Sau ba tiếng trống quan chủ khảo hô bắt đầu, dãy lụa được kéo xuống, đề thí lần này là “Vì thương mà sầu mà bệnh, vì thương mà sợ mà lo. Dứt thương không còn sầu bệnh, lo sợ làm sao tìm về? Vì yêu mà đau mà ốm, vì yêu mà hãi mà kinh. Thôi yêu không còn đau ốm, kinh hãi làm chi được mình. Bởi thế đừng thương yêu, lỡ biệt ly là khổ. Không yêu thương ruồng bỏ, bịn rịn chẳng vương tơ.”
Theo suy nghĩ của Y Nhã đề thí lần này không quá khó, đọc qua tưởng là nói về cảm xúc tình yêu nam nữ, nhưng thực ra đây cũng có thể hiểu được cảm xúc vợ-chồng, bằng-hữu, cha mẹ- con cái...nếu như sĩ tử viết về tình cảm nam nữ thì điểm sẽ không cao và quan trọng diễn đạt như thế nào, đồng thời nêu lên quan điểm của bản thân, lồng vào với nhau thật nhịp nhàng.
Thời gian dần dần trôi qua, cô là người đầu tiên viết xong, nhìn khắp Đình viện thấy có nhiều sĩ tữ đang mai mê viết. Sau ba tiếng trống, cô vui vẻ nộp bài và nhanh chân chạy ra khỏi đình thì bỗng nhiên một thị vệ từ đâu xuất hiện nắm lấy vai cô
“Diệp Huyên?”.
Y Nhã bị tên thị vệ nắm chặt lấy vai, bước đi không nổi, trong lòng dâng lên lo lắng, vì không còn cách nào thoát liền bình tĩnh trả lời “Là ta...”.
Thị vệ lúc này cúi đầu hành lễ “Nhị công tử cho mời...”.
Y Nhã:....
Cùng thị vệ đến viện Nhị công tử, cô đã nghĩ ra rất nhiều tình huống xấu nhất, có phải hay không Nhị công tử biết mình giả dạng nam nhân, hay thân thế Diệp Huyên kia có vấn đề. Nhưng cũng tự động viên bản thân nếu Nhị công tử vẫn để cho cô thi xong mới gọi, tức là không có ý muốn vạch trần thân phận của cô, trong bụng đầy những thắc mắc, dù sao muốn trốn cũng không được liền đế xem rồi tùy theo tình huống đối phó.
Cơ Trang Hy đáng lẽ mấy ngày trước về kinh, nhưng hắn nán lại chờ thi Hội xong xem sĩ tử Diệp Huyên kia có đến thi không, quả đúng như hắn dự đoán.
Thấy sĩ tử mặt đen sì, chân tay khẳng khiu, nhưng ánh mắt rất sáng, không có nỗi bất an nào, hắn mỉm cười hỏi.
“Ngươi có biết tại sao ta cho gọi ngươi đến không?”.
“Thưa công tử, thảo dân không biết, thỉnh công tử chỉ giáo” Y Nhã cung kính đáp.
Giọng cười ấm áp khe khẽ vang lên.
“Diệp Huyên, phụ mẫu qua đời liền phát điên, lang thang theo nhóm hài tử lên phố huyện ăn xin sống qua ngày.”
Cơ Trang Hy nói đến lúc đó liền dừng lại, tay gõ gõ trên thư án đợi câu giải thích của tiểu tử phía dưới, nếu mà đúng như hắn dự đoán thì tiểu tử kia sẽ vội vàng nhận tội.
Sau khi nghe lời nói của Cơ Trang Hy, Y Nhã liền ngẩn người một lại nhưng trong lòng mừng thầm hóa ra là ngươi nghi ngờ thân phận kia của ta.
“Thưa công tử, phụ mẫu qua đời thảo dân không biết làm gì để sống nên giả điên lừa sự thương hại của người khác cho thảo dân chút tiền sống qua ngày, thảo dân vốn dĩ không bị điên” giải thích như thế này hẳn là không sao, hợp tình hợp lý.
Cơ Trang Hy ánh mắt hồ ly nghi ngờ nhìn xoáy về phía Y Nhã, cô tự tin đón lấy ánh mắt hắn, thứ nhất là trong lời hắn nói cô đã không còn người thân không ai đối chiếu với lời nói thật hay giả, thứ hai nếu có người thân cũng không sợ, nhiều năm qua đi thay đổi ngoại hình là chuyện bình thường.
Lại nhìn về nam nhân trước mặt, đúng là hai năm chưa gặp, từ một thiếu niên đã trở thành một nam nhân trầm ổn thật không nhìn ra được hắn đang nghĩ gì.
“Ồ...ngươi giả điên để sống qua ngày, tại sao đậu Hương không đến nhận thưởng”,
Nguy to rồi, chuyện này thật sự ngoài ý muốn, biết thế cô đến nhận thưởng, vừa có tiền, vừa đỡ bị nghi ngờ, hít một hơi thật lâu cô nói.
“Sau khi thi đậu Hương cống, vừa lúc có đoàn thương nhân qua Huyện, thảo dân xin làm chân chạy vặt cho họ cùng sang Huyện khác một thời gian, về sau quên mất nhận thưởng”.
Mỗi tháng có hàng trăm đoàn thương nhân qua Huyện, nàng không tin là Cơ Trang Hy rảnh rỗi lại đi tra xét hết toàn bộ ghi chép, tin hay không tùy thuộc vào hắn, nhưng đã nói dối thì khẩu khí phải mạnh dạn, tự tin.