Chương 69:

“Câm miệng.”

Hoắc Phong Lãng bị cô ta làm cho đau đầu, anh ta mạnh tay ném lịch quay lên bàn: “Nếu lần ghi hình này không thành công, em vĩnh viễn không bao giờ được làm diễn viên. Đến lúc đó, đừng có tới khóc lóc trước mặt tôi.”

Đây là lần đầu tiên Hoắc Phong Lãng tức giận với Diệp Tâm.

“Phong Lãng, anh thật sự thay đổi rồi. Từ trước đến giờ anh chưa bao giờ đối xử với em như vậy.” Cô ta che miệng khóc sướt mướt trông vô cùng đáng thương.

Nhìn dáng vẻ đó của cô ta, Hoắc Phong Lãng đành bước đến an ủi: “Em đừng khóc nữa, vừa nãy là anh nặng lời, nhưng em hãy suy nghĩ thật kỹ, mỗi sắp xếp của anh đều là vì em, vì con của chúng ta. Em đừng ngốc nữa, trong lòng anh làm sao có thể có người thứ hai chứ, trong lòng anh chỉ có em thôi.”

“Chỉ là, em không được càn quấy như vậy nữa.”

Hoắc Phong Lãng ý vị sâu xa liếc nhìn trợ lý của Diệp Tâm đang đứng bên cạnh: “Chăm sóc Tâm thật tốt, nếu còn để xảy ra chuyện như vậy nữa thì cô lập tức từ chức cho tôi.”

Hoắc Phong Lãng rời đi rồi, Diệp Tâm nghiến chặt răng.

Thấy ánh mắt cô ta lóe lên vẻ âm độc, trợ lý bên cạnh không dám hé răng nói nửa lời.

“Dựa vào cái danh hiệu ảnh hậu cũ nát mà cũng dám tranh với tôi à? Tôi sẽ khiến cô ta hoàn toàn biến mất khỏi showbiz.”

Một nơi khác, chị Hy đang cùng Diệp Uyển chuẩn bị chụp hình quảng cáo sản phẩm. Nhiều năm như vậy, hai người vẫn luôn phối hợp ăn ý, mật thiết.

“Nghĩ lại chuyện vừa rồi, trong lòng chị cảm thấy rất sảng khoái, mặt Diệp Tâm tái mét, đoán chừng bây giờ cô ta đang ôm Hoắc Phong Lãng mà khóc đấy.” Chị Hy vui vẻ cười lớn, rồi thở dài nói: “Rốt cuộc chị đã nhịn được đến ngày này, Diệp Uyển, chị vui thay cho em.”

Tiêu Dĩnh bên cạnh phụ họa theo: “Không sai, vừa nãy quá khí thế!”

“Em chỉ làm những việc mà em cho là đúng thôi. Những năm qua, không phải em nhẫn nhịn mà là cảm thấy không cần thiết làm như thế. Bây giờ em đã có lý do để tiếp tục kiên trì, nên em sẽ không từ bỏ, em sẽ dùng thực lực bản thân để đứng vững.”

*

Biệt thự Lan Đình.

Diệp Uyển nằm cuộn trong lòng Lục Cảnh Thần xem tạp chí, bị râu ở cằm anh khẽ cọ vào mặt, cô trầm giọng hừ một tiếng: “Đường đường tổng giám đốc tập đoàn Đại Thiên, sao lại lôi thôi đến mức không cạo râu chứ?”

“Anh tưởng em thích kiểu người đàn ông thô ráp một chút.” Anh làm bộ sờ lên cằm, cố ý cọ thêm vào mặt Diệp Uyển: “Như thế này chẳng phải rất đặc biệt sao?”

Bị anh chọc cười, Diệp Uyển buông tạp chí xuống, quay người ôm chặt anh, hai người cuộn nằm trên ghế sofa, vô cùng thoải mái.

“Thích, cho dù anh có dáng vẻ gì em đều thích.”

“Thật sao?” Anh đưa tay khẽ nâng cằm Diệp Uyển: “Nhưng em sắp phải đi xa một tuần, anh sẽ chăn đơn gối chiếc, nếu … anh cô đơn mà không nhịn được thì phải làm sao bây giờ?”

“Anh đang thầm ra ý cho em phải không?” Diệp Uyển híp mắt lại, tỏ vẻ nguy hiểm: “Đã như vậy, em đành phải đóng gói anh mang theo thôi.”

“Anh cầu còn không được.”

Lục Cảnh Thần cười, ôm cô chặt hơn.

“Cảnh Thần, em sẽ rất nhớ anh.” Diệp Uyển dựa vào lồng ngực anh, thấp giọng nói.

Dù đến giờ hai người mới kết hôn chưa lâu, nhưng cô đã quen ở cùng anh, quen lúc nào cũng nhìn thấy bóng dáng anh trong nhà, cảm giác an toàn này không ai có thể mang đến cho cô.

Cô đã bắt đầu ỷ lại vào Lục Cảnh Thần rồi.

“Hay là em nhắm mắt lại đi, nhớ thật kỹ dáng vẻ của anh.” Anh khẽ nói rồi kéo tay Diệp Uyển đưa lên mặt mình.