MV vừa nhẹ nhàng đặt NT lên giường, đắp chăn cho cô, hai đứa trẻ đã ríu rít đòi bế. Anh mếu máo nhìn chúng rồi cười nhấc bổng Hoàng ném lên không. Cậu bé cười khanh khách khi được anh cho đi tàu lượn, phấn khích hét lên:
- A ha…Con đang bay. Cô ơi con đang bay.
AD ở dưới đất nhìn Hoàng cười thích chí, vội vàng chạy lại túm quần MV rối rít reo lên:
- Con cũng muốn, con cũng muốn… Bố cho con bay. Com muốn làm chim cơ.
MV thấy vậy cười vui vẻ, đặt Hoàng xuống, nắm lấy eo AD tung lên. Tiếng cười giòn tan vang vọng khắp phòng bệnh.
Mọi người nhìn thấy cũng cười vui vẻ, ngay cả Hùng đang gãy chân cũng đòi đi tàu lượn nếu không có mẹ đe dọa bên cạnh. Chỉ có NT hốt hoảng nhìn MV tung hai đứa trẻ lên cao mà thót tim, vội vàng hô:
- Cẩn thận…. Được rồi, không chơi nữa, ngã bây giờ.
- Không sao, anh giữu chặt con mà, không có chẳng may đâu. – MV cười đáp.
Vì vậy NT chỉ có thể tức giận trừng mắt nhìn ba người lớn nhỏ chơi đùa, không thèm nói gì nữa. Tiếng cười, tiếng la hét sung sướng vang vọng trong không gian khiến phòng bệnh thêm nhộn nhịp. Dường như nắng ấm và sức sống của thiên nhiên đã được mang vào trong phòng.
Cô Xuân đứng bên cạnh cười với ánh mắt ngưỡng mộ, sau đó nhướn mày nhìn NT ý hỏi “Mày còn muốn gì nữa?” nhưng cô không trả lời, cũng không có ý định giải thích với bất cứ ai. Trong lúc này, cô chỉ muốn lặng lẽ ngắm nhìn và cố gắng lưu giữ tất cả niềm vui của họ vào trong nơi sâu nhất của trí óc, để bảo quản nó mãi mãi. Hãy tận hưởng những gì ông trời ban tặng cho ta, nhất là những niềm vui, đừng suy nghĩ quá nhiều, không phải có người đã từng nói vậy sao? NT cười nhủ thầm với lòng.
***
Cho đến khi bay thỏa thích và MV kêu mệt, hai đứa mới chịu dừng lại rồi hứa hẹn ngày mai tiếp tục. NT thơm vào má Hoàng và AD đang ngồi hai bên mình. Cô nhìn Hoàng cười dịu dàng hỏi:
- Dạo này các con học thế nào? Có thích không?
- Dạ, cả lớp đều ngoan ngoãn học bài. – Hoàng nhanh nhẹn trả lời, sau đó buồn bã nói - Chì là các bạn thích cô dạy hơn là cô giáo Thảo. Con cũng vậy. Cô ơi, cô nhanh khỏe để về dạy bọn con nhé. – Hoàng ngước ánh mắt trong veo, mong chờ nhìn NT. Thấy vậy cô âu yếm xoa đầu bé cười đáp:
- Được rồi, cô sẽ nhanh về với các con… Mặc dù vậy, các con vẫn phải nghe lời và làm theo những gì cô Thảo yêu cầu, biết chưa?
Hoàng và AD gật đầu tức khắc. Hai đứa bé lại chơi đùa cùng nhau vui vẻ như ngày xưa, thậm chí còn thân thiết hơn rất nhiều bởi chúng đã biết quan hệ ruột thịt. Hoàng tỏ ra mình là một người anh tốt, nhường nhịn và nuông chiều AD hơn. Vì vậy AD được nuông chiều càng ngày càng thích làm nũng như những bé gái khác. NT cũng vui mừng khi thấy bé đã chấp nhận MV và nhõng nhẹo rất nhiều. Nhìn hai bố con họ hòa thuận, yêu thương nhau như vậy NT cảm nhận có một luồng ấm áp chảy trong trái tim mình, dần dần lấp đầy những hỗ nhỏ li ti…. Có lẽ đó là điều cô mong ước từ lâu.
MV đứng bên cạnh, say đắm ngắm nhìn NT cười xoa đầu các con. Trông cô lúc này đúng là một người vợ, một người mẹ tuyệt vời. Nụ cười rạng ngời, thấm đẫm tình mẫu tử trên môi, ánh mắt rực rỡ âu yếm nhìn hai đứa bé. Hình ảnh này thật đẹp, giống như bức tranh đức mẹ Maria bế con. Chỉ ước gì được ngắm mãi…ngắm mãi…

Sau đó MV cười tươi bước đến ôm AD vào lòng, quay sang nhìn NT dịu dàng hỏi:
- Có chuyện gì vui nói cho anh nghe đi. Anh đã nhìn thấy điều đó trong mắt em.
- Ừm…Vừa nãy chị Huệ và Hân ghé qua. Tiện thể được tôi giảng giải cho nên Hân đã đồng ý nhận lời anh Minh. Đợi tôi xuất viện hai người sẽ làm đám cưới. – NT vênh mặt đáp, trong mắt tràn ngập sự tự hào. Thấy vậy MV cũng nửa thật nửa đùa nói:
- Hay là chúng ta cùng tổ chức? Như vậy sẽ là song hỉ lâm môn rồi?
- Anh vào rừng mơ bắt con tưởng bở đấy à? – NT bĩu môi khinh thường.
MV không tức giận, chỉ cười xua tay nói:
- Thôi được rồi. Việc chuẩn bị anh sẽ lo, lễ cưới tổ chức tại khác sạn nhà mình nhỉ?
- Ai là người nhà với anh? – NT nguýt mắt với MV.
Hai đứa trẻ nghe vậy thì hưng phấn vỗ tay reo lên:
- A ha, cô Hân sắp lấy bác Minh. Vậy là con sắp có anh chị em rồi.
Nói xong bọn chúng rủ nhau sang giường anh Hùng chơi, không thèm quan tâm hai người lớn đang trừng lớn mắt nhìn, chẳng biết nên khóc hay cười? Vừa mới nói kết hôn mà chúng đã nghĩ đến việc sinh em bé. Xem ra hai đứa thấy cô đơn lắm rồi. NT lắc đầu nhìn con gái cười.
hihi
hay quá bạn ak
lâu lắm rồi mới thấy viết tiếp
viết thêm đi bạn
làm quà lì xì cho đọc giả
cố gắng viêt xong truyenj trong tết này nha

Sau một đêm dài tò mò đến khó ngủ, NT thức dậy sớm, nào ngờ có người còn sớm hơn khiến cô hơi bực mình…. Không quan tâm đến người đó nữa, NT nhờ y tá giúp mình làm vệ sinh cá nhân.
Mặt trời đã le lói thoát ra khỏi dãy núi, những tia nắng non nớt nghiêng nghiêng hạ mình trên mặt đất. Hôm nay bầu trời cao trong, mây trắng trôi lượn lờ, gió thổi nhẹ nhàng mang theo hương hoa thoang thoảng.
Bữa sáng được kết thúc nhanh chóng. NT nhìn quanh phòng bỗng thấy lạ thường. Mọi người cố tỏ ra thản nhiên, thực chất đang sốt ruột, chào đón cái gì chăng? Thấy vậy NT cất tiếng gọi cô Xuân, hàng ngày thích nói nhiều nhất:
- Cô ơi, hôm nay mọi người sao có vẻ im lặng vậy ạ?
- Không sao, hôm nay cô hơi mệt, không muốn nói nhiều. – Cô Xuân nói dối không đỏ mặt, ung dung đọc báo, không có ý định bắt chuyện làm NT bực bội quay sang nhìn bé Hùng cười nói:
- Hùng à, hôm nay con còn đau chân nữa không?
- Không, nếu đau nó đã khóc rồi.
Mẹ Hùng nhàn nhạt đáp, giúp bé thay quần áo, không để ý đến NT khiến cô càng bực bội hơn, đang định quay sang nói chuyện với Quyên- người yêu anh Cao nào ngờ cô ấy lại xua tay chỉ chỉ quyển sách trong tay ý đang bận.
Lần đầu tiên NT muốn đập phá mọi thứ vì hiểu được cảm giác bị bỏ rơi là như thế nào, nhưng cho dù muốn nổi điên cũng không được bởi chẳng ai quan tâm đến cô. Hôm nay bọn họ ăn nhầm canh hến với ớt hay sao mà lại như vậy? Tức giận nhìn ra cửa sổ, khung cảnh đẹp đẽ của buổi sáng đã quấn phăng hết ưu phiền vừa rồi, NT cười tươi đón ánh mặt trời, sau đó gọi Hương nói:
- Hương à, trời hôm nay đẹp quá, chị muốn ra ngoài một chút.
Vừa dứt lời, mấy người kia bỗng như tìm lại được miệng, hớn hở hẳn lên.
Cô Xuân nhiệt tình khích lệ:
- Đúng đấy, ra ngoài hít thở không khí cho khỏe…Để cô giúp nhé.
- Vâng, trời đẹp thế này không ra thì phí. – Quyên cũng cười góp.
Thế là mấy người vội vàng hùa nhau đóng gói, xuất khẩu NT ra khỏi phòng y như tống một đống hàng tồn kho đi.
Trong khi NT chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra với mình thì cô đã ngồi trễm trệ trong vườn khiến cô vừa bực mình vừa buồn cười khó hiểu. Đầu tiên là tên kia, đi đâu sớm như vậy? Hàng ngày đuổi không đi, hôm nay lại không thấy mặt mũi đâu. Tiếp đến là những người kia, hôm qua cô xin ra ngoài phải nói gãy cả lưỡi mới được, vậy mà hôm nay thì gần như là đem cô quăng ra ngoài luôn.

Trong vườn, cây cối um tùm, xanh tốt hơn hôm qua. Những tia nắng nhảy nhót trên tán lá. Mấy hàng ghế còn vương chút sương sớm, vẫn chưa có người ngồi.
Đảo mắt nhìn quanh vườn, NT nở nụ cười thoải mái, đang định quay lại nói chuyện với Hương nào ngờ đã không thấy một ai nữa. NT giật mình khi bị vứt bỏ ở đây.
Khung cảnh vắng lặng, yên tĩnh. Cả không gian rộng lớn như vậy mà chỉ có mỗi mình NT. Hiện giờ cô đang mặc quần áo của bệnh viện và khoác áo trắng dài bên ngoài. Tóc đã được tết xăm thái lệch sang một bên, cuối đuôi tóc còn buộc chiếc nơ nhỏ màu xanh chứ không buông tự nhiên như mọi ngày. Chẳng hiểu hôm nay Hương làm sao? Bỗng dưng đòi tết xam, đánh phấn, thậm chí còn đề nghị cô mặc váy cho thay đổi cảm giác một chút. May mà NT bị dị ứng với mùi phấn son và làm sao mặc váy được với cái chân cột đình này? Vì vậy cô mới không bị mấy người đó hành xác.
Cơn gió nhè nhẹ thổi bay tóc mai trước mặt, NT ngửi thấy mùi hoa xen lẫn trong đó. Đến lúc này cô mới quan sát kỹ khu vườn. Dưới những tán cây xanh là những bông hoa thủy tiên màu tím, gần đó còn có một vườn hoa cúc nhỏ, hoa rơn… Màu sắc của hoa và cây hài hòa với nhau tạo nên một bức tranh phong cảnh lãng mạn.
Bất chợt một tia sáng nổi bật chiếu vào mắt, NT nhìn xuống đất cách xe lăn khoảng mười bước chân có cái gì đó lấp lánh dưới ánh nắng. Nó kéo dài ra xa như một dải lụa thần kì nối liền đến thế giới kỳ ảo, huyền bí, nhờ ánh nắng mặt trời để tỏa sáng. Cô có cảm giác trước mắt mình là con đường ánh sáng, nơi dẫn đến xứ sở thần tiên, chợt hiếu kì muốn đi theo thứ phát sáng dưới mặt đất này.
Đang không biết làm thế nào để lăn bánh xe đi thì Hương ở đâu bỗng xuất hiện, NT như nhìn thấy cứu binh hỏi:
- Em vừa đi đâu vậy?
- Ừm…Em đi xem mọi chuyện ổn thảo chưa. – Hương cười bí ẩn nhìn NT. Nhưng cô không để ý nhiều, chỉ tay xuống đất nói:
- Dưới đất có thứ gì phát sáng, chúng ta đi theo nó xem sao.
Hương liền gật đầu, đi ra đằng sau NT. Dù sao cũng là người mình thích nhờ cậy. Đã không có duyên vậy thì giúp họ bên nhau cũng vui vẻ rồi. Hương thở dài nắm lấy hai bên xe đẩy đi.
********
Lần theo vệt sáng dưới đất, dẫn ra đằng sau ngôi nhà, hai người đi đến một khoảng sân rộng. Ánh mắt NT thủy chung nhìn theo những hạt lấp lánh đó, bỗng cảm thấy nơi đây sáng bừng lên, vội vàng ngẩng đầu lên nhìn. Đập vào mắt cô là một cảnh tượng vô cùng lãng mạn và lung linh nhưng lại khiến cô hoảng hốt, mở to mắt, miệng há to hết cỡ không tin nổi.
Trước mặt là một khoảng sân rộng, NT nhận ra đây là sân chơi thể thao của các bác sĩ vào buổi chiều, khi họ muốn thư giãn…. Nhưng hiện giờ nó hoàn toàn khác biệt. Những cây xanh xung quanh sân đều được trang trí bằng dây kim tuyến màu vàng nhờ nắng đang tỏa sáng lung linh. Cơn gió nhẹ nhàng làm chúng bay bay, nghiêng nghiêng sang một bên. Dường như mọi tia nắng đều tập trung về đây khiến không gian sáng bừng, lung linh mờ ảo, tựa như trong cung điện của thiên thần ánh sáng. Đặc biệt là ở giữa sân, đó chính là điểm tụ của mọi thứ, nổi bật nhất. Chiếc đàn dương cầm màu đen tuyền bóng loáng soi rõ một người đàn ông mặc vest đen lịch lãm quen thuộc ngồi đằng sau. Trên mặt là nụ cười quyến rũ nhất thế gian, ánh mắt tràn đầy ý cười âu yếm nhìn NT đang ngồi trên xe lăn cách anh khoảng năm mét.
Người đàn ông đó đưa mắt nhìn phía sau NT. Hương hiểu ý liền đẩy cô trong trạng thái bàng hoàng, bất động đến gần anh hơn nữa. Lúc này NT mới có thể mở mắt nhìn rõ người đàn ông tuấn tú trước mặt. Không còn là sự lạnh lùng thâm trầm hay bỡn cợt hàng ngày mà chỉ có sự nghiêm túc, phong nhã rất đàn ông và lịch thiệp. Xung quanh MV là những chậu hoa violet khiến anh thoáng ẩn hiện trong màu tím đẹp đẽ, mơ hồ vừa xa vừa gần như một huyền thoại hoàn mỹ, khó ai có thể chạm đến. Ngăn cách giữa hai người chính là một ông mặt trời đang tỏa ra những tia sáng lung linh trên mặt đất. Những hạt kim tuyến đủ sắc màu đang lấp lánh dưới ánh nắng. NT đưa đôi mắt mở to không dám tin nhìn MV như muốn hỏi. Ngược lại anh chỉ cười nhìn cô âm thầm xác nhận. Điều đó khiến cho NT xúc động đưa tay lên bịt chặt miệng.
GIữa cô và anh là những tia nắng mặt trời, vậy không phải là AD sao? Điều đó có ý nghĩa gì? Anh muốn nói AD là chứng nhân và là cầu nối của hai người? Anh muốn nói rằng anh và cô bên nhau mới bao bọc được AD trọn vẹn?
NT đang chìm đắm với ý nghĩa của ông mặt trời trước mặt thì bên tai đã nghe thấy tiếng đàn du dương. Ngước mắt lên nhìn là hình ảnh đôi tay to lớn đầy mạnh mẽ hàng ngày của MV đang lướt nhẹ nhàng, êm dịu trên những phím đàn đen trắng, tạo nên âm điệu mượt mà, sâu lắng và thấm đẫm yêu thương.
MV đưa mắt nhìn NT đầy say đắm và chân thành rồi cất lời ca:
Chẳng cần điều gì hơn đâu.
Chỉ cần được ở bên nhau
Sẽ chia quan tâm mỗi ngày.

Cảm ơn tình yêu, em đã cho anh
Bên em anh thấy bình yên.
Không lo toan muộn phiền
Hạnh phúc thật nhiều.
Từ khi anh gặp được em
Dù rằng giờ mình xa nhau, nhưng lòng nguyện thề mai sau
Bên nhau yêu nhau suốt đời, người yêu của anh em hãy vui lên
Nơi đây anh nhớ nhiều hơn, nhớ phút đần gặp
Đến khi ta thuộc về nhau
Cần một vòng tay ấm áp, bên anh sẻ chia nỗi buồn
Cần một nụ hôn nồng ấm, hờn ghen lo lắng quan tâm
Anh đã từng cô đơn, và sống không chút niềm tin
Khi gặp được em, anh như là một người mới
Giờ này thì anh đã biết, ta yêu nhau yêu như thế nào
Một lần gặp gỡ hanh phúc, nên anh chỉ muốn em vui
Mong được gần em thôi, thời gian như đứng yên lại
Nắm tay anh chặt em nhé, và nói em biết một điều
Suốt cuộc đời anh mãi yêu mình em