Chương 27:

“Nhưng những hành động công khai của Hoắc Phong Lãng rất bất lợi với em, bước tiếp theo chúng ta nên làm gì?”

Chị Hy rất quen thuộc đường đi trong vòng tròn này, với tính cách của Diệp Tâm, nhất định sẽ khuyên Hoắc Phong Lãng xuống tay với Diệp Uyển.

“Đương nhiên là trả lại hết toàn bộ những uất ức mấy năm nay em phải chịu cho anh ta!” Diệp Uyển lạnh nhạt uống nước trái cây.

“Qủa nhiên là người phụ nữ của Lục Cảnh Thần, rất có khí thế!” Chị Hy cố ý đùa giỡn, bỗng nhẹ nhàng thở ra: “Trong tay chúng ta có đủ chứng cứ chứng minh Hoắc Phong Lãng và Diệp Tâm có qua lại, chỉ xem em muốn làm như thế nào thôi.”

“Chưa cần vội công khai, em muốn đợi bọn họ đắc ý đủ, sau đó mới ra tay. Bây giờ em đang suy nghĩ chuyện đoàn phim “Niên Hoa”.” Diệp Uyển vẫn luôn đặt chuyện này trong lòng:”Em cảm thấy có chút có lỗi với đạo diễn Trần.”

Giờ phút này, ánh sáng trên người Diệp Uyển có thể khiến người ta đui mù, đây cũng là nguyên nhân mà chị Hy luôn luôn ở bên cạnh trợ giúp cô, cô gái này vĩnh viễn là một dòng suối trong của giới giải trí này.

Nhìn qua bề ngoài nhu nhược nhưng một khi trong lòng đã có suy nghĩ thì bất cứ ai cũng không thể ngăn cản.

Chị Hy trừng mắt nhìn: “Diệp Uyển, em không biết sao? Đạo diễn Trần vẫn luôn tìm em!”

“Tìm em?”

“Đúng vậy, trong email của chị tất cả đều là thư mà trợ lý của ông ấy gửi tới, dường như ông ấy cũng không giận em, ngược lại còn có hứng thú bàn chuyện hợp tác với em, chị nghĩ em đã biết… Đều do chị, bởi vì sắp xếp chứng cứ mà bận tới choáng váng.”

Hai mắt Diệp Uyển sáng ngời: “Chị Hy, phiền chị đi một chuyến, trước giúp em gặp đạo diễn Trần!”

“Không thành vấn đề! Để chị lo.”

Sau khi Diệp Uyển và chị Hy tách ra, cô trực tiếp trở về nhà, cô không nghĩ tới Lục Cảnh Thần đã trở lại, cô thay giày, chưa kịp xoay người đã bị Lục Cảnh Thần ôm eo.

Anh vừa tập thể hình xong, sau khi tắm tóc vẫn còn ẩm, mày hơi nhíu, đường cong gương mặt lộ ra vài phần uy nghiêm, gương mặt như vậy dù là người phụ nữ như thế nào cũng sẽ động lòng, mà lúc này, anh gác cằm lên cổ cô, từ phía sau ôm cô vào lòng: “Sao lại lâu như vậy…”

Lời nói bá đạo lại mang theo ghen tuông khiến Diệp Uyển cong miệng.

Cô vừa căng thẳng vừa ngượng ngùng, cẩn thận xoay người trong lòng anh, nâng mặt anh lên: “Thật xin lỗi, ngài Lục, khiến anh đợi lâu rồi.”

Cô kiễng chân, chủ động dâng lên một nụ hôn, ý muốn bồi thường.

Mùi hương của cô khiến tinh thần Lục Cảnh Thần khẽ chấn động, ôm lấy thắt lưng cô: “Bồi thường?”

Diệp Uyển mở to mắt, hơi giương cằm, dường như có chút khiêu khích, cô gật đầu: “Ừm!”

Ánh mắt thâm thúy của Lục Cảnh Thần dừng lại trên mặt cô, đỡ lấy thắt lưng cô rồi bế cô lên, sau đó sải bước đi vào phòng ngủ, giống như ôm bảo bối, nhẹ nhàng đặt cô lên giường đôi trong phòng.

Anh vuốt ve gương mặt cô, sợi tóc, cánh môi, khoảng cách hai người ngày càng gần, có thể rõ ràng nghe thấy tiếng tim đập của đối phương.

“Em nên biết, chút bồi thường này còn chưa đủ…” Tay anh bắt đầu chậm rãi vuốt ve đùi cô.

Trong giây phút tình mê ý loạn này, Diệp Uyển chỉ nghe thấy tiếng hít thở giao hòa của hai người…

“Em biết không có một cô gái nào có thể khiến Tổng giám đốc Lục chờ đợi, em nguyện ý nhận lấy sự trừng phạt của anh.” Diệp Uyển ôm cổ anh, chậm rãi nhắm hai mắt.

Cô càng chủ động, Lục Cảnh Thần lại càng quý trọng.

Anh biết Diệp Uyển nguyện ý trao cho anh tất cả cần có quyết tâm và dũng khí rất lớn, càng như vậy anh lại càng muốn khiến cô có ký ức tốt đẹp.

Còn anh, càng muốn có được trái tim và trở thành tình yêu duy nhất của cô.

“Lần sau…” Anh khẽ hôn lên môi cô, khiến bản thân tỉnh táo lại: “Anh rất muốn hoàn toàn có được em… Nhưng anh biết em vẫn cần thời gian xác định, anh tin rằng ngày đó sẽ không quá xa.”