"Khụ, xin chào tất cả mọi người đang có mặt tại đây. Tôi là Yên Khôi, hôm nay thành thật xin lỗi vì không có sự có mặt của Khải Tử huynh nam thần của mọi người. Nhưng tôi sẽ thay huynh ấy phục vụ mọi người thật chu đáo. Xin cám ơn đã quan tâm!"
"Bài hát đầu tiên tôi muốn gửi tới là ca khúc 'Hát cho người lạ nghe' mong rằng sau ca khúc này sẽ có ai đó từ người lạ có thể trở thành gì đó trong tôi. Ha ha, xin cám ơn mọi người lắng nghe."
Dao Dao và Thiên Thiên kinh ngạc nhìn nhau rồi như đồng nhất ý kiến mà tiến đến nơi phát ra âm thanh có chút quen thuộc đó.
------------------------------------------------------
"Đã tìm được?"
"Vâng, cô ấy hiện tại đang ở trung tâm khu vui chơi lớn nhất thành phố A."
"Làm tốt lắm." Minh Sầm nở nụ cười bí hiểm cúp điện thoại.
"Hảo, em không đến công ty làm việc là muốn chạy đi vui chơi? Nơi đó không phải để hẹn hò thì là gì? Để tôi xem tên nào có gan tranh dành nữ nhân của Alice này!"
------------------------------------------------------
Tiếng nhạc đệm bài hát được phát ra, mọi người xung quanh ngày càng đông. Tại hai nơi nào đó có người âm thầm theo dõi...
Không biết vì sao nàng lại muốn hát bài này. Chỉ vì nàng vừa gặp một cặp ngự tỷ - muội giấy sao? Khiến nàng chú ý chỉ là chiếc đĩa album chàng trai vô cùng tuấn tú kia đánh rơi, nàng đã nhặt lại và trả về giúp. Không ngờ đúng lúc là album của nàng, hai người kia cũng rất bất ngờ.
Cuối cùng đã làm quen với nhau và nàng cũng biết được mối quan hệ của hai người họ và, là rất bất ngờ khi nghe thấy giọng nói của 'chàng trai' cất lên, thì ra là một P.
Nói một chút, tiểu muội giấy có kể về chiếc đĩa album là do một chị xinh đẹp tài giỏi, vẻ ngoài nét trẻ con tặng cho từ phần thưởng chơi trò chơi. Bây giờ khắp các nơi nàng đều nghe đến mọi người bàn tán một chút về gia đình nhỏ, ba người xinh đẹp tài giỏi càn quét phần thưởng của khu trung tâm vui chơi. Nàng thật muốn xem thử ruốt cuộc ba người họ là ai mà lợi hại đến vậy, còn là một gia đình... Mà khoan? Bạn nữ muội giấy nói là một chị xinh đẹp vẻ ngoài trẻ con, một chị lạnh lùng nhưng ôn nhu, dáng vẻ xinh đẹp thuần khiết hai người như toát ra phong thái người nổi tiếng, còn có một đứa bé đáng yêu chưa đến một tuổi... A? Gia đình!? Cả hai cũng đều là...
Kỷ Yên cuối cùng quyết định đánh bay mấy thứ đau đầu kia đi hết. Tập trung vào hát... Phần nhạc đệm cuối cùng cũng kết thúc, nàng lấy tâm tình của một ca sĩ, tâm hồn thích ca hát của mình lên mà cất lời...
Bài hát này viết cho em nghe~~~
Tôi muốn em nhắm mắt lại
Bài hát này có thể không quá dễ nghe~~~
Nhưng mà tôi có đủ dụng tâm~
Bài hát này viết cho em nghe !
Bài hát này có thể không quá dễ nghe
Nhưng mà tôi có đủ ý định~
Rap:
Ok, tôi và em có thể chưa gặp nhau
Trước hết đem bài hát này hủy bỏ, như chưa từng nghe
Nói thật đi, tôi cũng không có cái gì mười phần chắc chắn
Có thể khiến em động tâm lại lần nữa phát bài hát này
Tôi mỗi ngày một mình ở nhà chẳng nói chuyện với ai
Cho nên quyết định hỏi thăm người lạ có khỏe không ?
Em còn đến trường học hay là tốt nghiệp, công tác rồi
Phải chăng cũng giống tôi ở bên ngoài thỉnh thoảng nhớ nhà ?
Muốn hỏi rằng hôm nay em có ăn sáng không ?
Phải chăng ăn ngon khiến tôi thèm đến chảy nước miếng ?
Em có nuôi mèo nhỏ hay cún con trong nhà đúng không ?
Mặc dù khiến người ta đau đầu nhưng rồi nó bảo vệ em
Mùa xuân, gió thổi hiu hiu
Thổi qua nét đẹp của em
Mùa xuân, gió thổi hiu hiu
Tôi nghĩ bài hát này có thể cùng viết lên
Bài hát này viết cho em nghe
Tôi mời em nhắm mắt lại
Tuy không quá dễ nghe
Nhưng mà tôi có đầy dụng tâm
Bài hát này dành cho em
Tôi mời em nhắm mắt lại
Tuy không quá dễ nghe
Nhưng tôi có đủ ý định
Rap:
Đúng rồi, chòm sao của em là gì vậy?
Em thích nhất màu cầu vồng nào ?
Em đã bao giờ nhìn thấy sao băng trong đêm chưa ?
Muốn hỏi nguyện vọng ngốc nghếch của em là gì ?
Đột nhiên tò mò, tôi đi qua đường rồi
Đúng lúc này, bài hát trong tai em phát lên
Em nhận không ra tôi, em đang nghe, tôi không biết
Nhưng loại duyên phận này thật sự kỳ diệu
Nghĩ một chút, đều cảm thấy kỳ diệu
Nghĩ một chút, nên làm thế nào để chào hỏi
Mặc dù xa lạ, có em thật tốt
Tôi muốn em biết, tôi muốn em biết (x2)
Bài hát này viết dành cho em
Tôi muốn em nhắm mắt lại
Tuy bài hát này không dễ nghe
Nhưng mà tôi để tâm hài lòng
Bài hát này viết cho em nghe
Tôi mời em nhắm mắt lại
Có lẻ bài hát này không quá êm tai
Nhưng mà...
Bài hát này viết cho em nghe
Tôi muốn em nhắm mắt lại
Tuy bài hát này không dễ nghe
Thế nhưng tôi có đủ dụng tâm
Bài hát này viết cho em
Tôi muốn em nhắm mắt lại
Tuy rằng bài hát này không quá êm tai
Nhưng tôi thỏa mãn trong lòng rồi~~~
Đây là bài hát, muốn nghe có thể ấn vào:
Ánh đèn đường soi sáng thân ảnh thon dài đang ngồi trên chiếc ghế cao cùng đàn guitar, chiếc micro trước mặt thu phát ra âm thanh khỏe nhẹ của một cô gái xinh đẹp. Quanh Kỷ Yên như tỏa sáng, chiếc áo thun trắng càng được tô điểm. Bài hát vừa kết thúc tiếng vô tay hò hét cũng theo đó mà vang lên khắp nơi. Không biết có bao nhiêu người sau khi nghe xong ca khúc này của Kỷ Yên mà đã hoàn toàn bị đổ rục trước nàng.
"Hát hay lắm!"
"Bài hát rất dễ nghe!!"
"Ah!!! Em yêu chị Yên Khôi!"
"Yên Khôi, i love you!!!"
Tiếng reo của mọi người kéo dài không ngừng. Được nghe mọi người hò reo khen ngợi như vậy, đó chính là hạnh phúc lớn mà nàng ao ước. Kỷ Yên vui vẻ mỉm cười nói:
"Cảm ơn mọi người đã có mặt đêm nay tại đây, đa tạ mọi người đã lắng nghe tôi hát. Xin đa tạ!"
Ca hát chính là ước mơ lớn nhất đối với Kỷ Yên, nhưng vì gia đình, nàng chỉ có thể hát vào buổi tối. Hôm nay không may biết được Khải Tử huynh thường thay nàng hát làm việc cùng nàng đang bị cảm không thể đến, vì vậy nàng đành phải cả gan xin phép trực tiếp chủ tịch cho nàng nghỉ một ngày. Mong là hôm sau chủ tịch sẽ không hỏi lý do nàng nghỉ việc...
Minh Sầm một bên dựa ở gốc cây lớn quan sát, bài hát tất nhiên nàng đã nghe hết.
"Không biết là tiểu thỏ con tặng cho ai a?"
Ánh mắt nàng phát ra tinh quang nhìn Kỷ Yên nhẹ cong môi mỉm cười. Tiểu thỏ con thích ca hát đến vậy? Nàng đã từng thấy chiếc đàn guitar và sách soạn nhạc, bài hát, hầu như mọi thứ đều liên quan đến âm nhạc được Kỷ Yên cẩn thận cất trong ngăn kéo bàn. Chợt trong đầu Minh Sầm xuất hiện một ý nghĩ thú vị...
"Có nên giúp nàng ấy một tay không đây?"
Minh Sầm cười nhạt một tiếng, quyết định quay người bỏ đi. Còn làm chuyện gì thì để sau...
Bên này Dao Dao giác quan nhạy bén thấy được thân ảnh Minh Sầm rời khỏi. Hai mắt nàng liền tỏa sáng như sao cười hai tiếng không rõ. Thiên Thiên khó hiểu nhìn nàng: "Em cười gì vậy? Đó không phải là Kỷ Yên sao?"
"Hắc Hắc! Thiên tỷ, đó tất nhiên là Kỷ Yên. Nhưng bây giờ thì không phải, bây giờ nàng ấy là Yên Khôi!"
"Yên Khôi?" Thiên Thiên lặp lại cái tên có chút ngẫm nghĩ, cuối cùng cũng phân tích ra được. Thì ra Kỷ Yên là một người thích hát, còn là một ca sĩ đường phố nổi có chút nổi tiếng. Hát hay như vậy a.
"Có nên lại đó chào hỏi em ấy không?"
"Không cần, cũng đã trễ rồi chúng ta nên đưa Tiểu Y về nhà nghỉ thôi. Con bé ra gió đêm nhiều sẽ bị cảm lạnh."
Thiên Thiên nghe Dao Dao nói như vậy mới chợt nhớ tới còn tiểu bảo bối đã thức đang chớp chớp đôi mắt xinh đẹp nhìn nàng nở nụ cười.
"Ân, nên về rồi." nàng mỉm cười xoa xoa khuôn mặt mũn mỉn đáng yêu của tiểu bảo bối nhà mình.
"Ha! Tiểu Y Y thức rồi a, qua đây mama à không, baba bồng con nè! Muah~ hôn một cái tiểu bảo bối đã thức dậy! Hắc hắc–-"
Dao Dao vui vẻ đoạt lấy Tiểu Y từ vòng tay Thiên Thiên, bồng lên không trung chọc cười nó, còn hôn một cái thật to lên má tiểu bảo bối. Thiên Thiên mỉm cười lắc đầu đi bên cạnh, baba sao?
Hình ảnh gia đình nhỏ, hai người lớn trên môi là nụ cười ngọt ngào, trong đáy mắt là ánh sáng hạnh phúc tràn ngập nhìn ngắm đối phương. Đèn đường sáng nhẹ soi con đường tối phía trước, dù là cảnh sắc đêm tối ảm đạm cũng trở nên thật yên bình hạnh phúc trong khoảng khắc này. Xung quanh ba người như tỏa sáng, ánh sáng màu hồng nhạt, cả ba đều là đập chung cùng một nhịp đập. Không cần quá sâu sắc, giản gản đơn đơn, nụ cười dịu dàng đó chính là đáp án mà họ đưa ra.
Vừa về tới nhà, Dao Dao như một mũi tên rời khỏi cung mà vèo giao lại Tiểu Y cho A Di, một phát vào phòng tắm trước Thiên Thiên. E rằng...
Thiên Thiên nhìn thấy mà khóe môi có chút co quắp. Nàng bước vào phòng mình trước thay bỏ quần áo, sẵn tiện mở máy tính xem một chút việc của công ty ngày hôm nay và... Đăng một thông tin nóng lên wed T.G (được viết tắt hai từ 'thế giới'). Rất nhanh các trang mạng tràn ra thông tin hot nhất Dạ Tinh không stream đêm nay. Nhưng thay vào đó nàng có đăng một dòng trạng thái cực hiếm hoi:
'Hát cho người lạ nghe' muốn hợp tác cùng người hát.
Theo đó là lượt like yêu thích comment và cả share liên tục tăng với con số chống mặt.
'Có quỷ a! Dạ Tinh có dòng trạng thái kìa!'
'Dạ Tinh biết đến Yên Khôi???O_0'
'Huynh đệ đâu ta cần link nhạc!!!'
'Link*************** đây!'
'Yên Khôi cùng Dạ Tinh!!! Còn gì bằng, ôi ta nguyện sống chết vì cả hai!!'
'Các người sai hết rồi! Dạ Tinh là đang giúp Yên Khôi quản bá ca khúc, là quản bá đó!!! Nhìn lượt nghe ca khúc đi kìa!'
'Ta chỉ chú ý 'tối nay Dạ Tinh không stream' T^T '
...
Lướt wed một chút Thiên Thiên liền đóng máy lại. Vì hình như nàng nghe thấy Dao Dao đã tắm xong rồi thì phải? Nàng bước đến mở tủ lấy quần áo, quay ra liền nhìn thấy Dao Dao đang lau tóc vui vẻ chạy lại chỗ nàng nói: "Em là tắm xong rồi, tới lượt chị a, nước có lạnh quá chị phải xả thêm nước nóng đó. Đừng tắm lâu quá thời tiết này rất dễ bị cảm."
Thiên Thiên nhìn Dao Dao nhẹ bật cười một cái: "Haha, chị có phải là hài tử đâu em thật là nhiều lời! Cái này là trừng phạt em."
Nàng đưa hai tay lên véo lấy hai bên má của Dao Dao. Làm Dao Dao một trận đau, ừm chỉ một chút nhưng nàng vì bị véo âm thanh không được rõ ràng ủy khuất nói: "Ư, bé sin lỗi, bé sai rồi, chị tha cho bé a, ư..."
"Tha cho em, hứa không có lần sau!"
"Ư, bé hứa, không có lần sau,..."
Với lời nói bán đầy moe và ánh mắt cún con kia Thiên Thiên đành chịu thua bỏ tay ra.
"Chị đi tắm!"
Nhìn bóng lưng Thiên Thiên bước vào phòng tắm bằng ánh mắt ai oán. Dao Dao hai tay nhẹ xoa lấy má mình, cũng không đau lắm, nhưng tay Thiên Thiên vẫn là như vậy a, vẫn là lành lạnh dễ chịu như vậy.
Nhân cơ hội, Dao Dao vọt vào phòng Thiên Thiên, lăng trên chiếc giường lớn. Hắc, lần này có đuổi nàng quyết cũng không đi, cho dù có chết! Ôm bảo bối của mình ngủ cũng là một điều sai sao?
À nàng quên nữa.
"Alice, có nhiệm vụ cho cô."
"Nhiệm vụ?"
"Ân, là nhiệm vụ 0h."
"Người thật muốn giao lại?"
"Ý đã quyết. Từ hôm nay mong cô quản lý tốt. Có chuyện gì cứ báo lại với tôi."
"Đã hiểu. Tôi sẽ cố gắng hoàn thành nhiệm vụ."
"Tốt lắm."
Ruốt cuộc cũng giải quyết được chuyện cần giải quyết. Ai nói Kill chỉ có một người có thể làm? Giao cho người khác vẫn được a, chỉ là không yên tâm được hiệu suất làm việc của người kia có tốt như Kill thật sự không. Nhưng giao cho Alice thì chắc sẽ không có vấn đề gì, nàng ấy xưa nay đã là cao thủ trong cao thủ máy tính và các loại độc, vũ khí, thủ thuật bật cao rồi.
Xóa tất cả mọi dấu vết, Dao Dao lại mở wed T.G lên xem. Bất ngờ bị Dạ Tinh dọa cho một phen. Người kia một lần nữa lại không stream, còn hiếm hoi đăng một dòng trạng thái có chút quen thuộc với Dao Dao a. Có chút cái gì, là cực kỳ quen thuộc! Bài hát được Dạ Tinh nói đến bây giờ là nổi như núi lửa phun trào, sóng thần ập tới,... Không biết Kỷ Yên là sẽ vui mừng hay phải bật khóc đây a. Như vậy sẽ có nhiều người biết đến nàng ấy và... có vẻ sắp có phiền phức rồi đây. Dạ Tinh không biết là đang giúp hay đang hại Yên Khôi nữa.
Cửa phòng tắm cuối cùng cũng phát ra âm thanh quen thuộc.
"Thiên tỷ, đã tắm xong rồi sao? Lại đây em sáy tóc giúp tỷ!" Dao Dao nở nụ cười dịu dàng cầm máy sáy chỉ chỉ vào chiếc ghế trước người. Thiên Thiên cười nhẹ ngồi vào ghế cho Dao Dao giúp mình sáy tóc.
"Tiểu Y đã ngủ chưa?"
"Bảo bối vừa ngủ. A Di cho uống hết bình sữa liền lăn ra ngủ thật ngon hắc hắc!"
"Ân, con bé thật ngoan." Thiên Thiên nghe vậy nhẹ đầu mỉm cười nói.
Bỗng nàng cảm nhận được động tác trên tay Dao Dao ngưng lại. Một vòng tay ấm áp nhẹ ôm trọn người nàng vào lòng từ phía sau.
"Thiên Thiên, ta sang đây ngủ cùng chị được không?" âm thanh trầm thấp có pha chút ủy khuất nhẹ thì thầm bên tai nàng.
Cách xưng hô này...
Thiên Thiên đưa hai tay vòng lại eo người kia. Nàng mỉm cười dịu dàng: "Sao lại không được, một nửa chiếc giường của chị là của em. Thậm chí mọi thứ của chị đều là của em, sao lại không thể cho em đây?"
"Vậy đêm nay em tham lam sẽ muốn nhiều thứ của chị rồi..." Dao Dao cười gian xảo nhìn vào đôi mắt xinh đẹp của Thiên Thiên, rồi ánh mắt không tự chủ dời xuống đôi môi hồng hào kia. Không đợi câu trả lời của Thiên Thiên, Dao Dao tay nhẹ nâng càm nàng lên hôn xuống cánh môi kiều diễm kia. Say đắm mà hôn, say đắm mà gặm cắn, say đắm mà phá bỏ phòng thủ xông vào nơi chính tuyến. Lưỡi môi lẫn lộn cùng nhau giao hòa, không gấp gáp, không quá mãnh liệt, một nụ hôn sâu đủ gây kíƈɦ ŧɦíƈɦ.
Không biết là cả hai đã hôn bao nhiêu lần, cắn đến môi đối phương sưng táy, đầu lưỡi đều bị tê... Cả hai đang cùng trên một chiếc giường lớn, ánh mắt nhìn đối phương vì du͙ƈ vọиɠ mà cũng đã mờ ảo dần, chỉ còn tiếng thở nhè nhẹ có chút gấp gáp. Âm thanh này trong đêm mang đến thật rõ rệt đầy ám mụi, ánh đèn đã được tắt từ khi nào. Chỉ có ánh trăng sáng nhẹ soi qua màng cửa sổ gần bên giường, chiếu đến hai thân ảnh đang lỏa thể...
________________________________
Hết chương 16
#Đọc đến đây là biết há! 😂
Chương sau ta xem xét có nên H hay không... :))