"Ai tán thành, ai phản đối?"

Giọng nói không lớn nhưng lại có lực xuyên thấu, đi thẳng vào tai những người có mặt tại hiện trường.

Giờ phút này, chẳng biết Lý Trạch Vũ đã đi đến trên đài cao từ lúc nào.

"Anh, anh không nên tới đây!"

Khương Như Phong lảo đảo lùi về sau mấy bước, ngay cả chính bản thân anh ta cũng không biết tại sao mình phải sợ Lý Trạch Vũ như thế.

Có thể là có bóng ma tâm lý!

"Vèo!"

Một tiếng động vang lên.

Một bóng người đứng ngăn trước mặt Khương Như Phong.

Chính là bác Phúc!

Khương Như Phong nhanh chóng mừng rỡ, vô cùng phấn khích nói: "Lý Trạch Vũ, anh lập tức cút đi cho tôi, nếu không anh chắc chắn sẽ hối hận!"

Lý Trạch Vũ toét miệng, nở nụ cười lạnh, khinh thường nói: "Ông đây đã nói rồi, nếu như anh còn dám nói một chữ, tôi sẽ chặt đứt một chân của anh, xem ra tai anh bị điếc rồi sao?"

"Cậu thanh niên."

Bác Phúc nheo mắt lại, trầm ngâm nói: "Cậu đang mặc bộ chiến phục của anh hùng nên tôi không thể ra tay tổn thương cậu được, thế nhưng cậu có tin tôi có trăm phương ngàn kế để

cởi bộ chiến phục đó của cậu xuống không?"


"Bác Phúc, mau chặt đứt chân của anh ta đi!" Khương Như Phong điên cuồng.

Vừa nghĩ tới những sỉ nhục mà Lý Trạch Vũ mang đến cho mình, anh ta giống như không có cách nào bình tĩnh được nữa.

"Ai dám động đến thiếu gia nhà chúng tôi?"

"Vào vèo vèo..."

Một tiếng nói ngang ngược truyền tới, ngay sau đó chừng sáu, bảy người lần lượt tiến vào.

Cẩu Phú Quý, Vật Tương Vong, Sói đen, Jenny cùng với sát thủ George đều có mặt.

Cầm đầu là một ông lão với mái tóc dài, đang mặc một bộ trang phục thời Đường.

"Tiêu Cửu Minh, ông cũng tới quậy đục nước chỗ này sao?"

Lại một tiếng nói ngang ngược khác vang lên.

Chỉ thấy ông lão tâm thường ngồi kế bên Diệp Chính Bình đi tới trước mặt mọi người.

"Ha ha ha..."

Tiêu Cửu Minh cười khẩy: "Tống Tử Thiềm, từ biệt nhiều năm, không ngờ ông vẫn còn sống đấy!"

Có vẻ như hai người là người quen cũ.

"Sư phụ, lão già kia giao cho ngài đối phó nhé, còn những tên cóc ké kia cứ giao lại mấy người bọn con là được!"

Vật Tương Vong ma sát quyền chưởng, dáng vẻ nhao nhao muốn thử.


Tiêu Cửu Minh vui vẻ đồng ý: "Đã nhiều năm rồi sư phụ chưa đụng phải địch thủ, chắc chắn hôm nay có thể đánh thật sảng khoái."

Bầu không khí nhanh chóng trở nên đối chọi gay gắt.

"Dừng tay!"

Diệp Chính Bình lớn giọng quát lên: "Ngài Tiêu, xin hỏi hôm nay ngài tới đây có phải là ý của Lý Định Quốc không?"

Tiêu Cửu Minh đang định lên tiếng.

"Chắc chắn là không rồi.

Trên đài cao, Lý Trạch Vũ lớn tiếng giành trước.

Anh vừa dứt lời, ánh mắt của tất cả mọi người đều đồng loạt đổ dồn về anh.

"Ngài Diệp, tiền bối Tiêu cùng với mấy người anh em này của tôi chỉ đến xem kịch vui thôi."

Lý Trạch Vũ cười ha ha: "Hôm nay phải đưa được Diệp Khuynh Thành đi là ý của tôi, tất cả hậu quả sẽ cho Lý Trạch Vũ này chịu trách nhiệm!"

Nhìn thấy người này tách bỏ hoàn toàn trách nhiệm với nhà họ Lý, Khương Chính Hoằng ngồi bên dưới không nhịn được cười lạnh, nói: "Cậu lấy cái gì chịu trách nhiệm?"

"Tôi lấy cái gì sao?"

Lý Trạch Vũ chậm rãi giơ một cánh tay lên, giơ lên trước mặt mọi người: "Bằng cái này có đủ hay chưa?”

"Ha ha ha..."

Khương Như Phong ôm bụng cười to: "Chỉ bằng cậu... Aaal"

Anh ta còn chưa dứt lời, anh ta lập tức phát ra một tiếng kêu rên bi thảm nhất trần gian.

Sắc mặt của bác Phúc đang đứng trước mặt anh ta thay đổi, một giọt mồ hôi lạnh nhanh chóng rỉ ra trên trán ông ta.

Dưới ánh nhìn của tất cả mọi người, chỉ thấy Lý Trạch Vũ giơ chân đạp vào đùi phải của Khương Như Phong.

Còn về phòng anh đi vòng qua bác Phúc thế nào, không ai có thể thấy rõI