18: Dính Bẫy


Tan làm hai người đang trên xe quay về nhà, tiểu Khuê vẫn còn thắc mắc chuyện lúc sáng cô quay sang hỏi Chí thượng.

" Này đừng nói cô gái lúc sáng gặp ở sảnh công ty là bạn gái cũ của anh có đúng không? "
Chí Thượng liền khó chịu nói.

" Nhiều chuyện.

Tiểu Khuê bĩu môi nói.

" Làm gì mà khó chịu thế chắc bị cô ta làm cho tổn thương nên khi gặp lại mới cảm thấy khó chịu đau lòng chứ gì.

"
Chí Thượng liền phanh thắng gấp khiến Tiểu Khuê ngã về phía trước cô nhìn hắn nói.

" Này lái xe kiểu gì vậy.

"

Chí Thượng tức giận nói.

" Xuống xe.

"
Tiểu Khuê khó hiểu nói.

" Để làm gì?"
Chí Thượng gằn giọng nói.

" Tôi bảo xuống xe.

"
Tiểu Khuê mở cửa bước ra cô chỉ mới vừa đi ra Chí Thượng liền vương người qua đóng cửa lại rồi lái xe đi mất, Tiểu Khuê đơ người một lúc rồi hét lớn.

" Này.

"
Chiếc xe của Chí Thượng đã mất hút Tiểu Khuê chợt nhớ ra cái ví của cô đã bỏ quên trên xe của Chí Thượng cô vội vàng nói lớn.

" Ví của tôi.

"
Nhưng tất cả chỉ là muộn màng Tiểu Khuê tức giận lầm bầm chửi mắng " tên điên", cô không nghĩ hắn lại phản ứng thoái hóa đến như thế bình thường Chí Thượng cũng hay trêu đùa cô kia mà sau hôm nay lại hành động lạ như thế, Chí Thượng lái xe đến quán bar hắn không muốn về nhà mà chỉ muốn đi uống rượu để giải tỏa tâm trạng của mình, Chí Thượng gọi Lưu Đức đến cùng uống rượu.

" Này hôm nay bị gì mà có vẻ tâm trạng vậy.

"
Chí Thượng tiếp tục rót rượu đưa lên miệng uống một hơi, Lưu Đức lắc đầu nói.

" Lại nhớ đến người xưa chứ gì cậu lúc nào cũng mạnh miệng nhưng thật ra vẫn còn rất nhớ cô ấy có đúng không.

"
Chí Thượng không trả lời Lưu Đức hắn rót cho anh ta một ly rượu rồi nói.

" Uống đi đừng nhiều lời.

"
Chí Thượng uống đến say khướt hắn đã không còn đứng vững được nữa, Lưu Đức định lấy điện thoại ra gọi điện cho vợ của Chí Thượng nhưng anh ta nghĩ dù sao hai người cũng chỉ là vợ chồng trên danh nghĩa, Chí Thượng và Vân Tường vẫn còn rất yêu nhau vậy thì hãy để hai người nối lại tình xưa với nhau có thể cô ta sẽ nói tốt về anh ta trước mặt Thảo Linh.

Một lúc sau Vân Tường đã đến cô ta dìu Chí Thượng ra xe, nhưng Vân Tường không hề đưa Chí Thượng về nhà mà cô ta lái xe đưa hắn về nhà của mình, Chí Thượng đi đứng loạng choạng Vân Tường phải vất vả lắm mới có thể đưa hắn vào phòng Vân Tường để Chí Thượng nằm lên giường, rồi ngồi xuống cạnh hắn đưa tay vuốt v3 gương mặt của chí Thượng, trong cơn mơ màng hắn nhìn thấy gương mặt của Vân Tường rồi bao nhiêu nỗi nhớ nhung chợt ù về, nắm lật người đè cô ta xuống từ từ cúi người xuống hôn lên môi của cô ta.

Tiểu Khuê vẫn ngồi ở ghế sofa đợi Chí Thượng dù lúc chiều hắn đã bỏ cô phải tự về nhà may mà Tiểu khuê bắt được taxi chở cô về nhà, Tiểu Khuê phải chạy vào nhà lấy tiền trả tiền xe cô đã chửi rủa hắn từ chiều đến giờ, bà Thu Nguyệt bắt cô phải đợi Chí Thượng về không cho cô lên phòng ngủ, nhưng không ngờ hắn đã đi đến sáng mới chịu về, Tiểu Khuê cứ ngây thơ ngồi đợi cô lại tiếp tục ngủ trên sofa.

Buổi sáng Chí Thượng tỉnh giấc đầu óc của hắn quay cuồng rồi nhìn sang người đang nằm kế bên mình, Chí Thượng giật mình hắn liền ngồi dậy làm cho Vân Tường thức giấc cô ta đưa tay dụi mắt nói.

" Anh dậy rồi à.

"
Chí Thượng không biết tại sao mình lại ở đây vì hôm qua uống quá say nên hắn chẳng nhớ gì cả.

" Tại sao tôi lại ở đây?"
Vân Tường cười dịu dàng nói.

" Đáng ghét thật đêm qua anh cứ gọi tên em mà bây giờ lại hỏi như thế.


"
Chí Thượng nhìn xuống đúng thật hắn và Vân Tường không mặc quần áo, Chí Thượng đưa tay vò tóc nói.

" Chết thật.

"
Nói rồi hắn bước xuống giường mặc quần áo vào rồi nhanh chóng rời đi, Vân Tường vội vàng chạy đến ôm Chí Thượng từ phía sau, cô ta bắt đầu nhập vai diễn nói.

" Anh đừng lạnh nhạt với em có được không em đau lòng lắm, em thật sự rất yêu anh chỉ vì hoàn cảnh mà em mới rời xa anh xin anh hãy cho em một cơ hội để quay lại bù đắp cho anh.

"
Chí Thượng thở dài rồi gỡ tay của Vân Tường ra.

" Để lúc khác chúng ta sẽ nói chuyện sau bây giờ anh phải về nhà.

".

19: Bắt Đầu Tiếp Cận


Nói rồi Chí Thượng vội vàng lái xe quay về nhà vì lúc này vẫn còn chạng vạng sáng nên cả nhà vẫn còn đang ngủ, Chí Thượng mở cửa định bước ra xe nhưng nhìn qua ghế phụ thì lại thấy túi của Tiểu Khuê, hắn chợt nhớ ra hôm qua đã bỏ cô ở ven đường, Chí Thượng nghĩ là cô sẽ tự bắt taxi về nhưng túi của cô đã ở trong xe của hắn, lúc này trong lòng của hắn dâng lên một cảm giác tội lỗi, Chí Thượng đi vào trong nhìn thấy Tiểu Khuê đang nằm co rúm trên sofa hắn đi đến lắc người của Tiểu Khuê.

" Này sao lại ngủ ở đây?"

Tiểu Khuê mở mắt cô ngồi dậy đầu tóc bù xù ngáy ngủ nói.

" Về rồi à."

Chí Thượng ném chiếc túi về phía Tiểu Khuê.

" Hôm qua cô đi bộ về à?"

Tiểu Khuê đứng lên nói.

" Tôi đâu có ngốc, tôi bắt taxi về rồi vào nhà lấy tiền trả, mà tại sao anh lại bỏ rơi tôi nữa đường như thế nếu có muốn đi đâu thì cứ nói với tôi một tiếng tôi sẽ tự về, đột nhiên đuổi tôi ra khỏi xe chưa kịp lấy ví anh đã chạy đi mất đúng thật là."

Chí Thượng ngập ngừng nói.

" Tôi xin lỗi mà sao cô lại ngủ ở đây cô vẫn chưa trả lời tôi."

Tiểu Khuê thở dài nói.

" Tôi đã nói là mẹ bắt tôi đợi anh về nếu không thì không được đi lên phòng ngủ."

Chí Thượng liền trách móc cô.

" Ngốc thật đấy mẹ nói gì cũng nghe hay sao."

Tiểu Khuê gật đầu nói.

" Đúng rồi sao dám làm trái ý mẹ, mẹ đã không thích tôi mà còn làm trái ý có khi lại khó sống, thôi mau lên phòng đi để ba thức giấc thì anh lại bị la đấy."

Tiểu Khuê nhìn xuống ghế sofa thấy có một chiếc chăn cô nhớ hôm qua mình đâu có đem chăn ra. Tối hôm qua vì nhìn thấy Tiểu Khuê nằm co rúm vì lạnh Chí Hữu đã đem chăn ra đắp cho cô.

Hai người vừa bước lên cầu thang đã bị ông Lâm bắt gặp, ông lên tiếng quở trách Chí Thượng.

" Đi sáng đêm đấy à con để vợ con nằm ở ghế đợi suốt cả đêm có đúng không."

Tiểu Khuê vội vàng lên tiếng giải thích.

" Không có đâu ba anh ấy thức cả đêm qua soạn hợp đồng để chuẩn bị cho buổi họp quan trọng hôm nay, chắc vì quá khuya đã ngủ lại ở công ty luôn có đúng không anh."

Tiểu Khuê nhìn Chí Thượng chớp mắt ra hiệu hắn gật đầu nói.

" Đúng rồi hôm nay có cuộc họp quan trọng, anh phải lên tắm rửa thay đồ rồi đến công ty."

Ông Lâm nhìn con trai lên tiếng nói.

" Con phải yêu thương Tiểu Khuê nhiều hơn con bé lúc nào cũng bênh vực đứng về phía con còn hỗ trợ con rất nhiều trong công việc."

Chí Thượng cười gượng nói.

" Dạ con biết rồi."

Nói rồi hai người đi lên phòng Tiểu Khuê đi đến giường ngồi xuống mệt mỏi nói.

" Anh đi tắm rửa thay đồ ra đi tôi chỉ nghe mùi nước hoa phụ nữ trên người anh thôi."



Chí Thương đưa tay áo lên ngửi thử quả thật là mùi nước hoa của Vân Tường, Tiểu Khuê mệt mỏi ngả lưng lên giường cô đang rất mệt mỏi, Chí Thượng nhìn sang hỏi.

" Thấy không khỏe à?"

Tiểu Khuê hắt hơi liên tục cô đưa tay lên lau nước mũi rồi nói.

" Chắc là bị cảm rồi."

Chí Thượng tay lên trán của Tiểu Khuê.

" Chắc là cảm rồi trán cô nóng quá hay là ở nhà nghỉ ngơi đi."

Tiểu Khuê ngồi dậy xua tay nói.

" Không sao hôm nay có một cuộc họp quan trọng tôi phải đến công ty để chuẩn bị cho anh."

Hai người cùng nhau đến công ty, Vân Tường vẫn đứng chờ trước sảnh công ty cô ta nhìn thấy Chí Thượng liền vui mừng chạy đến.

" Em mua cafe cho anh đây."

Chí Thượng cảm thấy ngại ngùng hắn cầm lấy ly cafe rồi nói.

" Cám ơn, anh có cuộc họp quan trọng gặp sau."

Nói rồi Chí Thượng vội vàng đi vào bên trong,Tiểu Khuê cũng vội vàng bước theo hắn cô tình cờ nhìn sang Vân Tường cô ta đang nở một nụ cười đầy đắc ý với Tiểu Khuê như muốn thách thức cô điều gì đó.

Tiểu Khuê chuẩn bị rất chu toàn mọi thứ cho cuộc họp của Chí Thượng hôm nay đối tác sẽ quyết định sẽ kí hợp đồng hay không với công ty là ở buổi họp này nên suốt cả buổi họp mọi người đều rất nghiêm túc và căng thẳng, Tiểu Khuê dù rất mệt nhưng cũng phải cố gắng đến cuối buổi họp, Nhờ có cách trình bày rõ ràng và đầy thuyết phục mà phía đối tác đã đồng ý kí hợp đồng, mọi người trong buổi họp điều vui mừng và thở phào nhẹ nhõm.

Kết thúc buổi họp mọi người đều khen ngợi Tiểu Khuê vì cô là người đã lên kế hoạch và đưa ra những ý tưởng cho dự án lần này, Tiểu Khuê cảm thấy rất vui mừng vì mình đã chứng minh cho bọn họ thấy được năng lực của mình để bọn họ không còn xem thường cô nữa, Chí Thượng đề nghị tối nay sẽ ra ngoài tổ chức ăn mừng mọi người đều vui vẻ đồng ý.