“Loại chuyện này phải xem duyên số thôi, trải qua cuộc hôn nhân với Vương Minh, cô đã không có hy vọng gì nhiều nữa rồi. Bây giờ khá tốt, chờ Nhạc Nhạc lớn lên cô sẽ đi du lịch, chạy một vòng quanh thế giới, ngắm nhìn núi sông đất trời, văn minh cổ đại…”
Lúc nói chuyện u Dương Ngọc Thanh có chút ngẩn người.
Dương Bách Xuyên nhìn cô ấy lười biếng dựa vào sô pha, đùi ngọc dưới lớp áo ngủ như ẩn như hiện, không khỏi ngẩn ngơ.
So với thiếu nữ thanh xuân Liễu Linh Linh, trong mắt anh u Dương Ngọc Thanh có một khí chí chất đặc biệt, hào phóng quyến rũ.
Cảm giác trên người cô ấy có một lực hấp dẫn rất mạnh với anh.
Dường như u Dương Ngọc Thanh cảm nhận được Dương Bách Xuyên đang nhìn mình, sắc mặt đỏ ửng, đứng dậy nói: “Cô đi nhìn Nhạc Nhạc ~”
Advertisement
Nói xong cô ấy đi vào phòng ngủ.
Trước khi ý thức được đã gần sáng sớm, nửa đêm trai đơn gái chiếc ở cùng nhau, một người phụ nữ có chồng nhưng ly hôn từ lâu, một người thanh niên sức sống bồng bột.
u Dương Ngọc Thanh hiểu rất rõ thứ tồn tại trong ánh mắt si mê lúc nãy của Dương Bách Xuyên. Vì vậy vội vàng tránh ra, cô ấy không muốn chậm trễ Dương Bách Xuyên, dưới đáy lòng cô ấy biết chính mình không thể.
Vài phút sau, u Dương Ngọc Thanh đi ra phòng ngủ, nhỏ giọng nói: “Nhạc Nhạc ngủ rồi ~”
“Vậy em cũng đi về đây, cô đi nghỉ ngơi sớm đi!” Dương Bách Xuyên đứng dậy chuẩn bị đi, anh cũng cảm giác không ổn khi ở trong nhà của u Dương Ngọc Thanh. Đầu tiên đây là nhà một người phụ nữ, tiếp theo mới là cô giáo.
“Sắp rạng sáng rồi, hơn nửa đêm đi cái gì mà đi. Nhà cô vẫn còn chỗ ở, phòng của Nhạc Nhạc vẫn còn trống, cô tìm cho em một chiếc chăn mới, đêm nay ở tạm đây đi.” u Dương Ngọc Thanh thật sự lo lắng Dương Bách Xuyên trở về lúc nửa đêm không an toàn.
Còn Dương Bách Xuyên, vừa rồi tên nhóc này có chút bị u Dương Ngọc Thanh làm cho choáng váng đầu, nghe u Dương Ngọc Thanh nói ngủ lại, trong lòng vui vẻ, ngoài miệng nói: “Em ở tiểu khu đối diện, không xa…”
“Được rồi, quyết định như vậy, em cũng đừng lăn lộn, đi tắm rửa một cái rồi nghỉ ngơi sớm đi, có yêu cầu gì thì nói với cô.” Nói xong u Dương Ngọc Thanh đi tìm cho anh một cái chăn mới.
Dương Bách Xuyên cũng không từ chối nữa, chạy vào phòng tắm tắm rửa.
Lần này không giống lần trước, không nhìn đến đồ lót của u Dương Ngọc Thanh treo ở trong phòng tắm, làm anh bớt xấu hổ.
Sau khi tắm rửa xong đi ra, phát hiện không có áo tắm dài cũng không có đồ ngủ, cười khổ chuẩn bị mặc quần áo vừa nãy của mình đi ra ngoài.
Lúc này tiếng đập cửa vang lên, ngay sau đó truyền đến âm thanh của u Dương Ngọc Thanh.
“Dương Bách Xuyên, cô quên chuẩn bị áo tắm dài cho em, em mặc tạm của cô trước đi.”
Dương Bách Xuyên rất xấu hổ, đây là lần thứ hai anh mặc áo tắm dài của u Dương Ngọc Thanh.
Mở cửa ra, u Dương Ngọc Thanh đưa áo tắm dài từ kẹt cửa vào, Dương Bách Xuyên nói cảm ơn một câu, vội vàng mặc áo tắm dài vào.
Đi ra ngoài không thấy u Dương Ngọc Thanh, chắc đã về phòng.
Anh cũng trực tiếp đi vào phòng Nhạc Nhạc chuẩn bị nghỉ ngơi.
Nằm trên giường mặc áo tắm dài của u Dương Ngọc Thanh, cảm giác không thoải mái, quá nhỏ quá bó người nên cởi áo tắm dài ra.
Vừa nằm xuống tầm mười phút thì cửa phòng vang lên.