Tiệc rượu đơn giản chỉ ngắm hoa ngâm thơ, uống rượu nghe khúc. Vì Thái tử luôn thể hiện tính tình ôn hòa với bên ngoài, các công tử tiểu thư thấy hắn lên tiếng, không hề câu nệ nữa, không khí bữa tiệc náo nhiệt rất nhiều.

An Trường Kha dửng dưng mà ngồi, bộ dáng không thân thiện, nếu có người nói chuyện với nàng, nàng sẽ khách khí đáp hai câu, lúc khác chỉ lẳng lặng thưởng cảnh, tuy không hợp với cảnh tượng náo nhiệt, nhưng cũng khiến người chú ý.

Mặc dù từ khi nàng ngồi xuống chưa mở miệng nói mấy câu, nhưng con cháu thế gia trong bữa tiệc không ngừng quét sang phía nàng. Mọi người đều biết đây là Bắc Chiến Công Chúa phi, nghe không ít đồn đãi về nàng, nhưng chân chính nhìn thấy lại là lần đầu.

Ánh mắt đầu tiên, cảm thấy bá tánh truyền nàng là tiên nhân hạ phàm cũng không phải không có đạo lý. Dung mạo nàng cực đẹp, ngũ quan tinh điêu tế trác, diễm lệ nhưng không mị tục; thân hình cao dài, vai bình eo thon, chỉ mặc áo lụa xanh lá đơn giản an tĩnh ngồi, đã như trúc xanh cao ngất.

Nhưng đây không phải chỗ hấp dẫn người khác nhất của nàng. Người Nghiệp sùng đẹp, mỹ nhân đô thành Nghiệp Kinh như cá chép qua sông, nhưng không có phong thái rực rỡ như nàng-- chỉ nhàn nhạt ngồi đó, không cần nói, nhẹ nâng gương mặt, liền hiện hết quý khí thiên gia. So sánh với khí thế Thái tử hay bất kì công chúa tiểu thư ngồi ở đây, cũng không thua kém chút nào.

Quý khí toàn thân này, chỉ có cuộc sống kim tôn ngọc quý mới có thể ôn dưỡng ra.

Bọn họ vốn cho rằng An Trường Kha nương thân gả vào vương phủ, mặc dù nghe đồn Bắc Chiến Vương Công Chúa sủng ái nàng thế nào, cũng chỉ có cái danh phận như kỹ nữ thôi.

Trước khi nàng xuất hiện, không ít người còn trộm nghĩ trong lòng, không biết Thái tử mời vị Công Chúa phi này tới làm gì. Chẳng phải bọn họ còn phải nên tránh tiếp xúc nhau? Dù gì ai cũng không muốn trêu chọc Bắc Chiến Vương Công Chúa.

Hiện giờ gặp được người thật, vừa cảm thấy đau mặt, vừa không nhịn được hâm mộ Bắc Chiến Vương Công Chúa. Bưng chén rượu nóng lòng muốn thử nói chuyện vài câu với An Trường Kha.

- - chỉ tiếc Bắc Chiến Công Chúa phi không quá để ý bọn họ.

Nhưng mỹ nhân luôn có tính tình riêng, bọn họ nghĩ vậy cũng thoải mái rất nhiều, phẩm rượu nhìn những người khác tiếp tục đi bắt chuyện, sau đó chưa nói được hai câu liền hậm hực mất vui trở lại.

An Trường Kha không rõ vì sao những con cháu thế gia này bỗng thân thiện với nàng như vậy, sau lưng những con cháu thế gia chính là thế lực các thế gia đại tộc và triều đình, mà bọn họ có thể xuất hiện ở đây. Chứng tỏ gia tộc sau bọn họ, ít nhiều dựa vào hoặc thân cận Thái tử.

Những người này là đồng minh của Thái tử, vậy là địch nhân của nàng. Thần sắc nàng càng ngưng trọng, địch nhân bỗng vô sự lấy lòng, phi gian tức đạo. Nàng âm thầm đề phòng, hoài nghi những người này thân thiện với nàng như thế là Thái tử bày mưu đặt kế, chỉ là không biết đang mưu đồ cái gì.

Nàng rũ mắt suy tư Thái tử còn có thể nhẫn bao lâu, liền nghe bàn đối diện nàng nói: "Nói chút chuyện Nghiệp Kinh thật sự không thú vị, không bằng Công Chúa phi kể cho chúng ta nghe chuyện ở Nhạn Châu? Trong những người ở đây, chưa từng đi đến Nhạn Châu."

Đề nghị này của hắn, nhận được không ít tán đồng. Ngay cả Thái tử cũng cảm thấy hứng thú nói: "Trước đây đều nói Nhạn Châu cằn cỗi khổ hàn. Nhưng nửa năm nay ta lại nghe nói bá tánh Nhạn Châu giàu có, bắc địa không ít lưu dân đều dìu già dắt trẻ đến Nhạn Châu."

"Không sai, ta cũng từng nghe nói." Một người khác tiếp lời: "Nghe nói Nhạn Châu còn có một loại vòng nước, đặt ở bờ sông liền có thể tự động múc nước tưới ruộng, là thật sao?"


Mỗi người bọn họ hỏi từng vấn đề, trừ bỏ dụng tâm kín đáo muốn thử, đa phần xác thật là cảm thấy hứng thú với Nhạn Châu.

An Trường Kha hơi suy tư, liền nhặt chuyện có thể nói kể cho họ nghe. Tiếng nói của nàng thanh lạnh, tốc độ không nhanh không chậm, nói thật chuyện ở Nhạn Châu. Thí dụ như gầu nước, gieo trồng khoai ngọt, còn có nhiều chính sách được thực hiện...... Từng việc được nhắc đến, trật tự rõ ràng, vào sâu ra ít, dễ hiểu lại thú vị. Con cháu thế gia tự xưng học thức hơn người cũng không thể thừa nhận, bọn họ ở Nghiệp Kinh khí hậu dồi dào này, tự xưng học phú ngũ xa kiến thức uyên bác, kỳ thật chỉ là ếch ngồi đáy giếng thôi.

Đợi nàng nói xong, nhấp nhẹ một hớp trà. Không biết là ai vỗ tay khen một tiếng: "Công Chúa phi tài cao!"

Lời còn chưa dứt, những người khác cũng sôi nổi khen ngợi.
Những con cháu thế gia này, tuổi tác đều xấp xỉ An Trường Kha, bởi vì tuổi trẻ, bọn họ nhiệt huyết hùng tâm hơn các trưởng bối lăn lê bò lết trên quan trường. Nghe An Trường Kha nói Nhạn Châu thay đổi rất nhiều, cũng khó tránh bị khơi dậy khát vọng.

Vô hình càng thêm tán thưởng An Trường Kha.

Thái tử ngồi ở chủ vị thu từng thay đổi của mọi người vào trong mắt, cuối cùng ánh mắt lại dừng trên An Trường Kha không lộ ra chút kiêu căng.

Đã hơn một năm, dung mạo của An Trường Kha càng đẹp lên, cũng càng rực rỡ chói mắt. Tựa như một khối phác ngọc, sau khi tinh tế mài giũa cuối cùng lộ ra mỹ ngọc bên trong.

So với trước đây càng loá mắt, cũng càng khiến người ta muốn chiếm làm của riêng. Đặc biệt nghĩ đến phải đoạt người từ tay Tiêu Chỉ Quân, hắn càng cảm thấy hưng phấn khó nhịn.

Tiệc rượu vẫn chưa kết thúc như An Trường Kha nghĩ, trừ bỏ ánh mắt quái dị của Thái tử ra, cũng không có hành động khác. Nhưng tiểu công tử nhà Tông chính Tự khanh cùng nhị tiểu thư nhà Hiếu Văn bá cảm thấy hứng thú với mọi việc ở Nhạn Châu, hỏi sau khi về nếu có thời gian, có thể đến tìm nàng lãnh giáo không.

An Trường Kha nghĩ nghĩ, cũng không từ chối, ngược lại đều đồng ý. Hiện giờ những người này hướng về Thái tử, nhưng ngày sau, chưa chắc không thể phản chiến phủ Bắc Chiến Vương.

Vì bị lôi kéo thêm vài câu, An Trường Kha chậm rời tiệc, lúc này Thái tử tiến lên, tiểu thư nhà Hiếu Văn bá thấy thế, cho rằng bọn họ có việc muốn nói, hành lễ đi trước một bước.

Các khách nhân dự tiệc đều đã rời đi, rừng hoa đào chỉ còn lại An Trường Kha cùng Thái tử.

Thấy Thái tử thu ý cười đi tới phía mình, An Trường Kha cũng không hoảng loạn. Nàng mang theo thị vệ đứng chờ cách đây không xa, cũng không lo Thái tử dám làm gì.

Thái tử tinh tế quan sát thần sắc nàng, thấy trên mặt nàng không có hoảng loạn hoặc sợ hãi, liền có chút thất vọng. Hắn đặt một tay sau người, không tự giác mà nắn vuốt đầu ngón tay, ôn tồn nói: "Hôm nay vừa gặp, ta trái lại phải lau mắt mà nhìn Trường Kha......"

Khóe miệng hắn ngậm ý cười nhàn nhạt, ánh mắt lại âm lãnh như rắn độc đi săn: "Nhị muội có phúc khí tốt như thế, thật là ao ước của cô*."

(Cô*: xưng hô của bậc vua, thái tử, các bậc vương hầu)


"Thái tử điện hạ và Thái tử phi phu thê đồng tâm, ân ái hòa thuận, cần gì hâm mộ người khác?" An Trường Kha không lùi không tránh, lạnh lùng cong môi, lại cố ý chọc chỗ đau của hắn.

Quả nhiên sắc mặt Thái tử vặn vẹo một trận.

An Trường Kha chỉ chắc chắn hắn và Thái tử phi bất hòa, cố ý lấy lời đâm hắn. Nhưng không biết Thái tử phi là nghịch lân Thái tử không thể đề cập. Đương kim Hoàng Hậu chỉ có một đứa con trai là Thái tử, hơn nữa Triệu Thái Hậu cường thế, hai người có yêu cầu nghiêm khắc với hắn, phàm là không thể đạt được yêu cầu, sẽ bị nghiêm khắc răn dạy. Hết thảy đều bị hai nữ nhân tôn quý nhất trong cung khống chế, chỉ có lúc thiếu niên đã làm một việc khác người. Nhưng từ đó về sau, Hoàng Hậu càng khống chế càng nghiêm khắc hơn với hắn, thậm chí Thái tử phi, cũng đang giám thị hắn.

Việc này khiến hắn không hận sao?

Nhìn vào ánh mắt hiểu rõ của An Trường Kha, thần sắc hắn càng thêm dữ tợn, đè thấp thanh âm nói: "Sao Thái tử phi có thể so sánh được với ngươi? Chờ ngày cô kế vị, để ngươi làm Hoàng Hậu được không?"

"Chỉ bằng ngươi...... Cũng xứng sao?"

An Trường Kha trầm mặt xuống, thần sắc lạnh lùng, phảng phất có vài phần bóng dáng của Tiêu Chỉ Quân. Vừa trào phúng vừa khinh miệt mà quét mắt qua hắn một cái, thanh âm của An Trường Kha thong thả mà rõ ràng: "Ngươi một không xứng làm quân, hai không xứng làm chồng, ba không xứng làm người. Mười ngươi cộng lại, cũng kém một sợi tóc Tiêu Chỉ Quân của ta."

Nói xong thu lại thần sắc lạnh lùng, nhíu mày, cố tình đè thấp giọng nói: "Thái tử điện hạ có rảnh nằm mơ, không bằng chọn cho mình cách chết vẫn giữ thể diện trước đi."

Lời của nàng cuồng vọng đến cực điểm, biểu tình khinh miệt cùng chán ghét càng như đao nhọn, hung hăng phá ngụy trang của Thái tử.

"Tiện...nhân, ngươi...tìm...chết!" Mắt Thái tử đỏ tươi, giơ tay muốn động thủ. Nhưng An Trường Kha sớm có chuẩn bị, lưu loát lui ra sau một bước tránh đi, hộ vệ cách đó không xa thấy tình hình không đúng, bay nhanh đến bảo vệ nàng.

Hộ vệ của nàng vừa động, người của Thái tử cũng vây đến, hai bên giương cung bạt kiếm.

An Trường Kha lạnh giọng nhắc nhở nói: "Hôm nay không ít người thấy ta cùng Thái tử ở lại rừng đào. Nếu Thái tử muốn động thủ, hãy nghĩ rõ ràng đi. Công Chúa ra ngoài phá án vì quân phân ưu, Thái tử lại có ý đồ khinh nhục thê tử của nàng ấy...... Nghĩ nếu bệ hạ cùng nhóm Ngự sử biết, đều sẽ đồng ý trả công đạo cho ta."

"Tốt! Tốt lắm!"

Cuối cùng lý trí áp chế lửa giận, Thái tử hòa hoãn lại, chỉ vào An Trường Kha âm trầm nói: "Việc hôm nay, cô nhớ kỹ. Ngày sau cô tất khiến ngươi quỳ trên đất xin tha."


"Vậy rửa mắt mong chờ."

An Trường Kha chậm rãi lui về sau, sau đó mang theo hộ vệ xoay người rời đi.

Thái tử đứng tại chỗ, nhìn nàng kiêu ngạo rời đi, thiếu chút nữa tức đến cắn răng.

Lại là như vậy, lại là như vậy!

Rõ ràng hắn mới là đích tử trung cung, rõ ràng Tiêu Chỉ Quân chỉ là đứa con bị vứt bỏ không được sủng ái, nhưng luôn có người che chở nó.

Trước kia cũng vậy...... Hiện tại vẫn vậy.

"Tiêu Chỉ Quân......" Trong miệng nếm ra mùi máu tươi, Thái tử âm trầm liếm liếm môi, ánh mắt chưa từng có vui mừng.

***

Trở về viện của mình, An Trường Kha mới thở dài nhẹ nhõm một hơi. Tuy rằng mắng người thật sự thống khoái, nhưng nếu Thái tử mặc kệ nổi điên, thật sự là nàng sợ không chống đỡ được. Cũng may hắn vẫn chưa hoàn toàn điên, còn có chút lý trí.

Rót trà nóng cho mình, An Trường Kha trầm ngâm lúc lâu, cảm thấy động tác trước mắt vẫn chậm. Thái tử như chó điên, không sớm giải quyết, sẽ không ngủ an ổn.

"Quỳ Nhị có tin truyền về chưa?" An Trường Kha hỏi.

- - Quỳ Nhị là mật thám hai ngày trước an bài đi để ý Thái tử phi.

"Dạ chưa"

An Trường Kha nhíu mày, tuy trong lòng có chút vội vàng, nhưng chỉ có thể tạm thời kiềm chế.

Ngày kế, đoàn người khởi hành hồi cung.

Xa giá của nàng ở sau xa giá của Thái tử phi, vén rèm lên, liền có thể nhìn thấy động tĩnh phía trước. Nàng làm bộ thưởng cảnh, kỳ thật quan sát xa giá phía trước, suy đoán rốt cuộc Thái tử phi đang lừa gạt cái gì.

Nghĩ đến xuất thần, lại thấy xa giá phía trước bỗng ngừng lại, nữ tì bên cạnh Thái tử phi kinh hoảng: "Không hay rồi, nương nương xảy ra chuyện!"

Tiếng kêu la kinh động Thái Hậu, phái ma ma tiến đến dò hỏi: "Hoảng cái gì? Xảy ra chuyện gì?"

Tỳ nữ hoảng sợ: "Nương nương ngài ấy, ngài ấy giống như sảy thai rồi......"


Ma ma đổi thần sắc, vội vàng lên xe ngựa xem xét, liền thấy Thái tử phi suy yếu mà dựa vào vách xe, dưới váy đã nhiễm đỏ.

"Mau! Gọi thái y tới!" Ma ma phân phó một câu, lại kêu nữ tì đi chăm sóc Thái tử phi, mình thì vội vàng đến báo cho Thái Hậu.

Đội ngũ đi trước hoàn toàn dừng lại, thái y ở xa giá phía sau, lúc này được cấm vệ quân dẫn tới, vội vội vàng vàng lên xe, cáo tội liền bắt đầu bắt mạch.

Ông ngưng thần hồi lâu, mới hỏi Thái tử phi mấy vấn đề.

Thái tử phi rất suy yếu, chậm rãi lắc đầu, nữ tì liền đáp: "20 tháng 4 và đầu tháng 5 Thái tử đều ngủ lại. Vì xưa nay nương nương yếu ớt, nguyệt sự thường không chuẩn, vẫn luôn điều dưỡng. Nguyệt sự tháng này tới muộn, cũng chỉ nghĩ là không chuẩn, nào biết lại là......"

Lúc này Triệu Thái Hậu và Thái tử cũng đều tới. Thái tử đỡ Triệu Thái Hậu lên xe ngựa, Thái Hậu liền vội hỏi: "Thái tử phi thế nào rồi?"

Thái y trầm ngưng nói: "Thái tử phi mang thai chưa đủ tháng, lại tàu xe mệt nhọc động thai khí, lão thần chỉ có thể làm hết sức."

"Thôi, ngươi hãy tận lực." Triệu Thái Hậu nhìn Thái tử phi suy yếu, thở dài một hơi.

Thái tử bên cạnh lộ vẻ đau xót: "Đây là đích tự đầu tiên của ta, Lý thái y cần phải giữ được."

Nói xong lại thương tiếc ôm Thái tử phi vào lòng, ôn nhu an ủi nói: "Đừng sợ, hài tử sẽ không xảy ra chuyện."

Thái tử phi lộ ra nụ cười suy yếu, nhẹ nhàng xoa bụng, tiếng nói khô khốc: "Đây là đứa con đầu tiên của thiếp, thiếp sẽ không để nó xảy ra chuyện."

*

Thái tử phi động thai khí, phía trước tức khắc binh hoang mã loạn. An Trường Kha ở xa giá phía xa, chổ Thái tử phi thì đông nghịch người, lúc này không tiện đến, liền phái người đi dò hỏi. Biết được Thái tử phi động thai khí đang chẩn trị, liền nhíu mày.

Nàng đoán không sai, quả nhiên Thái tử phi mang thai. Nhưng...... Hôm nay sẽ huyên náo ra cái gì đây?

Tác giả có lời muốn nói:

Túng Túng: Nhạ Nhạ khen ta! (vui vẻ)

Nhạ Nhạ: Chậc

Cẩu Thái tử: Mẹ nó, vì sao chứ?!