Editor: Cam


Beta: Tiểu Thái Dương






Nghe Miêu Phi Vũ hỏi vậy, Thẩm Thu Hoa cười gật đầu.


"Có thu được kinh nghiệm gì không?"


Thẩm Thu Hoa ngẫm nghĩ chốc lát, "Đại khái... phải chú ý máy quay phim một chút." Nàng cảm thấy tham gia chương trình này tuy rằng không phải rất thú vị nhưng cũng không khó. Vấn đề lớn nhất của nàng chính là không chú ý tới máy quay phim. Việc này làm cho nàng thường xuyên rơi vào điểm mù của ống kính hoặc che mất người khác, khiến cho mức độ biểu đạt của khung hình bị nghèo nàn. Lẽ ra quá trình ghi hình rất thuận lợi, cuối cùng lại phải chỉnh sửa khá nhiều. Thậm chí phần quay lại hôm nay chủ yếu là các phân đoạn của nàng.


"Em là người mới, không phải xuất thân chính quy, có thể biểu hiện như vậy đã rất hiếm có. Nghe nói em đang đóng phim?" Miêu Phi Vũ cực kỳ hứng thú với cô gái mới bước vào giới giải trí này. Lấy kinh nghiệm nhiều năm của hắn để xem xét, Thẩm Thu Hoa tuyệt đối có tương lai tốt đẹp. Vì vậy phải nhân lúc nàng còn chưa nổi tiếng mà làm quen, sau này chắc chắn sẽ có chỗ lợi. Sống trong vòng giải trí thì chủ yếu phải dựa vào các mối quan hệ. Kết thêm một phần thiện duyên, sau này chính là cho mình thêm một đường đi.


"Đúng vậy, đang quay một bộ phim cổ trang. Tôi đóng vai quý phi." Đối với Miêu Phi Vũ, Thẩm Thu Hoa có ấn tượng không tệ. Người đàn ông phương bắc này có năng lực điều hành tổng quát mà cũng không kém phần cẩn thận. Bề ngoài tuy có vẻ qua loa nhưng bên trong có nhiều chỗ tinh tế. Thẩm Thu Hoa cũng nghĩ như Miêu Phi Vũ, tin rằng kết bạn với hắn sẽ giúp ích cho sự sinh tồn trong vòng giải trí của nàng sau này.


"Quý phi à?" Miêu Phi Vũ nhìn chiếc xe từ xa đang chạy tới, "Lúc diễn em có bị như vậy không?"


Thẩm Thu Hoa rũ mắt. Đối với nàng, diễn những màn tình cảm của Quý phi, hoặc phải học thuộc thoại đều không thành vấn đề. Vấn đề luôn ở cảm giác máy. Mặc dù đã tính trước vị trí, nàng vẫn thường lọt vào điểm mù. Đạo diễn không mắng nàng đã là rất nể tình.


Miêu Phi Vũ thấy Thẩm Thu Hoa không nói lời nào, hỏi: "Vẫn là vấn đề cảm giác máy?"


Thẩm Thu Hoa giương mắt, gật gật đầu.


Bởi vì đang nghĩ đến chuyện phiền não này, nàng vừa nhướng mắt lên liền lộ ra vẻ mặt ngây thơ cùng bất lực, làm Miêu Phi Vũ dù đã quen nhìn các nữ minh tinh cũng không kiềm được trái tim đập thình thịch. Hắn thầm nghĩ, cô nàng Thẩm Thu Hoa này tương lai ắt sẽ muôn hồng nghìn tía[1].


(Muôn hồng nghìn tía: ý chỉ sự rực rỡ)


"Thu Hoa, phần cảm giác máy, nếu có thể tìm khóa để học một chút về nó đương nhiên tốt nhất. Dù vậy, không có điều kiện đi học cũng không quan trọng, chủ yếu là kinh nghiệm. Bây giờ em không nên gấp gáp, cứ xem người khác diễn nhiều một chút, đặc biệt là các diễn viên lâu năm. Cho dù họ không phải diễn viên nổi tiếng, có thể nhiều phân đoạn còn diễn không tốt, nhưng họ đã diễn xuất cả đời, chắc chắn có chỗ đáng giá để em học hỏi. Từ từ mà học, tư chất của em tốt như vậy, nhất định có thể thành công." Miêu Phi Vũ thấy chiếc xe đã dừng lại liền đứng lên, "Về sau có cơ hội tôi sẽ giới thiệu em với một số đoàn phim. Đến lúc đó em nhớ phải cho đại ca này chút mặt mũi nha."


Thẩm Thu Hoa đứng lên đi theo, "Cảm ơn Miêu ca."


Miêu Phi Vũ xua xua tay, tới khách sạn đón những người khác lên xe.


Dương Quỳnh đứng ở bên cửa sổ khách sạn vẫn luôn nhìn Miêu Phi Vũ cùng Thẩm Thu Hoa nói chuyện với nhau. Khi thấy Miêu Phi Vũ đi ngang qua, cô dợm bước theo hắn. Nhưng nhìn thấy Thẩm Thu Hoa ngầm hướng về phía mình ra hiệu, cô liền đứng yên. Nghe tiếng Miêu Phi Vũ gọi mọi người lên xe, cô kéo mớ hành lý đi ra khỏi khách sạn. Thẩm Thu Hoa bước tới đỡ một cái va li.


"Nói chuyện gì vậy?" Giọng điệu Dương Quỳnh có chút chua.


Thẩm Thu Hoa nhìn bộ dáng không được tự nhiên của cô, nhịn không được nhếch môi khẽ cười.


"Nè nè, đừng có cười tươi như vậy, nói cho chị nghe đi chứ." Dương Quỳnh lấy bả vai đụng nàng một cái, nói kiểu lấy lòng.


"Kết bạn mà thôi. Sau này những việc như vậy tốt nhất do chị đi làm. Chị cần nhớ rõ, bây giờ chị không phải vệ sĩ của em mà là trợ lý của em." Thẩm Thu Hoa nghiêng người dùng ngón tay chọc bả vai Dương Quỳnh.


Động tác yêu kiều biểu lộ tâm tình của nàng đang rất tốt. Dương Quỳnh bắt lấy ngón tay nàng, giữ chặt trong lòng bàn tay. "Chị sẽ mau chóng thích ứng công việc này."


Hiện tại rất nhiều việc đều đòi hỏi Thẩm Thu Hoa tự xử lý khiến Dương Quỳnh đau lòng. Có điều cô không có năng lực thích ứng nhanh như nương nương, chỉ đang dần dần tập quen công việc mới.


Mọi người đã lên xe. Lúc xe ra khỏi thôn, Thẩm Thu Hoa cùng Dương Quỳnh nhìn thấy Lương bà bà đứng ở cổng thôn nhìn theo xe dần đi xa.


Về đến thành phố Y, hai người không kịp nghỉ ngơi, ngựa không dừng vó mà bay trở lại đoàn phim ở thành phố F.


Họ không ở đó ba ngày, đoàn phim như cũ. Thẩm Thu Hoa ít đất diễn nên việc nàng vắng mặt cũng không quá nhiều người để ý.


Ngày tiếp theo, nàng vẫn không có cảnh diễn. Nàng ở phim trường tiếp tục học tập. Theo ý kiến của Miêu Phi Vũ, nàng tìm đến Lý Thạc, người trước đó có cảnh diễn với mình, khiêm tốn học hỏi kinh nghiệm. Lý Thạc ngoài mặt trông có vẻ lạnh lùng. Hắn thấy Thẩm Thu Hoa tự nhiên đến học hỏi thì cũng không từ chối, chỉ kêu nàng nêu vấn đề cụ thể hơn một chút. Thẩm Thu Hoa nói vấn đề cảm giác máy không tốt của mình. Lý Thạc dang tay, nói chuyện này phải qua nhiều lần quay mới có thể đúc kết được, có cảm giác là tốt rồi. Thẩm Thu Hoa lại hỏi làm cách nào có thể khiến vai diễn tốt hơn. Lý Thạc không dùng những thuật ngữ chuyên ngành khó hiểu, hắn chỉ nói cho Thẩm Thu Hoa hai chữ: nhập diễn.


Bằng học thức cùng sự thông minh của Thẩm Thu Hoa, nàng lập tức hiểu ý của Lý Thạc. Đối với diễn viên không chính quy như nàng, "nhập diễn" không thể nghi ngờ là phương pháp tốt nhất, nhanh nhất. Thực ra lúc trước nàng cũng dựa theo đó mà làm, chỉ là bây giờ càng thêm chắc chắn mà thôi.


Ngày thứ ba mới đến phân đoạn của nàng, lần này là diễn tay đôi với nam chính. Quý phi là cô của nam chính, biết được việc nam chính muốn cưới nữ chính, quý phi ra thái độ phản đối. Nội dung của hôm nay là quý phi làm cho nam chính từ bỏ ý định cưới nữ chính.


Phân đoạn này đối với Thẩm Thu Hoa thì yêu cầu diễn xuất lẫn việc phải nhớ lời thoại dài cũng không quá khó. Cái khó chính là thoại diễn phải tự nhiên, không phải kiểu thoại trả bài. Đối với diễn viên trẻ, đặc biệt là những người tay ngang như Thẩm Thu Hoa, lời thoại là một cửa ải khó vượt. Kiểu lời thoại dài dằng dặc như thế này càng đặc biệt khó thể hiện. Thẩm Thu Hoa nghe theo Lý Thạc chỉ dẫn, đem chính mình nhập vào nhân vật. Thật ra, vai quý phi này tuy rằng là nhân vật mang tính mấu chốt, nhưng đất diễn rất ít, biên kịch cũng không đầu tư hình tượng cho nàng. Vì vậy, khi Thẩm Thu Hoa chú tâm phân tích kỹ lưỡng và nắm rõ nhân vật, nàng liền phát hiện nhân vật này tính cách rời rạc, không hoàn chỉnh. Biểu hiện của nàng rất cảm tính, thật khó tưởng tượng nổi một nữ nhân như vậy lại là quý phi đầy quyền lực ở hậu cung.


Dương Quỳnh nhìn nàng chuẩn bị, nhất cử nhất động nghiễm nhiên hóa thành Khang phi kiếp trước. Thậm chí nụ cười cũng bắt đầu trở nên cao thâm khó đoán. Dương Quỳnh không dám nói lời nào, sợ phá hỏng trạng thái "quỷ nhập" hư hư thật thật của nàng.


Trước khi chính thức bắt đầu quay, trong quá trình chuẩn bị Chu Khê Nghiễm đã cảm giác được áp lực cực lớn. Quý phi cô cô toát ra khí thế quá mức cường đại, điều này khiến hắn cảm thấy bản thân không thể ngẩng đầu. Nhưng hắn là nam chính, sao có thể bị một vai nữ phụ áp chế?


Thế nhưng tình huống một bên ra sức áp chế, một bên cố gắng phản công để phá vỡ áp chế càng làm cho kịch tính của lớp diễn tăng lên nhiều. Mắt của đạo diễn Trịnh Diên Đông sáng lên, hiệu ứng này ngoài sự kỳ vọng của hắn. Quý phi của Thẩm Thu Hoa từ hình thể đến ánh mắt đều tôn quý khó sánh, vừa mang vẻ bất lực của nữ tử trong thâm cung, vừa mang nét uy nghiêm của người ngồi ở ngôi cao.


Trợ lý bên cạnh nhỏ giọng nói: "Quý phi lại đi sai vị trí rồi."


Trịnh Diên Đông hoàn toàn không quan tâm. Hắn muốn xung đột tuyến kịch của cảnh này mạnh mẽ hơn. Màn diễn tay đôi kết thúc, Trịnh Diên Đông là người vỗ tay trước tiên. "Diễn quá tuyệt vời, tôi muốn chính là như vậy." Lúc này hắn mới nói với trợ lý, "Chỉnh vị trí lại cho Thẩm Thu Hoa."


Chu Khê Nghiễm nhẹ nhàng thở ra, hắn cảm thấy chính mình vừa rồi hoàn toàn dựa vào một hơi liều mạng chống đỡ, bằng không thật sự sẽ quỳ xuống. Hắn nhìn qua, thấy cô gái này đang nói chuyện với trợ lý đạo diễn một cách khiêm tốn lễ độ, hoài nghi chính mình mới vừa rồi sinh ra ảo giác chăng? Thẩm Thu Hoa đâu có khí tràng đến vậy?


Nhân viên hiện trường xung quanh bận rộn chuẩn bị cảnh quay chính thức. Thẩm Thu Hoa đứng một bên, ghi nhớ vị trí màn ảnh, vị trí ánh đèn, xác định vị trí của mình, vị trí của Chu Khê Nghiễm.


Dương Quỳnh đưa cho nàng bình nước, "Những tưởng Khang phi đã trở lại, kết quả thấy căn bản là không phải."


"Khang phi sẽ không nói chuyện như vậy, cũng không có khí tràng cường đại như vậy." Thẩm Thu Hoa uống một ngụm nước. Đây là chỗ nàng cảm thấy không hợp với nhân vật quý phi này. Người kia đâu phải là giặc, đối với cháu trai mình thì cần gì phải tạo khí thế cường đại như vậy? Bởi vì kịch bản viết như vậy, nàng cũng chỉ có thể diễn như thế.


Bằng năng lực vừa nhìn đã nhớ, Thẩm Thu Hoa lần đầu tiên không đi sai vị trí, không để vì sai sót của mình dẫn đến NG[2], đối với nàng đây là tiến bộ rất lớn. Nhưng lúc xem lại qua máy theo dõi của đạo diễn, nàng vẫn cảm giác được bản thân và diễn viên lâu năm có chênh lệch.


(NG: not good = cảnh quay bị hỏng)


"Cảm giác cả người đều căng cứng." Quay xong, Thẩm Thu Hoa lại đi tìm Lý Thạc để học hỏi.


"Thả lỏng không được phải không?" Hai người ngồi ở nhà hàng trong khách sạn ăn cơm.


"Đúng vậy. Bản thân diễn xong vẫn quên thả lỏng" Thẩm Thu Hoa có chút buồn rầu.


Lý Thạc nhìn nàng, "Tiểu Thẩm, cô có biết so với diễn viên vừa vào nghề thì cô đã rất xuất sắc không? Không cần yêu cầu quá cao với bản thân đâu."


Thẩm Thu Hoa thật sự không nhận ra, rằng từ ngày đầu tiên tham gia đoàn phim, ánh mắt nàng đã bị hút vào các diễn viên có thâm niên, luôn so sánh sự chênh lệch giữa họ với nhau, dẫn đến tự cảm thấy bản thân có khoảng cách rất lớn so với họ. Kỳ thật, nếu so với bất kỳ một diễn viên mới nào khác, nàng đã rất xuất sắc hoàn thành nhiệm vụ của mình.


"Lý lão sư, tôi bắt đầu muộn, kiến thức cơ bản kém, đương nhiên muốn nỗ lực nhiều hơn." Từ nhỏ đến lớn, Thẩm Thu Hoa làm cái gì đều là ưu tú nhất. Không phải nàng bị ám ảnh chứng rối loạn cưỡng chế, chỉ là lâu ngày mà thành thói quen như vậy.


Lý Thạc lắc đầu, "Nói một cách nghiêm túc, tôi cảm thấy tôi không chỉ dẫn được nhiều cho cô. Những điểm cô hỏi đều cần thời gian rèn luyện và kinh nghiệm bổ khuyết. Cô có thể thấy đám diễn viên lâu năm như bọn tôi diễn rất trơn tru, đó là vì chúng tôi đều đã mấy chục năm theo nghiệp diễn. Cho dù tư chất có kém đến đâu, chỉ cần còn ở kiếm sống trong môi trường này, tới độ tuổi của tôi đều sẽ không đến nỗi tệ quá. Đây là sức mạnh của thời gian. Tiểu Thẩm, cô là diễn viên có tư chất tốt nhất tôi từng thấy. Trẻ tuổi, xinh đẹp, thông minh, quan trọng là biết nỗ lực. Trong giới này có rất nhiều cám dỗ, tôi hy vọng cô có thể tỉnh táo đi tiếp, tương lai sẽ rất xán lạn."


"Lý lão sư, cảm ơn ngài động viên và nhắc nhở, tôi sẽ tiếp tục nỗ lực." Thẩm Thu Hoa vẫn khiêm tốn giữ lễ như cũ.