Edit: Haan

Thời điểm Trình Khanh Khanh cùng Bạch Duyên Đình chạy tới trên nóc bệnh viện đã vây quanh không ít người, Lương San đứng ở bên cạnh lan can trên nóc, trong tay cầm một con dao kề vào cổ mình, quần chúng vây xem có người cẩn thận khuyên can cũng có người nhỏ giọng nghị luận.

Văn Tuyết Nhi đã sớm tới nơi này, bà ta chen qua đám người đến phía trước, hết lần này đến lần khác kiên nhẫn khuyên nhủ: “Lương San à, mau bỏ con dao xuống, con đang mang thai, cẩn thận dọa đến đứa nhỏ.”

Kỳ thật hiện tại Văn Tuyết Nhi cũng nghĩ thông rồi, Lương San bị bắt đi, nhưng đứa nhỏ là vô tội, đến lúc đó cô ta muốn sinh con, người trong ngục nhất định sẽ đồng ý. Chẳng qua đứa nhỏ phải đi theo cô ta chịu chút tội mà thôi, nhưng nếu hiện tại cô chết, vậy khẳng định là một xác hai mạng, cháu trai bảo bối của bà ta cũng sẽ chết theo.

Cảnh sát hộ tống Trình Khanh Khanh cùng Bạch Duyên Đình đi tới, Văn Tuyết Nhi vừa nhìn thấy Trình Khanh Khanh lập tức hưng phấn nói: “Lương San, Khanh Khanh nó tới rồi, con có gì muốn nói thì mau nói đi!”

Lương San giằng co như thế với đám người một hồi, đã sớm toát mồ hôi, giờ phút này nhìn thấy Trình Khanh Khanh rốt cuộc cũng xuất hiện, cô ta thở phào một hơi, trong mắt lóe lên một ý cười vi diệu.

“Để cho cô ta tới đây, tôi muốn nói chuyện riêng với cô ta.”

Trình Khanh Khanh còn chưa kịp trả lời, Bạch Duyên Đình liền tiến lên một bước ngăn cô ở phía sau, lạnh giọng nói với Lương San: “Muốn nói gì cứ nói như vậy, cô ấy nghe được.”

Bạch Chấn Phong cùng Bạch Hạo Hiên cũng nhận được tin tức, giờ phút này liền đẩy đám người ra đi tới trước, nhìn Lương San đứng bên cạnh lan can cầm dao kề vào người mình, Bạch Chấn Phong nhíu chặt mày, “Đây là chuyện gì xảy ra? Nghe nói Lương San bắt cóc Tiểu Nhã? Có chuyện này không?”

Văn Tuyết Nhi cũng không biết tại sao Bạch Chấn Phong và Bạch Hạo Hiên đột nhiên xuất hiện ở chỗ này, những lời này của ông ấy là hỏi bà ta, trong lúc nhất thời bà ta cũng không biết nên trả lời như thế nào, chỉ khóc nói: “Hạo Hiên à, con mau khuyên nhủ Lương San, trong bụng nó còn mang thai đứa nhỏ đó!”

Hiện tại Bạch Hạo Hiên xem như hoàn toàn hết hy vọng với Lương San, muốn nói chuyện đời này anh ta hối hận nhất là cái gì, đó chính là quen biết Lương San. Nếu không quen biết cô ta, giữa anh ta và Trình Khanh Khanh cũng sẽ không biến thành bộ dạng như bây giờ, nên làm anh ta đều đã làm, nhưng hết lần này tới lần khác Lương San còn không biết quý trọng, bị cô ta giày vò như vậy anh ta cũng mệt mỏi. Cho nên đối với lời nói của Văn Tuyết Nhi anh ta chỉ coi như không nghe thấy, ánh mắt từ đầu đến cuối đều là lạnh lùng.

Lương San nhìn thấy Bạch Hạo Hiên xuất hiện ở đây, trong lúc nhất thời cũng cảm khái rất nhiều, lại thấy anh ta nhìn mình bị ép thành bộ dạng này vẫn thờ ơ như cũ, thậm chí ánh mắt nhìn về phía cô ta còn mang theo chán ghét cùng trách cứ. Nhìn thấy anh ta như vậy, lòng cô ta đau giống như bị người ta dùng dao cắt.

Cô ta hiện tại đã cùng đường mạt lộ rồi, đây hết thảy đều là do Trình Khanh Khanh biến cô ta thành bộ dạng này. Cô ta có thể chết, nhưng Trình Khanh Khanh nhất định cũng phải chết, cô ta không có được, Trình Khanh Khanh cũng đừng hòng đạt được.

Cô ta dời ánh mắt từ trên người Bạch Hạo Hiên, hít một hơi thật sâu, đứa nhỏ trong bụng hiện giờ là tấm lá chắn cuối cùng của cô ta.

Cô kề dao vào bụng mình, vẻ mặt trào phúng nhìn Trình Khanh Khanh, “Để cho cô ta tới đây tôi có chuyện muốn nói với cô ta, bằng không tôi cùng với đứa con trong bụng tôi sẽ chết ở chỗ này!”

Văn Tuyết Nhi thấy vậy, nhất thời sợ tới mức che miệng lại, bà ta lập tức lấy lại thần lại, giữ chặt tay Trình Khanh Khanh, khóc đến nước mắt rơi như mưa, “Khanh Khanh à, con cứ đi qua đi, nó là một phụ nữ mang thai cũng sẽ không làm gì được con đâu.”

Bà ta cầu khẩn chân thành như vậy, bộ dạng bi thương kia thật sự làm cho người ta lộ vẻ xúc động, thế nhưng Trình Khanh Khanh đột nhiên phát hiện người phụ nữ này quả thực ích kỷ đến cực điểm.

Cô quăng mạnh tay bà ta ra, lạnh lùng nhìn bà ta nói: “Bà không thấy tay cô ta cầm dao sao? Nếu tôi qua đó, cô ấy đâm tôi một nhát, bà có chịu trách nhiệm với tôi không?”

Lại không nghĩ rằng Văn Tuyết Nhi không chút suy nghĩ, vội vàng vỗ ngực nói: “Dì chịu trách nhiệm, dì sẽ chịu trách nhiệm với con, con mau đi qua đi! Mặc kệ con với nó có ân oán gì thì đứa nhỏ trong bụng nó đều vô tội. Cứu một mạng người hơn xây bảy tháp phù đồ, Khanh Khanh, dì cầu xin con mà?”

“Đủ rồi!” Bạch Duyên Đình thật sự nghe không nổi nữa, “Đứa nhỏ trong bụng cô ta là mạng người, Khanh Khanh không phải là mạng người sao? Bản thân cô ta là một người mẹ không có trách nhiệm, dựa vào cái gì bắt chúng tôi phải chịu trách nhiệm?!”  

Cảnh sát đứng bên cạnh cũng nói: “Trên tay phạm nhân có dao, chúng tôi cũng không đề nghị Bạch phu nhân đi qua.”

Những người xem náo nhiệt xung quanh thấy vậy sôi nổi bàn tán:

“Đúng thế, nào có người mẹ nào dùng con mình uy hiếp.”

“Người phụ nữ kia chẳng lẽ điên rồi ư? Bằng không sao lại phát rồ như vậy!”

Có lẽ khí thế của Bạch Duyên Đình quá mạnh, Văn Tuyết Nhi lúc này bị chấn động đến sững sờ, lời muốn nói kia cũng sợ tới mức nói không nên lời.

Bạch Chấn Phong nghe những nghị luận xung quanh, chỉ cảm thấy quả thực mặt mũi bị vứt xuống đất rồi. Sắc mặt ông ấy phức tạp nhìn Bạch Duyên Đình một cái, trong giọng nói lộ ra trách cứ, “Duyên Đình, tốt xấu gì bà ấy cũng là trưởng bối của anh, không cần dùng giọng điệu như vậy nói chuyện với bà ấy.”

“Trưởng bối?” Bạch Duyên Đình nghe lời này lại nở nụ cười, “Vì lợi ích của con mình mà không tiếc hạ độc tôi, vì sao tôi còn phải tôn kính bà ta?”

Bạch Chấn Phong nghe lời này sắc mặt nhất thời đen xuống, “Anh…” Ánh mắt ông ấy hung hăng nhìn thoáng qua Trình Khanh Khanh, “Tôi đã nói với anh chuyện hạ độc lần đó không phải do dì Văn của anh làm! Anh thật sự muốn bao che cho sai lầm của Khanh Khanh, nhưng anh cũng không thể vu khống người khác như vậy!”

Ý cười trên khóe miệng Bạch Duyên Đình càng cong càng lớn, nhưng lãnh ý trong mắt anh lại lạnh đến thấu xương, “Người giúp việc chuyên hầu hạ Văn Tuyết Nhi mấy năm trước đã tìm được rồi, cô ấy có thể làm chứng!”

Lời này đối với Văn Tuyết Nhi mà nói quả thực chính là sét đánh giữa trời quang, khuôn mặt trắng bệch của bà ta nặng nề lui về phía sau một bước, vẻ mặt không dám tin nhìn Bạch Duyên Đình.

Bạch Chấn Phong nghe nói như vậy cũng khiếp sợ không chịu nổi, “Anh… Đây là ý gì?”

“Ý của tôi chính là năm đó Văn Tuyết Nhi mượn tay Khanh Khanh hạ thuốc tôi, người giúp việc hầu hạ bà ta đều biết rõ!” 

Dừng một chút lại nói: “Đến tòa án, tất cả đều sẽ tra ra manh mối, đến lúc đó xem ông còn bao che bà ta như thế nào!”

Bạch Chấn Phong bị khí thế lạnh thấu xương của anh bức đến lui từng bước về phía sau, nếu không phải Bạch Hạo Hiên đỡ ống ấy, chỉ sợ ông ấy sẽ không chịu nổi chấn động này mà ngã xuống đất.

Lương San thấy tình huống có chút lộn xộn, liền kêu lên: “Mau gọi Trình Khanh Khanh lại đây, bằng không tôi thật sự chết cho các người xem!”

Trình Khanh Khanh lạnh lùng liếc nhìn cô ta, “Tôi sẽ không đi qua, cô hết hy vọng đi Lương San! Chính cô không có trách nhiệm với sinh mệnh của mình, tôi cũng không có khả năng chịu trách nhiệm cho cô. Bất quá đã từng là bạn tốt của cô, tôi vẫn phải khuyên cô một câu, mau chóng bó tay chịu trói đi!”

Lương San bị lời nói của cô đâm đến hai mắt trợn tròn, giận dữ quát: “Trình Khanh Khanh, cô, cái đồ tiện nhân này!”

Trình Khanh Khanh xem thường, trong nụ cười mang theo châm chọc, “Lương San, sao cô phải khổ như vậy chứ? Đã đến nước này rồi, sao cô còn chấp mê bất ngộ? Cô xem cô bây giờ buồn cười đến thế nào, không có gì cả, lại giống như một kẻ điên, uy hiếp của cô thì có gì hữu dụng đâu? Tất cả mọi người đều đang xem chuyện cười của cô đó!”

Lương San biết dùng lời gì chọc giận cô, Trình Khanh Khanh làm bạn với Lương San nhiều năm như vậy đương nhiên cũng biết dùng lời gì có thể chọc giận cô ta, “Nhanh ngoan ngoãn nhận thua đi, ngoan ngoãn ngồi tù. Ngồi vài năm đi ra, cô vẫn có thể một lần nữa làm người, chỉ là so với hiện tại già hơn một chút xấu hơn một chút mà thôi, đương nhiên, bộ dạng hiện tại của cô cũng không tốt hơn bao nhiêu. Cho nên, đừng giằng co nữa, cô nhìn xem, chúng ta đều mệt mỏi.” 

Nụ cười của cô càng tươi đẹp, “Được rồi, chồng tôi phải cùng tôi đi làm đẹp rồi, cô cứ tiếp tục phát điên ở đây đi!”

Nói xong quả nhiên kéo tay Bạch Duyên Đình, ném cho cô ta một ánh mắt khiêu khích liền quay đầu rời đi.

Nửa ngày nay Lương San đều ở trong trạng thái thần kinh căng thẳng, đã sớm mất đi lý trí, bây giờ lại nghe Trình Khanh Khanh nói những lời này, cô ta chỉ cảm thấy đây là nhục nhã lớn nhất của cô dành cho cô ta, cô là đang cười nhạo cô ta, là đang khoe khoang với cô ta.

Cô dựa vào cái gì?! Người nên cười nhạo là cô ta mới đúng, cô ta là người chiến thắng cuối cùng mới đúng! Trình Khanh Khanh cô dựa vào cái gì?! 

Mắt thấy cô sắp rời đi, cô ta biết nếu cô rời đi cô ta có lẽ sẽ không còn cơ hội. Bất kể như thế nào, cô ta không được dễ chịu thì Trình Khanh Khanh cũng không thể được dễ chịu, liền trong lúc cô xoay người, cô ta bỗng nhiên nhào về hướng này, hét lớn một tiếng: “Trình Khanh Khanh, mày đi chết đi!” 

“Đùng!”

“Đùng!”

Liên tiếp hai tiếng súng vang lên, kinh động đến đám chim bồ câu đang đậu trên lan can.

Thế giới trong nháy mắt tựa như an tĩnh lại, Lương San không cam lòng gào thét, xung quanh náo nhiệt nghị luận, tiếng khóc cuồng loạn của Văn Tuyết Nhi, tất cả đột nhiên ngừng lại.

Mà Trình Khanh Khanh đi về phía trước cũng dừng bước chân một chút, đang muốn quay đầu Bạch Duyên Đình lại một tay vịn thắt lưng cô một tay che mắt cô, ôn nhu dặn dò: “Đừng nhìn! Nếu không ban đêm sẽ gặp ác mộng.”

Trình Khanh Khanh không nói lời nào, tay Bạch Duyên Đình cũng không buông ra, cứ như vậy đỡ cô, bịt mắt hộ tống cô ngồi lên xe.

Xe chạy ra khỏi rất xa cô cũng không quay đầu lại xem. 

Mặc kệ Lương San có phải đã bị bắn chết hay không, cô ta và ân oán của cô ta đến đây coi như hoàn toàn sạch sẽ. 

Trong lòng cô không có cảm xúc quá lớn, không sảng khoái cũng không khổ sở, bình tĩnh giống như chưa từng xảy ra chuyện gì, cũng không biết đi được bao lâu cô mới nói với Bạch Duyên Đình: “Đúng rồi, anh vừa mới nói cái gì người giúp việc rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?”

Bạch Duyên Đình nghe cô hỏi liền nói: “Lúc trước sau khi nghe được đoạn ghi âm của em anh đã phân tích, những lời này của Bạch Hạo Hiên không phải mười phần đáng tin, nhưng cũng không hoàn toàn là giả. Nếu cậu ta nói thật, như vậy lúc trước người đổi thuốc ngủ thành thuốc độc là ai, anh nghĩ người có khả năng nhất chính là Văn Tuyết Nhi, cho nên anh theo manh mối này một đường điều tra, liền đào ra người giúp việc kia.”

Trình Khanh Khanh như có điều suy nghĩ gật đầu, “Thì ra là thế.”

Nếu như người giúp việc kia có thể làm chứng, vậy tội âm mưu giết người của Văn Tuyết Nhi là trốn không thoát. 

Lương San chết rồi, Tử Kinh Viên bên kia có báo thù cho cô ta hay không, những thứ này Trình Khanh Khanh không muốn suy nghĩ, có Bạch Duyên Đình ở đây, cũng không tới phiên cô lo lắng.

Cô quay đầu nhìn thoáng qua anh, anh rất nghiêm túc lái xe, ánh mặt trời ngoài cửa sổ chiếu lên mặt anh, tuy rằng đã lớn tuổi, nhưng làn da của anh vẫn tốt như vậy, trong ánh mặt trời ấm áp kia cô nhìn thấy một lớp lông tơ tinh tế trên mặt anh.

Bạch Duyên Đình ý thức được ánh mắt của cô, quay đầu nhìn cô, “Làm sao vậy? Sao em lại nhìn anh như vậy?”

Trình Khanh Khanh tựa lưng vào ghế, ánh mắt si ngốc nhìn anh, “Nhìn dáng vẻ đẹp trai của anh.”

“ …” Bạch tiên sinh có chút luống cuống, bị cô nhìn vậy hai bên tai liền vi diệu đỏ lên.

Trình Khanh Khanh vừa thấy bộ dạng này của anh thì vui vẻ, cô cảm thấy bộ dạng này của Bạch tiên sinh quả thực đáng yêu chết đi được, liền đưa tay ngoéo cằm anh mộ cái, cố ý trêu đùa nói: “Cười một cái xem nào.” 

Bạch tiên sinh tuy rằng có đôi khi da mặt dày, nhưng dù sao cũng là ở trên giường, cô gái này lại là người anh để trong lòng, hơn nữa đây cũng là mối tình đầu của anh, trước kia Bạch tiên sinh không có kinh nghiệm yêu đương gì bị cô chọc ghẹo như vậy, da mặt kia càng đỏ lên.

Trình Khanh Khanh nhìn thấy càng thêm vui vẻ, lại nói: “Bảo anh cười một cái mà.”

Bạch tiên sinh nửa nắm tay đặt ở bên môi ho khan một tiếng, quả nhiên ngoan ngoãn quay đầu cười với cô.

Trình Khanh Khanh: “…” Sao lại ngốc đến đáng yêu như vậy chứ?

Ừm, Bạch tiên sinh nhà bọn họ vừa mềm mại vừa đáng yêu vừa không biết xấu hổ lại cường đại quả thực rất được người ta yêu thích.

Hôm nay Tử Kinh Viên bên này quả thực rối thành một đống hỗn loạn, đầu tiên là trước mắt bao người lộ ra bí mật kinh thiên động địa của gia tộc, lại có con dâu là nghi phạm bắt cóc cầm dao phẫu thuật ý đồ tập kích người khác bị cảnh sát bắn chết tại chỗ.

Hiện tại Bạch Chấn Phong đã không còn tâm tình để ý chuyện Lương San chết không chết, cô ta bắt cóc Tiểu Nhã chết cũng đáng đời. Chỉ là đáng tiếc đứa nhỏ trong bụng cô ta, bất quá đứa nhỏ kia cũng chưa được sinh ra, không tính là một người hoàn chỉnh, ông ta ngược lại cũng không quá khó chịu.

Hiện tại ông ấy chỉ nghĩ duy nhất chính là Văn Tuyết Nhi năm đó thật sự tồn tại tâm tư độc chết Bạch Duyên Đình sao?

Sau khi về đến nhà ông ấy gọi một mình Văn Tuyết Nhi vào thư phòng.

Hôm nay xảy ra quá nhiều chuyện, trong lòng Văn Tuyết Nhi cũng vô cùng rối loạn, lúc này bị gọi vào thư phòng đương nhiên bà ta cũng biết là chuyện gì xảy ra, lập tức hít sâu vài hơi ổn định tinh thần, để cho mình bình tĩnh lại.

Bạch Chấn Phong ngồi xuống ghế, mặt không chút thay đổi hỏi: “Lời Duyên Đình nói có thật hay không? Năm đó có phải bà muốn đầu độc nó không?”

Văn Tuyết Nhi khẽ rũ ánh mắt che đi vẻ khác lạ trong mắt, “Không có chuyện này!”

“Hửm?” Lông mày Bạch Chấn Phong càng nhíu chặt hơn, “Thật sự không có?!”

Trái tim Văn Tuyết Nhi lập tức co rút lại, hai tay đặt trên người cũng khẽ run rẩy, không khí xung quanh căng cứng như một sợi dây cung. Bà ta cảm thấy giống như có một cỗ lực lớn đè ép trên ngực bà ta, bà ta sắp không thở nổi. 

Bà ta ngẩng đầu lên lắc đầu với ông ấy, vội vàng cố ý mang theo vẻ oan uổng, “Thật sự không có chuyện này, tôi cũng không biết đám người giúp việc Duyên Đình nói là chuyện gì. Nếu cậu ấy đã muốn đem sự tình đổ lên người tôi, tự nhiên có biện pháp.” 

Bạch Chấn Phong trong lúc nhất thời cũng không mở miệng tỏ thái độ, chỉ ngưng mày nhìn bà ta, ánh mắt kia của ông ấy thật sự sắc bén đến đáng sợ. Văn Tuyết Nhi cơ hồ dùng hết khí lực toàn thân mới có thể miễn cưỡng làm cho mình không bị bại trận trước mặt ông ấy.

“Mấy năm trước, khi Duyên Đình nói cho tôi biết là Hạo Hiên dụ dỗ Trình Khanh Khanh hạ độc thủ với nó đúng là tôi không tin. Khi đó trạng thái tinh thần của Trình Khanh Khanh không được tốt lắm, tôi cho rằng là Trình Khanh Khanh lấy nhầm thuốc, cũng cho rằng Duyên Đình vì giải vây cho Trình Khanh Khanh nên đem mọi chuyện đổ lên đầu các người.” Nói đến đây ông ấy dừng một chút, “Có lẽ bà không biết hiện tại lông cánh của Duyên Đình đã đầy đủ tới mức nào. Nó thật sự có biện pháp đối phó với ba mẹ con các bà, không cần phải rối rắm lâu như vậy, còn đi tìm người giúp việc gì đó!”

Văn Tuyết Nhi nghe được những lời này, cảm thấy không khí xung quanh càng căng càng chặt, nắm đấm bà ta đặt ở hai bên người cũng vì khẩn trương càng run rẩy lợi hại. 

“Tôi hỏi bà lần cuối cùng, đến cùng có phải là bà đem thuốc ngủ đổi thành thuốc độc hay không?”

Giống như một sợi dây cung căng đến cực hạn lạch cạch một tiếng đứt đi, khí lực toàn thân Văn Tuyết Nhi cũng biến mất vô tung vô ảnh, thân thể bà ta run rẩy phốc một tiếng quỳ trên mặt đất, thanh âm dị thường sợ hãi, “Chấn Phong à, tôi sai rồi! Năm đó là tôi hồ đồ!” Bà ta biết trong chuyện này, Bạch Chấn Phong đã lựa chọn tin tưởng Bạch Duyên Đình, bà ta tiếp tục dây dưa, sẽ chỉ càng làm cho ông ấy phiền chán. Đến lúc đó chỉ sợ kết thúc càng thêm khó coi, không bằng ngoan ngoãn nhận tội, có lẽ còn có thể cầu xin được ông ấy tha thứ. 

Bạch Chấn Phong thấy thế, khẽ ngửa đầu nhắm chặt mắt lại, giống như là đang ức chế một loại cảm xúc nào đó, hồi lâu sau ông ấy mới mở mắt ra, sắc mặt thâm trầm, ngữ khí lại mang theo run rẩy, “Vì cái gì? Tại sao phải làm vậy?” 

Văn Tuyết Nhi vội vàng nói: “Tôi cũng là thương con nên sốt ruột, tôi sợ sau này Hạo Hiên sẽ bị đuổi ra ngoài. Ba mẹ con chúng tôi chịu khổ nhiều năm như vậy, tôi không bao giờ muốn trở lại những ngày tháng như trước nữa!” 

Hai mắt Bạch Chấn Phong đỏ bừng, cũng không biết là tức giận hay khó chịu, “Mặc dù là như thế, bà cũng không nên xuống tay với Duyên Đình!” 

Văn Tuyết Nhi bị tiếng rống này của ông ấy làm cho hoảng sợ, vội vàng khóc nói: “Tôi biết, là tôi sai rồi! Tôi sai rồi, ông cho tôi một cơ hội có được không? Thái độ của tôi đối với Duyên Đình mấy năm nay như thế nào ông cũng rõ ràng, tôi đang một mực chuộc tội, cũng may Duyên Đình không có gì đáng ngại, ông tha thứ cho tôi có được không?! Sau này tôi sẽ đối xử tốt với Duyên Đình, tôi sẽ bù đắp thật tốt cho cậu ấy.”

Bạch Chấn Phong nhíu mày, hai tay nắm chặt thành quyền, lạnh giọng ép hỏi: “Tuyết Nhi à, mấy năm nay tôi đối với Hạo Hiên, đối với Tuệ Nhiễm có tốt không?”

Văn Tuyết Nhi không ngừng gật đầu, “Tốt tốt tốt, ông đối với chúng tôi đương nhiên là tốt!”

“Đúng vậy, tôi yêu thương các người như vậy, các người muốn chèn ép Duyên Đình như thế nào tôi cũng có thể dễ dàng tha thứ, nhưng vì sao phải làm những chuyện này? Tại sao phải giết nó? Lúc trước nó ở trong bệnh viện có bao nhiêu hung hiểm không phải bà không biết!”

“Đúng đúng đúng, tôi đều biết, tôi chỉ là nhất thời hồ đồ. Cầu xin ông tha thứ cho tôi một lần có được không? Tôi thực sự biết sai rồi! Tôi cũng là vì Hạo Hiên…”

Bạch Chấn Phong lại lắc đầu, trong đôi mắt đỏ bừng mang theo lửa giận khó nén, “Tôi có thể dễ dàng tha thứ cho các người không thích nó, có thể dễ dàng tha thứ cho các người chèn ép nó, tôi thậm chí có thể vì bà mà bồi dưỡng Hạo Hiên thành người kế nhiệm, để cho nó vĩnh viễn vô duyên với tập đoàn Bạch thị. Nhưng tôi lại không thể dễ dàng tha thứ cho bà có tâm muốn sát hại nó! Đây là ranh giới cuối cùng của tôi, hẳn là bà biết rõ! Tôi thiếu mẹ nó quá nhiều, tôi thiếu nó cũng quá nhiều, đời này tôi bất lực trả lại. Cái gì tôi cũng đem cho các người, tôi chỉ có mong muốn duy nhất là muốn bảo vệ mạng sống của nó, để cho nó sống thật tốt mà thôi!”

Văn Tuyết Nhi không phải nghe không ra lời này của ông ấy chứa ẩn ý gì, bà ta nhất thời ngây người, ngay cả nước mắt cũng quên chảy, bà ta sững sờ nhìn ông ấy, “Chấn Phong… Ông…”

“Chuyện này tôi tuyệt đối sẽ không nương tay! Bằng không, tôi không thể đối mặt với người mẹ đã chết của Duyên Đình! Không có mặt mũi đối mặt với liệt tổ liệt tông Bạch gia!” Nói xong lời này ông ấy thở dài, “Mặc kệ nói thế nào nó cũng là con của tôi.”

Văn Tuyết Nhi vẻ mặt không dám tin, “Chấn Phong…” Bà ta vội vàng quỳ gối đi qua, ôm chặt lấy đùi ông ấy, khóc nói: “Tôi thật sự biết sai rồi, thật sự biết sai rồi! Cầu xin ông nể tình Hạo Hiên và Tuệ Nhiễm tha cho tôi lần này đi!”

Ánh mắt Bạch Chấn Phong phức tạp nhìn bà ta một cái, thở dài một hơi, hồi lâu sau mới gọi một cú điện thoại, không lâu sau ngoài cửa liền đi vào hai vệ sĩ.

Bạch Chấn Phong phất phất tay với bọn họ, “Đưa bà ấy đến đồn cảnh sát đi!”

Văn Tuyết Nhi giống như là bị sét đánh trúng, mắt thấy hai vệ sĩ kia đi tới, bà ta càng ôm chặt chân Bạch Chấn Phong không buông, “Chấn Phong, tôi thật sự biết sai rồi! Tôi sai rồi! Tha thứ cho tôi! Tha thứ cho tôi!”

Bạch Chấn Phong nhắm mắt lại, giống như không nhìn thấy, mà hai vệ sĩ kia thấy Bạch Chấn Phong quyết tâm cũng không có gì thương tiếc, trực tiếp thô bạo kéo bà ta từ trên mặt đất lên, Văn Tuyết Nhi vẫn không cam lòng, khóc đến khàn giọng nói với ông ấy: “Chấn Phong… Nể tình tôi chịu khổ nhiều năm như vậy tha cho tôi… Tha cho tôi…” 

Bạch Chấn Phong một câu cũng không nói, để bọn họ kéo bà ta xuống!

————-

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:

Chương này viết hơi não tàn, mọi người chịu đựng xem nha.