*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lý Gia vừa nói vừa tức giận đến mức run rẩy, mà Vương Mộ Sinh bị bà ta mắng chửi là Vương mặt đen cũng không nói lời nào, chỉ ở một bên cười khổ.
Dương Bách Xuyên ngồi ở một bên nghe, cũng hiểu được, chuyện hôm nay thật ra chính là do mâu thuẫn giữa hai ba con.
Theo Lý Gia nói, Vương Mộ Sinh vì lý do công việc nên rất ít khi ở nhà, nhất là thời thanh niên thường xuyên ở bên ngoài làm nhiệm vụ, mới mấy năm trước còn bị điều động đến Yên Kinh.
Bởi vậy nên rất ít khi gặp mặt dạy dỗ con trai, hơn nữa, tính tình Vương Mộ Sinh lại nghiêm túc, giáo dục con trai cũng dùng giọng điệu trong bộ đội, làm cho con trai từ nhỏ đã sợ ông ta.
Chờ sau khi con trai Vương Tông Nhân lớn lên, tiến vào thời kỳ phản nghịch, mấy ngày trước còn đánh nhau ở trường, làm bạn học bị thương, gây nên phiền phức lớn, giáo viên nhà trường nói tính cách Vương Tông Nhân quá quái gở, có vẻ không thích nghi với cuộc sống ở trường nên đề nghị dẫn cậu ta ra ngoài giải sầu.
Tất cả hai vợ chồng vừa bàn bạc và đi tới Tây Bắc, bởi vì Vương Mộ Sinh có một người chiến hữu vào cùng sinh gia tử quê ở nông thôn Tây Bắc tỉnh Cam, còn định sau khi đi dạo núi Phượng Hoàng, ngày mai sẽ đến thăm người nhà của người chiến hữu kia.
Advertisement
Chỉ là không ngờ, con trai Vương Tông Nhân ôm điện thoại di động chơi cả tiếng đồng hồ, lúc người ba Vương Mộ Sinh la hét khàn tiếng cũng không để ý tới, Vương Mộ Sinh tức giận đi tới ném bể điện thoại di động của con trai, sau đó Vương Tông Nhân đang trong thời kỳ phản nghịch bắt đầu chống đối ba.
Kết quả có thể tưởng tượng được, con trai chống đối ba, hậu quả chính là bị ba đánh một trận.
Vương Tông Nhân tức giận nên cầm chìa khóa xe bỏ chạy, sau đó... Liền đụng ngã trên vách tường căn biệt thự của Dương Bách Xuyên, phá hủy chuyện tốt của anh và Liễu Linh Linh.
Là người làm ba, sau khi Vương Mộ Sinh nhìn thấy tình trạng bi thảm của con trai, cũng áy náy không thôi, phần nhiều là tự trách vì đã không dạy dỗ cậu ta thật tốt, nếu như có thể nói chuyện hòa thuận với con trai thì sẽ không có va chạm như hôm nay.
Sau đó còn bị vợ mắng chửi, lo lắng ông cụ trong nhà biết được sẽ nổi trận lôi đình.
Nhà họ Vương ở Yên Kinh là đại gia!
Trong lúc ba người nói chuyện phiếm, Vương Tông Nhân nằm trên sô pha tỉnh lại, tự mình đứng dậy, tỏ vẻ không có gì đáng ngại.
Thật ra Dương Bách Xuyên đã hao phí nhiều chân khí để cứu cậu ta, đương nhiên sẽ không có việc gì, trong lòng anh rất rõ ràng.
Vợ chồng Vương Mộ Sinh nhìn thấy con trai tỉnh lại, đã không có gì đáng ngại, lại rối rít cảm ơn Dương Bách Xuyên, nhìn bên ngoài lúc này mưa cũng nhỏ đi rất nhiều, hai vợ chồng lo lắng cho sức khỏe của con trai nên đã tạm biệt Dương Bách Xuyên để đi vào thành phố làm kiểm tra tổng quát cho con trai.
Trước khi đi vợ chồng Vương Mộ Sinh và Dương Bách Xuyên để lại số điện thoại cho nhau, nói xong, ngày mai cùng nhau ăn một bữa cơm để cảm ơn Dương Bách Xuyên thật chu đáo.
Sau đó, Dương Bách Xuyên mới trở lại biệt thự của mình, Liễu Linh Linh mặc sườn xám đang ngồi bắt chéo chân xem tivi, thấy Dương Bách Xuyên trở về, vẫn có chút đỏ mặt, mở miệng nói: “Mưa sắp tạnh rồi, cậu đi tắm rửa phơi quần áo đi, rồi chúng ta trở về đi, ngày mai còn có tiết học.”
“Không cần tắm rửa, sắp khô rồi, chúng ta đi thôi.”
“Được ~”
Hai người lái xe rời khỏi khách sạn Phượng Hoàng, trải qua việc bị Vương Tông Nhân lái xe đụng phải, dù sao cũng không có tình cảm gì, chi bằng trở về.
Mà Dương Bách Xuyên cũng đột nhiên nhớ tới, con chồn Hương Hương đang ở nhà một mình trông nhà, không ai quan tâm nó, cũng không chuẩn bị thức ăn cho nó.
Vì vậy, anh sốt ruột trở về.
Hai người đi ra ngoài lăn lộn cả ngày trời, lúc trở lại thành phố, đã hơn tám giờ tối, sau khi đưa