Ánh mắt Ngụy Nhân bắt đầu mơ màng, anh ta cầm lấy chai thứ tám, líu ríu nói: "Ông đây... uống cho cậu... xem!"
"Ực ực..."
Khi Ngụy Nhân bắt đầu uống chai thứ tám, Dương Bách Xuyên mỉm cười lùi về sau, thuận miệng nói với bê đê phía sau: "Lùi lại, đừng bảo tôi không nhắc cậu."
"Cái gì mà nhắc hay không..." Bê đê còn chưa nói chữ "nhắc" cuối cùng đã nghe thấy tiếng "phụt".
Một giây sau, cậu ta hét chói tai: "Á! Ngụy thái giám, tôi muốn giết cậu!"
Thì ra là cuối cùng Ngụy Nhân không trụ nổi nôn ra, hơn nữa còn nôn gần chỗ bê đê.
Advertisement
Lúc này bê đê mới hiểu ra tại sao Dương Bách Xuyên lại nhắc mình lùi lại, hóa ra đối phương đã sớm nhìn ra Ngụy Nhân sẽ nôn!
Bê đê hét lên the thé muốn xông tới đánh Ngụy công công, nhưng Ngụy công công đã say khướt như chó chết trên mặt đất. Bê đê giận dữ, bắt đầu mắng Dương Bách Xuyên.
Phe Ngụy Nhân có sáu người thì năm người nôn thốc nôn tháo, một người còn lại ôm chai bia nhìn đống hỗn độn bên cạnh rồi lại nhìn Dương Bách Xuyên bình thản nhẹ nhàng cùng với người vây xem ồn ào xung quanh. Anh ta khóc không ra nước mắt, mặt nhăn mày nhó cắn răng uống bia trong tay.
Nhưng bị Dương Bách Xuyên ngăn cản.
"Thôi cậu đừng uống nữa, bọn Ngụy Nhân đã uống thành chó chết rồi, cậu mà uống tiếp sẽ say mèm đấy. Chúng tôi còn phải tìm người đưa họ về, giao cho cậu giải quyết hậu quả không có vấn đề gì chứ?"
"Không thành vấn đề, không thành vấn đề." Tên gầy còn lại gật đầu lia lịa, chỉ cần không bắt anh ta uống rượu thì dễ bàn. Thật ra anh ta không biết uống rượu, hai chai bia đã gần cực hạn rồi, nếu uống tiếp một chai trong tay thì say là cái chắc.
Dương Bách Xuyên mỉm cười đứng dậy: "Đi thôi, tìm một nơi yên tĩnh ăn chút gì đi. Mẹ nó, đến ăn cơm mà chẳng ăn được miếng nào, còn nốc một bụng rượu."
Sau một trận giày vò như vậy, mọi người cũng không còn hứng thú ở lại, đề nghị của Dương Bách Xuyên nhận được sự tán thành.
Mọi người đi ra ngoài nhà hàng, Liễu Linh Linh nói: "Muốn ăn gì cứ gọi, hôm nay tôi mời, cho cậu ăn thoải mái. Tôi cũng không ngờ Ngụy Nhân lại gây ra chuyện như vậy." Cô hơi áy náy.
"Có liên quan gì đến cậu đâu, cậu ta nhằm vào tôi mà. Tốt nghiệp rồi, hay là đến Cao Đường Danh Ngật ăn tào phớ đi! E là sau này hiếm khi đi được." Dương Bách Xuyên nhìn mọi người và nói.
Dương Bách Xuyên không so đo chuyện hôm nay Ngụy Nhân cố ý chỉnh mình. Trước giờ anh luôn khiêm tốn, nhưng không có nghĩa là anh không biết giận. Hôm nay, nếu không phải bọn Ngụy Nhân bắt tay nhau muốn làm anh xấu mặt, thì anh cũng chẳng bẫy bọn họ.
Nhóm sáu người thì có năm người say đứ đừ, coi như đã vả mặt bọn họ rồi.
Nhưng anh cũng không so đo nữa. Sau khi tốt nghiệp ai đi đường nấy, nói không chừng sẽ không bao giờ gặp lại nhau, không cần phải ghi thù.
Dương Bách Xuyên nói ra tên quán ăn này, trong sáu người thì có năm người tỏ vẻ không biết.
Chỉ có Dương Lâm nói: "Cách trường không xa, là một quán ăn đã kinh doanh mười chín năm. Nghe nói chủ quán là người Cao Đường tỉnh Sơn Đông, cho nên đặt tên quán là Cao Đường Danh Ngật.
Quán ăn này đã bầu bạn cùng mấy lứa sinh viên đại học, rất nổi tiếng ở mấy trường đại học xung quanh. Đối tượng hướng đến là sinh viên, có thể nói giá cả phải chăng nhất khu vực xung quanh trường đại học, chưa bao giờ tăng giá bừa bãi. Thỉnh thoảng tôi lại đi một lần, các cậu sẽ thích tào phớ tổ truyền của quán cho mà coi."
Nghe Dương Lâm nói xong, Dương Bách Xuyên cũng gật đầu hùa theo: "Đúng vậy, hồi tôi mới lên đại học tiền sinh hoạt ít ỏi, thường xuyên đi Cao Đường Danh Ngật. Có lúc chủ quán còn cho tôi phiếu ăn miễn phí. Nói ra có thể các cậu không tin, rất nhiều sinh viên khó khăn ăn cơm ở đó đều có thể ghi nợ, nhưng trước giờ chưa từng có ai quỵt nợ.