Nguyên Hương cùng Như Quyên nói với nương nương mình phải về công ty. Thẩm Thu Hoa chưa từng an ủi hai người nhiều. Trong mắt nàng hai nha đầu này không phải người dễ khi dễ, cũng không cần lo lắng quá mức. Nàng chỉ theo thói quen đem các nàng bảo hộ dưới đôi cánh của mình. Chỉ là với địa vị hiện tại của nàng trong giới giải trí, còn không hot bằng hai nha đầu này.
Cuộc thi kết thúc, Thẩm Thu Hoa cùng Dương Quỳnh quay về tiểu biệt thự của mình thành phố B. Không nghĩ tới vừa trở về Dương Quỳnh đã nhận được điện thoại của Hàm Yên Thúy, muốn các nàng đến thành phố H quay quảng cáo.
Hai người nhìn nhau cười khổ.
"Chị nghĩ về sau thời gian chúng ta trở về sẽ rất hạn chế. Đại khái phải làm người bay." Dương Quỳnh vừa nói vừa mở điện thoại đặt vé máy bay, lúc sau mới đem quần áo xếp lại vào vali.
Dương Quỳnh cảm thấy cưng không chịu nỗi. "Em lấy váy ngủ này ở đâu?"
"Như Quyên đưa em." Gần đây, Thẩm Thu Hoa bắt đầu tiếp xúc với những việc mới mẻ, cũng bắt đầu thử qua những phong cách trang phục khác nhau. Váy ngủ này nàng mặc vào cảm giác bản có chút buồn cười, nhưng trong nhà chỉ có nàng cùng Dương Quỳnh nên cũng không sao.
Dương Quỳnh đi quanh nàng một vòng, phát hiện sau lưng có cái mũ, trên mũ có hai cái tai thật dài. Tay cô đội mũ lên cho Thẩm Thu Hoa. "Mẹ ơi! Em không được mặc như vậy ra ngoài! Bên ngoài đều là sói!" Cô ôm Thẩm Thu Hoa không buông. Đáng yêu quá!
"Lại nổi điên!" Thẩm Thu Hoa tức giận nói. Nàng đẩy Dương Quỳnh ra, kéo mũ xuống, dùng khăn lau khô tóc.
Dương Quỳnh tiến đến, lại bị Thẩm Thu Hoa đẩy ra. "Chị lau khô tóc rồi hãy lại."
"Em đang xem gì vậy?" Dương Quỳnh xuống giường lau tóc. Thẩm Thu Hoa không thích máy sấy, cô cũng tận lực không dùng.
"Miêu Phi Vũ mời em tham gia một tiết mục văn thơ bên đài truyền hình của họ, hình như là cuộc thi." Thẩm Thu Hoa xem thời gian nhận được tin nhắn Weibo.
"Cuộc thi sao?" Dương Quỳnh ngừng tay một chút, "Vậy sẽ tốn rất nhiều thời gian?"
"Phải. Nên em tính bỏ qua." Thẩm Thu Hoa không xác định được cơ hội nào đang chờ mình trong tương lai, nhưng nàng cũng không muốn đem thời gian tiêu phí vào cuộc thi thơ văn.
Dương Quỳnh lau khô tóc rồi lên giường. Cô ôm Thẩm Thu Hoa vào lòng, cảm giác như đang ôm con thỏ hồng phấn. "Miêu Phi Vũ nói thế nào?"
"Chị thấy thế nào?" Thẩm Thu Hoa xoay người, đối mặt với Dương Quỳnh. Tóc dài chưa khô hẳn rơi xuống tay Dương Quỳnh khiến cô có chút lạnh ở tay.
Dương Quỳnh thưởng thức tóc nàng, "Chị cảm thấy kiến nghị của Miêu Phi Vũ không tệ. Thơ văn là sở trường của em, coi như em đi chơi cũng được, chỉ tốn chút thời gian. Chờ đến khi có công tác khác thì rời đi, cũng không phiền toái."
"Em nghe chị." Bộ dáng ngoan ngoãn, ỷ lại của Thẩm Thu Hoa đủ khiến bất luận người nào cũng cảm thấy bản thân có được cả thế giới.
Dương QUỳnh lấy điện thoại của nàng, chủ động liên hệ với Miêu Phi Vũ.
Ngày hôm sau, hai người tiếp tục xuất phát đến thành phố H quay quảng cáo cho hãng trang sức Hàm Yên Thúy. Trang sức Hàm Yên Thúy chia thành hai loại cổ phục cùng hiện tại. Lần này mời Thẩm Thu Hoa đến quay trang sức cổ phục. Ngoài trang sức cổ phục của Trung Quốc còn có của phương Tây. Nhưng Thẩm Thu Hoa lại không hợp với trang sức Phương Tây. Nguyên nhân chính là trên người nàng đậm chất phương Đông cổ điển.
Thẩm Thu Hoa sau khi thử xong trang sức phương Tây liền cau mày có tâm sự. Dương Quỳnh tiến lại hỏi: "Em làm sao vậy?"
"Em nghĩ khí chất trên người mình có thể sẽ ảnh hưởng đến con đường diễn xuất ngày sau." Khí chất quá rõ ràng, khiến cho nàng dễ dàng bị định hình. Nếu trong mắt người khác, Thẩm Thu Hoa chỉ có thể diễn phim cổ trang, như vậy đường diễn của nàng sẽ hẹp đi phân nửa, hoặc hơn phân nửa.
"Mọi chuyện phải từ từ." Dương Quỳnh an ủi nàng.
Trở lại khách sạn, Dương Quỳnh nói chi tiết cùng Miêu Phi Vũ. Chờ đến khi hoạt động quay chụp bên này kết thúc, có thể qua ký hợp đồng. Còn có cô phát hiện fans của Thẩm Thu Hoa đã vượt qua hai vạn, đề nghị Thẩm Thu Hoa đăng ảnh chúc mừng.
Thẩm Thu Hoa không cự tuyệt. Nàng biết có một số việc dù nàng không thích nhưng lại không thể cự tuyệt. Nếu muốn làm diễn viên, thì phải làm một ít việc bản thân không thích, ứng phó một ít người bản thân không thích.
"Em nên chụp gì?"
Dương Quỳnh suy nghĩ. Cô nghe thấy Thẩm Thu Hoa tiếp tục nói: "Chị không phải nói váy ngủ con thỏ đó rất manh sao?"
"Này này! Không được!" Dương Quỳnh kiên quyết phản đối. "Đó là phúc lợi của chị. Không thể để người khác xem."
Dương Quỳnh keo kiệt khiến Thẩm Thu Hoa không thể không giận. "Vậy chị nói xem nên chụp gì?"
"Thu Hoa của chị tùy tiện chụp một tấm cũng đủ điên đảo chúng sinh." Dương Quỳnh kéo Thẩm Thu Hoa đến bên cửa sổ nơi có ánh sáng tốt, thừa dịp nàng không chuẩn bị tốt, liền cầm điện thoại chụp vài tấm.
"Sao chị lại như vậy?" Thẩm Thu Hoa luôn rất bận tâm hình tượng của mình, làm sao có thể qua loa như vậy?
Dương Quỳnh kéo nương nương đang tỏ vẻ bất mãn vào lòng, cùng nàng xem ảnh vừa chụp. "Em xem, rất tự nhiên. Như vậy mới có cảm giác đúng không?"
Không thể không nói, ngoại hình của Thẩm Thu Hoa rất tốt. Dù trong tình huống hoàn toàn không phòng bị vẫn không cảm thấy có chỗ nào bất ổn. Hai người chọn một tấm rồi đăng lên Weibo, chúc mừng đạt hai vạn fans.
"Về sau mỗi lần qua một vạn đều phải chụp sao?" Thẩm Thu Hoa cảm thấy như vậy sẽ rất phiền.
"Về sau fans em tăng cấp số nhân. Làm sao có thể mỗi lần tăng một vạn lại đăng?" Dương Quỳnh lơ đãng lướt Weibo của những minh tinh đang nổi. Fans đều là ngàn vạn thậm chí nhiều hơn. "Lần sau lên năm vạn fans rồi đăng. Hy vọng không tốn nhiều thời gian."
Quay quảng cáo trong ba ngày, thời gian tương đối dài. Chủ yếu là lịch trình của Thẩm Thu Hoa không gấp, cho nên ảnh chụp khá nhiều. Sau khi kết thúc quay quảng cáo, hai người lập tức lên máy bay đến thành phố S.
Vừa xuống máy bay, Thẩm Thu Hoa đã nhận được tin nhắn WeChat của Nguyên Hương cùng Như Quyên trong nhóm. Tin tức Nguyên Hương rời khỏi nhóm bảy người đã chính thức tuyên bố. Nhóm bảy người xem như sẽ chuẩn bị hot lên, nhân khí của Nguyên Hương cũng rất cao, đột nhiên rời khỏi, dẫn đến lực chú ý không nhỏ. Các đài truyền thông lớn, giải trí công chúng, Weibo marketing đều chuyển phát tin tức. Dưới bình luận có tiếc hận, có đau lòng đương nhiên cũng có vui sướng khi người gặp họa. Nhìn những bình luận đó, Thẩm Thu Hoa có thể thấy được bộ dạng tương lai của mình sau khi nổi tiếng. Quả nhiên minh tinh không dễ làm.
Dựa theo địa chỉ Miêu Phi Vũ cung cấp, hai người đi đến đài truyền hình. Thành phố H nằm trong tỉnh G, cho nên đây là đài truyền hình tỉnh. Miêu Phi Vũ vẫn còn ở nơi khác quay tiết mục "Du lịch Trung Quốc", đón tiếp hai người là nữ nhân tên Lý Tư Kỳ. 27-28 tuổi, rất giỏi.
"Chào cô, Thẩm tiểu thư, tôi là trợ lý của tiết mục "Lôi Đài Văn Thơ". Lúc trước Miêu ca đã nói với tôi, sau này cô có việc liên quan đến tiết mục đều có thể tìm tôi." Lý Tư Kỳ không nói lời vô nghĩa, cũng không có chút ý tứ nói chuyện phiếm nào. Tuy rằng cho người khác cảm giác khôn khéo giỏi giang nhưng lại thiếu đi cảm giác bình dị gần gũi.
Thẩm Thu Hoa không để ý đến thái độ của đối phương, có thể làm việc là được. Hai bên thảo luận một ít về tiết mục, Lý Tư Kỳ tỉ mỉ giới thiệu. Sau đó lấy hợp đồng ra, Thẩm Thu Hoa cùng Dương Quỳnh xem qua, bên trong viết Thẩm Thu Hoa có thể tùy lúc rời khỏi cuộc thi. Chỉ là thù lao cao của tiết mục này không cao, tỉ lệ lộ diện còn phải xem hiệu quả của tiết mục mới biết được.
Thẩm Thu Hoa không suy xét điểm này, cô coi như là đến đây để chơi. Ký hợp đồng xong, hai bên hẹn ngày mai ghi hình. Lúc gần đi Lý Tư Kỳ thiện ý nhắc nhở Thẩm Thu Hoa, tuyển thủ đều là cao thủ thơ văn, cũng không có an bài kịch bản cho nên hy vọng thơ văn của Thẩm Thu Hoa tương đối tốt.
"Chị cảm thấy cô ấy khinh thường em." Dương Quỳnh nói.
"Đại khái là khinh thường diễn viên, hay nói nghệ sĩ trong ngành sản xuất này." Thẩm Thu Hoa hiểu ý tứ trong lời Lý Tư Kỳ, chính là hy vọng ngày mai ghi hình mình sẽ không mất mặt quá. Như vậy hợp đồng kia xem ra rất có ý nghĩa. Nói cái gì mà Thẩm Thu Hoa có thể tùy lúc rút lui, đại khái là Miêu Phi Vũ cũng không hoàn toàn hiểu được điểm tất yếu trong hợp đồng, bởi vì cho rằng Thẩm Thu Hoa chỉ quay một kỳ, nhiều lắm là hai kỳ sẽ bị loại.
Dương Quỳnh cười, "Thu Hoa, em nói sau khi họ nhìn thấy biểu hiện của em có kinh ngạc đến rớt cằm không?"
"Cũng chưa chắc." Thẩm Thu Hoa lấy ipad ra chơi. "Em không hiểu về thơ văn của gần mấy trăm năm. Nếu hỏi những cái này, thật sự một kỳ cũng không chịu nổi."
Điểm này Dương Quỳnh đương nhiên không quên. Nhưng vị nương nương này có trí nhớ không quên, đáng sợ đến mức khiến người khác tuyệt vọng. Cô không tin Thẩm Thu Hoa đáp ứng tham gia tiết mục này sẽ không có sự chuẩn bị.
Thẩm Thu Hoa đúng là lợi dụng thời gian rảnh để ngâm nga. Nàng không những có thể gặp qua không quên còn có thể đọc nhanh như gió. Hơn nữa văn hóa Trung Hoa trăm ngàn năm đều theo một mạch, lý giải cũng thập phần dễ hơn.
"Còn nữa, trước nay hình như em chưa nói nói qua em thích văn thơ gì?" Dương Quỳnh không phải người làm công tác văn hóa, cho nên khi hai người bên nhau rất ít khi đàm luận về thơ từ phú điển.
"Em sao? Em chịu ảnh hưởng bởi phụ thân, đọc thơ thích thơ biên cương, đọc văn thích văn hào phóng." Tính cách của nàng cũng có rất nhiều khích phách thư sinh, cũng từng ảo tưởng nếu mình là nam nhi, sẽ giống như huynh trưởng Thẩm Minh Hoa chấp chưởng thiên hạ hình danh, trừng ác dương thiện. Đáng tiếc, mình chung quy chỉ là nữ tử, vì gia tộc tiến cung là phi. Đem tất cả những năm tháng tốt đẹp giao cho thâm cung cấm địa. Vì một chút ân sủng của Hoàng thượng mà phải chịu đủ ác ý hãm hại của phi tần khác, âm mưu tính kế. Nàng luôn chiến thắng nhưng rồi thế nào? Tính kế trong hậu cung tựa như hoa trong Ngự Hoa Viên, hoa tươi hoa thắm đến sang năm lại ra hoa mới, mãi không phai tàn.