vương Bùi Trạch trước đây. Lần trước cũng bởi vì quá tức giận mà y sắp xếp thị vệ cung đình trùm bao tải đánh người ta.
Bùi Càn suy nghĩ một chút, không đúng, trùm bao tải vẫn là đề nghị của Quý phi, Quý phi cũng không tiếc ra loại hắc thủ này làm sao sẽ hoài niệm hắn ta chứ?
Hay là nhớ tới hội hoa đăng năm đó, thuận tiện nhớ tới hắn ta?
Coi như là vậy, cũng không được!
Bùi Càn không chỉ là một người có tiêu chuẩn kép mà còn là Hoàng đế bá đạo. Bản thân y có một lố phi tử, muốn ngủ là ngủ, lại không nhìn nổi Quý phi nghĩ về người khác. Vì muốn xóa bỏ hoàn toàn tên khốn kia ra khỏi trái tim Quý phi, Bùi Càn quyết định thật nhanh, quyết định dẫn người cải trang xuất cung lên chợ hoa đăng xem một chút, trong lòng thầm nói sau khi nhìn nàng sẽ không nhớ tới Bùi Trạch tên con cháu rùa kia.
Lúc Bùi Càn quyết định không có nói với người khác, cho đến khi y đi lấy lòng Phùng Niệm ở đầu kia, Lý Trung Thuận mới biết được.
Lý Trung Thuận có ý tứ là, coi như dân chúng không nhận ra, có rất nhiều quý tộc đã từng gặp Hoàng Thượng, đi ra ngoài bị nhận ra có khả năng gây hỗn loạn.
Bùi Càn còn đang suy nghĩ, Phùng Niệm liền nói: "Chuyện này còn không đơn giản sao? Chúng ta đeo mặt nạ vào. Trước đây thần thiếp đến chợ hoa đăng xem có bán mặt nạ vẽ sơn làm bằng gỗ, không ít người mua."
"Mang mặt nạ đúng là một cách, nhưng nương nương mang long tự, ngộ nhỡ va chạm thì nên làm thế nào cho phải?"
Trong lòng Phùng Niệm nói thầm bản cung mở ra vầng sáng giữ thai, cái thai này rất ổn định, có thể đụng cho rớt à? Hơn nữa mặc dù chợ hoa đăng náo nhiệt, còn chưa tới tình trạng người chen người. D@đ/l~q+đ
Dĩ nhiên lời này không nói ra rõ ràng, nàng nói: "Bản cung mang thai con Hoàng Thượng, Hoàng thượng cũng không nóng nảy, tên thái giám nhà ngươi gấp cái gì?"
Bùi Càn gật đầu một cái: "Đúng vậy, Quý phi của trẫm cần ngươi lo lắng sao? Ngươi chọn lựa hai ba mươi người có thân thủ tốt, sắp xếp bọn họ mặc thường phục trà trộn vào trong đám người."
Bùi Càn suy nghĩ rất rõ ràng, y làm Hoàng đế tốt như vậy, coi như ra ngoài khiến người ta nhận ra dân chúng cũng là quỳ xuống dập đầu hô vạn tuế. Hơn nữa y và Quý phi cùng đi ra ngoài, nhạc phụ nhạc mẫu trên trời có thể không nhìn chằm chằm? Ở đó có nhạc phụ nhạc mẫu thì có thể xảy ra chuyện gì chứ?
Phải nói rằng y tự tin như vậy là có đạo lý.
Từ vị Hoàng đế đầu tiên đến y, hai đời Hoàng đế gần đây của Lương Quốc quản lý quốc gia không tệ, không nói có nhiều dân chúng giàu có, đa số cuộc sống mọi người không có trở ngại, từ lúc y đăng cơ đến nay cũng phổ biến một chút chính sách ân huệ, có danh vọng khá cao ở dân gian.
Mặc dù không gặp được sự kiện hành thích Lý Trung Thuận đã lo lắng, vẫn có ngoài ý muốn.
Cũng có thể không gọi là ngoài ý muốn...
Phùng Niệm ngoại trừ vì tò mò, cũng nghĩ rằng có người bảo vệ với ý tứ đưa lễ lớn, tóm lại dưới tình huống mang theo mặt nạ, mang vầng sáng C vị lên cho mình, muốn nhìn một chút dưới tình huống mặt nạ che mặt vầng sáng này làm sao phát huy tác dụng.
Vầng sáng group họa thủy sản xuất dĩ nhiên đảm bảo chất lượng, coi như nàng và Bùi Càn cùng nhau mang mặt nạ, phản ứng đầu tiên của tất cả mọi người đi trên phố xá sầm uất là nhìn về phía nàng.
Nàng lộ ra đầu ngón tay cũng đẹp, dáng đi cũng vô cùng ưu nhã, nhìn từ cổ trở xuống ổn thỏa là một người cao quý, từ cổ trở lên lại mang mặt nạ gỗ xấu chết người.
Vị trí đôi mắt trên mặt nạ khoét hai lỗ tròn trịa, một đôi mắt xinh đẹp của nàng lộ ra từ bên trong.
Đối với sự tương phản mãnh liệt... Mặt nạ có xấu bao nhiêu, hai mắt liền đẹp bấy nhiêu. Người không cẩn thận đối diện trực tiếp với ánh mắt đó đầu óc cũng hoàn toàn trống rỗng, sau đó đụng vào người phía trước.
Sau khi liên tục đụng vài người, có người từ trà lâu bên cạnh quan sát chợ hoa đăng chú ý tới.
Mấy người này đều là nhị thế tổ* nổi tiếng trong kinh, dự định đi xem một chút dáng vẻ mỹ nhân phía dưới mặt nạ như thế nào.D@đ/l~q+đ
*người thừa kế gia tài của lớp cha chú để lại, giống phú nhị đại.