Chap 29: Hậu nhân Ngự trù - Cẩm nương
-------------------------------------------
Tuy rằng không biết vì sao Mao Đại khụy chân té ngã, nhưng Khương Cẩm không phải đồ ngốc, thấy thời cơ đến làm sao không bắt lấy, lập tức tóm lấy Mao Đại.
Lúc này Liễu Diệp và A Dung cũng đã chạy đến, nhìn thấy tình hình trước mắt sao còn không rõ Mao Đại muốn làm gì, liền tóm lấy hắn cho một trận. A Dung đặc biệt âm ngoan hung hăng đá vào nơi đó của hắn mấy cái, Mao Đại đau đến chảy nước mắt.
Mạnh tay giáo huấn Mao Đại một hồi, nhìn thấy hắn quỳ xuống xin tha, ba người mới cùng nhau trở về nhà.
Nhìn Mao Đại chạy đi mà thôn cũng càng lúc càng gần, Khương Cẩm thở phào nhẹ nhõm "May mà mọi người tới, bằng không ta thật sự không biết phải làm sao."
Liễu Diệp cảm thấy Khương Cẩm hình như là bị dọa sợ rồi, đang muốn an ủi nàng Tiêu Nhan lại giành mở miệng trước - không an ủi, nhưng giáo huấn một bài.
"Tỷ thật ngốc, đã muộn như vậy thì đừng trở về, ở lại chỗ Tôn lão đại phu một đêm thì có làm sao? Quân tử không ngại chuyện trước mắt, đạo lý này tỷ cũng không hiểu sao! tỷ là một nữ tử, có thể làm được gì?"
Hắn cũng hoảng sợ, nếu không phải 2 người bọn họ chạy đến kịp thời, ném viên đá kia kịp thời. Lỡ như tên Mao Đại kia đạt được ý định, Khương thị phải làm sao bây giờ? Thật sự gả cho tên du côn đó?
Bởi vậy hắn bất chấp trước đó tỏ ra vẻ ngoan ngoãn, ngược lại trở nên nghiêm khắc.
Khương Cẩm cũng chưa bao giờ thấy hắn nói nhiều như vậy, cho nên không cảm thấy nóng giận, chỉ là trong lòng nhất thời cảm động, cũng vô tình cảm thấy tên tiểu tử này rất thú vị.
A Dung còn không cao đến bả vai nàng, thân người nho nhỏ, lại làm như một tiểu đại nhân quản giáo mình, quả thật thú vị.
Mắt thấy đã vào đến phòng A Dung vẫn còn nói không ngừng, trên gương mặt nhỉ tuấn tú một mảng nghiêm túc, Khương Cẩm nhịn không được nở nụ cười, duỗi tay nhéo mặt hắn.
"Được, được, ta nghe lời, sau này chạng vạng sẽ không đi về nữa, Triệu đại thúc trong thôn từ trong thành tìm người chở về, ta ngồi ké xe bò của hắn vậy."
Tiêu Nhan vốn đang muốn nói gì đó, kết quả bị Khương Cẩm bẹo má, nháy mắt mặt đã đỏ lên, suy nghĩ bị cắt ngang không biết nên nói thế nào. Sửng sốt một chút mới phản ứng lại, bực bội nói "Sao tỷ lại nhéo mặt đệ?"
"Sao không thể nhéo hả, ngươi vẫn là một tiểu hài tử đó, còn chưa cao đến bả vai ta." nhìn bộ dáng thẹn quá hóa giận của Tiêu Nhan, Khương Cẩm cười đến thật vui sướng "Tiểu hài tử không nên nhíu mài, trưởng thành sẽ không cao lên được. Kỳ thật đệ cũng không cần lo lắng cho ta, ta có mang theo dao hộ thân đó."
"Mang theo dao? Như vậy cũng không đảm bảo sẽ an toàn. Còn nữa, ta nhất định trưởng thành sẽ rất cao, đừng xem thường người khác."
Con người hắn, hừ hừ..., nữ nhân ngốc này lùn như vậy, bất quá cũng chỉ bằng bả vai hắn mà thôi, sớm muộn cũng có ngày hắn cho nàng mở rộng tầm mắt.
"Tốt, tốt, A Dung của chúng ta nhất định trưởng thành sẽ rất cao." Khương Cẩm chỉ nghĩ hắn là tiểu hài tử đang giận dỗi, thuận miệng cười nói.
Nhưng mà nhìn đèn dầu chiếu rọi khuôn mặt thanh tú của Khương Cẩm, tâm tình Tiêu Nhan quả thật có chút phức tạp.
Vừa rồi lòng hắn xác thực rối loạn, trước giờ vẫn luôn giả vờ ngoan ngoãn lại đột nhiên trở nên nghiêm túc, nếu Khương Cẩm là người khôn khéo, có phải sẽ hoài nghi không?
Ở nơi ôn như dịu dàng như vậy, tâm hắn dễ dàng hỗn loạn. Thậm chí hắn còn có vài lần hắn cảm thấy cuộc sống như bây giờ khá tốt. Tuy rằng không có bao nhiêu tiền, nhưng cũng không có phiền não, không cần nghiền ngẫm ý tứ của phụ hoàng, đề phòng một đống huynh đệ cùng mẫu thân, lão bà của bọn họ. Hằng ngày nhìn Khương Cẩm trong sáng, lạc quan tươi cười, mỗi ngày đều sẽ cảm thấy thực vui vẻ.
Tiêu Nhan cảm thấy chính mình không thể ngây ngốc ở chỗ này, còn tiếp tục cuộc sống như vậy, nữ nhân này nhất định sẽ trở thành uy hiếp của chính mình.


Khương Cẩm không biết suy nghĩ trong lòng hắn, chỉ thấy A Dung im lặng nên nhìn về phía hắn. Tính cách đứa nhỏ này đặc biệt ngạo kiều, không phải là nổi giận rồi chứ? Nhưng mà lúc này Tiêu Nhan cũng ngẩng đầu, nhìn thẳng vào ánh mắt sáng ngời của nàng, không biết vì sao tim bỗng loạn một nhịp.
Cái loại cảm giác này cũng chỉ lỏe lên rồi biến mất, bởi vì Liễu Diệp bên kia đã sớm nhanh tay đi nấu cơm mang lên, cao giọng gọi hai người bên này qua ăn cơm.
Nhìn đồ ăn trên bàn, Khương Cẩm mới nhớ tới nàng còn chuyện quan trọng chưa làm. Đêm nay Vương thị hình như còn chưa có cơm ăn..... dù sao không ăn một bữa cũng không đến nỗi đói chết. Người trong am cũng sẽ không để bà ta đói chết, bản thân mình vẫn là đi ăn cơm trước.


Vương thị ở Tuyền Thủy am lại không có thoải mái như vậy. Bà ta nháo mệt rồi, nhìn căn phòng vắng vẻ, lại toát ra một loại khủng hoảng nói không nên lời.
Chính mình còn phải sống như thế này bao lâu?
Nếu mỗi ngày đều ăn những món ăn của ni cô, ở trong căn phòng nho nhỏ này, cuộc sống này còn gì tệ hơn nửa?
Nghĩ đến thật sự đáng thương, bà ta nhịn không được ô ô khóc lên, cảm thấy mình chính là người bi thảm nhất trên thế giới này.
Chính bà trước nay cũng không nghĩ tới, Cẩm nương chính là đã sống như vậy 3 năm. Bị người ta nhốt trong tiểu viện, vật chất hà khắc, tra tấn tinh thần... vẫn kiên trì ba năm.
Người như Vương thị vậy, đáng thương nhưng không đáng đồng tình, bởi vì nói cho cùng, bà ta không hề nghĩ đến nỗi khổ của người khác.


Bên kia, hôm nay Khương Cẩm kinh hách nửa ngày, vốn dĩ không nghĩ sẽ nấu cơm cho bà, nhưng ngẫm lại đã nhận bạc, vẫn là nên tận chức trách một chút. Nàng liền bắt đầu nấu canh nắm trước, nấu một chén bánh canh, lại cho thêm mấy cái trứng gà vào, xào một ít cải chua giá đỗ, sau đó là rau trộn rong biển.
Vốn dĩ Liễu Diệp muốn đi đưa cơm, nhưng hôm nay xảy ra việc của Mao Đại, Khương Cẩm cũng không yên tâm để nàng ta đi đưa cơm buổi tối, nên nàng nói muốn đi cùng Liễu Diệp đến Tuyền Thủy am.
Nhưng mà Tiêu Nhan cũng không yên tâm hai người các nàng, cũng nói muốn đi cùng. Khương Cẩm suy nghĩ một chút, xem như cả nhà đi tản bộ, liền khóa cửa, mang theo Liễu Diệp cùng Tiêu Nhan, một đường đi đưa cơm.
Tháng mười, ban đêm thật lạnh, nhưng mà không khí lại rất trong lành, cho dù là đêm tối cũng có thể nhìn thấy sao trời rất rõ ràng. Đặc biệt đi đến giữa sườn núi phía sau, càng cảm thấy chính mình vươn đến gần bầu trời không ít. Cũng không biết vì sao, nhìn một mảng trời đêm lộng lẫy ánh sao, tâm tình Khương Cẩm đột nhiên trầm tĩnh không ít. Một năm này, nàng không ngừng nóng vội xoay vòng, cố gắng sống sót, đã thật lâu không có ngẩng đầu nhìn bầu trời sao.
Tiêu Nhan thấy nàng xuất thần, nhịn không được nhẹ giọng hỏi "Tỷ đang suy nghĩ chuyện gì?"
"Ta đang tự hỏi vấn đề rất cao thâm đó."
Editor:Lily073
Tiêu Nhan không tin nữ nhân ngốc này sẽ suy nghĩ vấn đề cao thâm gì a.
Không ngờ gió thoảng qua mang theo thanh âm của Khương Cẩm nhẹ nhàng quét qua tai hắn "Ta đang suy nghĩ sống vì cái gì? Vì cái gì mà sống?"
Tiêu Nhan cũng sửng sốt, hắn nghĩ một chút, nhưng cũng không trả lời được. 
Liễu Diệp càng là ù ù cạc cạc "Cô nương, những lời người nói sao ta nghe không hiểu."
"Chính ta còn không rõ mà, huống chi là ngươi." Khương Cẩm cười rộ lên rất thoải mái "Dù sao, ta biết ta không muốn chết"
Tiêu Nhan ngẩn ra, đột nhiên trong lòng trở nên kiên định.
Đúng vậy, chẳng lẽ không phải, còn không phải là ...không muốn chết!
Hắn cũng không muốn chết, cho nên bất luận là như thế nào, hắn đều phải hạ quyết tâm. Cuộc sống trước mắt thực an nhàn, nhưng chính những người đó sẽ tìm thời cơ lúc mình luyện công để giết mình. Nếu bọn họ phát hiện ra mình ở chỗ này, sẽ bỏ qua cho mình sao?
Đáp án quá rõ ràng, không chỉ có chính mình, Khương Cẩm ngốc nữ nhân kia cùng nha hoàn ngốc Liễu Diệp cũng không giữ được mạng.
Người theo đuổi đồ vật mà mình muôn, chung quy cũng phải trả giá lớn một chút.


Tiêu Nhan nhìn thoáng qua Khương Cẩm, thấy nàng thần sắc ôn nhu, cũng chỉ thở dài. Ngày sau, đại khái thời gian ấm áp, an tĩnh như vậy sợ là sẽ không còn.
Tiêu Nhan âm thầm quyết định, Khương Cẩm cũng như có chuyện suy tư, cho nên sau đó ba người không ai tiếp tục đề tài này. Ngược lại, Liễu Diệp ở trên núi lại phát hiện cây táo chua, hái được một ít quả đem phân chia cho mỗi người.
Hoàng tử Tiêu Nhan làm gì ăn qua cái này bao giờ, thời điểm đem quả táo nhét vào trong miệng nhai cả gương mặt đều bị vị chát làm cho biến sắc, bất quá, thật nhanh đã nếm được một vị ngọt trên đầu lưỡi.
Liễu Diệp cười nói "Cây táo chua, cây táo chua, trước chát sau ngọt. Ở quê ta có một câu tục ngữ người gia hay nói, không ăn chát sao có ngọt."
Khương Cẩm lại khôn khéo hơn nhiều, căn bản là không ăn, chỉ cười nói "Sau này sẽ làm nước táo chua cho các ngươi, thêm đường vào, dảm bảo ngọt."


Ba người nói nói cười cười, nhất thời đã đi tới cửa Tuyền Thủy am.
Vì Vương thị làm ầm ĩ, Huệ Ninh sư phụ không quản được, đã sớm gấp đến xì khói, vốn dĩ đang chuẩn bị xuống núi tìm Khương Cẩm. Mắt thấy nàng rốt cuộc cũng mang cơm đến, quả thật là cứu tinh, vội vàng tiếp nhận rồi thở dài: "Sao hôm nay lại mang cơm đến trễ như vậy? Có chuyện gì chậm trễ sao?"
"Cũng không phải không có. Đừng nói nữa, chuyện hôm nay, một lời khó nói hết." Khương Cẩm nhớ lại chuyện phát sinh cả ngày hôm nay cũng cảm thấy mệt mỏi, vừa nghĩ đã thấy sợ, "Sau này ta sẽ tâm sự cùng sư phụ, người đem cơm vào ứng phó vị chủ nhân kia trước đi"
"Aizz, chắc cô chưa biết, bà ta cả đêm cũng không ngừng nghỉ, hết khóc lại nháo... Cứ như vậy ta không thể nào không tổn thọ."
"Bà ta chính là người như vậy, muốn cuộc sống yên ổn quả thật không dễ." Khương Cẩm đồng tình nhìn thoáng qua Huệ Ninh sư phụ, Vương thị kia thật sự là khó ở chung.
Huệ Ninh sư phụ thở dài nói "Một khi đã vậy, ta không giữ mọi người nữa, giờ không còn sớm, Cẩm nương mau trở về nghỉ ngơi sớm một chút."
Hai người bên này đứng nói chuyện, không nghĩ tới phía sau còn có người nghe lén. Thì ra là Vương thị thật sự không chờ nổi, phái nha hoàn đi thúc giục Huệ Ninh sư phụ để bà cho người xuống núi thúc giục. Nha đầu kia không ngờ Huệ Ninh sư phụ đang nói chuyện cùng người khác, còn nghĩ họ đang nói xấu chủ tử nhà mình nên tránh ở phía sau nghe lén. Vốn định nhìn xem người nấu cơm kia là ai, thét giá những 1 lượng bạc một bữa, không ngờ trời quá tối, không thể nhìn rõ người kia, chỉ nghe thấy chữ Cẩm nương.
Tên họ đầy đủ của Khương Cẩm nha đầu đó dĩ nhiên là không biết, bởi vậy nàng cũng không biết người nấu cơm chính là Định Nam hầu phủ phu nhân trước kia của họ. Nhưng mà nghe cách nói chuyện và thanh âm, vẫn nghe là được là một nữ tử trẻ tuổi. Nàng ghi nhớ kỹ trong đầu, thấy Huệ Ninh sư phụ cáo biệt Khương Cẩm, liền xoay người chạy về phía hậu viện của Vương thị trước.
Vương thị còn đang chờ được ăn cơm đó, thấy nha đầu về tay không, vẻ mặt bình thản, tức khắc bốc hỏa, lập tức dùng tay chào hỏi.
"Ngươi, tiểu tiện nhân này, ta kêu ngươi đi thúc giục cơm tối, ngươi lại trở về như vậy?"
Nha đầu kia gần đây hầu hạ rất quy củ, vội vàng quỳ xuống nói "Thái thái bớt giận, ta trở về là vì người kia đã mang cơm đến, ta về trước báo tin."
Vương thị vừa nghe cơm đã đến mới buông tha cho nha hoàn này
Thật nhanh đã có một tiểu ni cô cầm hộp cơm tiến vào. Nha đầu kia chính là may mắn tránh được một kiếp nên không dám lại chọc giận bà ta, vội vàng tiếp nhận đồ ăn mang tới bày trên bàn.
Khương Cẩm hôm nay bị truy đuổi vội vàng tới lui, đồ ăn khó tránh khỏi có chút đơn giản. Vương thị dù biết rằng những thứ này vào miệng đều là mỹ thực, nhưng mà chính là vì bị chậm trễ, lại nhìn bánh canh còn nóng hầm hập kia, càng thêm bực bội.
"Đây chính là cái loại gì! Trông vừa nhão vừa dính." Giơ tay liền cầm chén quăng trên mặt đất.
Editor:Lily073
Kỳ thật chén bánh canh kia mới là món hôm nay Khương Cẩm hao phí nhiều công phu nhất. Người trong am không thể ăn mặn, Khương Cẩm là dùng 5 loại nấm hầm nước, bên trong còn có đậu hủ, rong biển, rau dưa được cắt tinh tế. Vốn dĩ ở trong chén còn tốt, vừa đổ ra một cái, mùi hương tức khắc lan tỏa tứ tán, toàn bộ trong phòng đều là một cỗ hương đậm đà.
Vương thị lúc đó đang nóng giận, nhưng nghe được hương vị này cũng có chút đau lòng "Canh này xem ra thật không tồi."
Nha hoàn kia sợ Vương thị lại nói điên liền nói: Thái thái cũng không cần tiếc, ngày mai kêu đầu bếp Cẩm nương kia làm lại là được."
Lúc đầu Vương thị còn chưa phản ứng kịp, chỉ lo gật đầu "Đúng vậy, kêu Cẩm nương làm lại. ....Từ từ, ngươi nói canh này là ai làm?!"


------------------Chap 29-hoàn---------------------