Hôm nay là thứ Bảy, An An dậy sớm chuẩn bị bữa sáng cho Tiểu Vũ, cả Vệ Tử Minh và Mẫn Nhất Hàng cũng sẽ tới.

Chuẩn bị xong bữa sáng, An An mới nhớ ra cũng lâu lắm rồi không gọi điện thoại cho ba mẹ, liền ngồi ngay ở phòng khách gọi về nhà. Rất nhanh, một giọng nói quen thuộc vang lên, người nghe máy là mẹ cô, An An mừng rỡ cười và dịu dàng gọi: “Mẹ, là con đây, An An đây”.

Từ trong điện thoại cũng truyền lại giọng nói vui mừng: “An An hả, lâu lắm rồi con không gọi điện về nhà. Hôm qua anh con cũng gọi về đó”.

“Dạ, con xin lồi, gần đây bọn con bận quá quên khuấy mất. Ba khỏe không mẹ? Sức khỏe mẹ vẫn tốt chứ?” An An cúi đầu thấy thật có lồi, lâu như vậy mới gọi về hỏi thăm ba mẹ.

“Ba mẹ đều khỏe, ngày nào cũng vui vẻ hết! Đúng rồi, chị dâu con đẻ rồi, một thằng nhóc, bọn nó gửi hình về cho bamẹ xem, thằng nhóc mập lắm. Có cháu nội, không thể tưởng tượng là ba con vui thế nào đâu.” Giọng mẹ cô phấn khởi không ngăn được niềm vui trong lòng.

An An cũng vui lây: “Tuyệt quá, con có cháu rồi”.

“Ừ, con xem, anh con có con rồi, còn con thì sao? Dự định khi nào kết hôn đây?”, mẹ lo lắng hỏi.

An An im lặng một lúc, không biết nên trả lời ra sao đành nói bâng quơ: “Bọn con có kế hoạch cả rồi, ba mẹ không cần lo lắng”.

Đầu dây bên kia vọng lại giọng nói nghiêm nghị của ba: “Còn kế hoạch gì? Kéo dài bao lâu rồi vẫn chưa kết hôn, lớn từng đấy tuổi đầu rồi mà còn không biết lo cho bản thân một chút”.

Cô đau đầu, đành an ủi: “Ba à, bọn con giờ đang tiết kiệm tiền, cưới cũng cần tiền mà, cho nên bọn con muốn có kế hoạch chu toàn một chút. Ba yên tâm đi”. Tay An An khẽ xoa nhẹ lên trán, thật khó mở lời quá, làm sao nói với cha mẹ là cô đã chia tay với Minh Minh, kế hoạch kết hôn còn lâu mới thực hiện được.

Ba cô nghe xong giọng cũng dịu lại: “An An à, con lúc nào cũng nghe lời, chẳng để ba mẹ lo lắng bao giờ, nhưng chuyện cưới hỏi của con quả thật khiến ba mẹ không yêntâm. Con mau tính đi là vừa, kéo dài rồi dễ xảy ra chuyện lắm”.

“Con biết rồi.” An An nghe những lời quan tâm này mà áy náy không thôi, chẳng ngờ bản thân lại khiến ba mẹ lo lắng như thế.

Dặn đi dặn lại một hồi rốt cuộc ba cô cũng cúp máy. An An đặt điện thoại xuống, im lặng ngồi trên sô pha. Hồi lâu sau, nghe tiếng ho khẽ cô mới ngước lên, Tiểu Vũ đang dựa người vào cửa nhìn cô chằm chằm. An An giật mình, hắn dậy lúc nào vậy, không biết có nghe được cuộc điện thoại của cô không? Cô không muốn để hắn phải lo lắng.

“Anh dậy rồi à?”, cô gượng cười nhìn hắn, Tiểu Vũ cũng cười đáp lại, hôn nhẹ lên mặt cô: “Đói bụng quá”. Gương mặt thoải mái không có chút gì lo lắng cả nên An An phần nào cũng an tâm, có lẽ hắn chưa nghe được gì hết.

Khẽ đẩy hắn ra, cô giục: ”Rửa mặt đi, chút nữa là có đồ ăn rồi .

Khoảng mười giờ, Vệ Tử Minh và Mần Nhất Hàng cười cười nói nói xuất hiện ngay ngoài cửa, hai người này đến đâu là ồn ào đến đó. Hôm nay cả hai đều mặc đồ thể thao trông rất đẹp trai. An An tò mò quay sang nhìn Tiểu Vũ cũng đã thay một bộ đồ khá rộng, “Hôm nay mọi người có việc gì à?”. “À, hôm nay đi luyện tập”, Tiểu Vũ ôm eo cô: “về lâu rồi mà chưa lái xe. Hôm nay đi chơi một chút”. Vệ Tử Minh nghe đến lái xe liền phấn khích kêu lên: “Tôi cũng muốn lái, Tiểu Vũ, cậu từng nói sẽ dạy tôi mà”.

Thì ra hôm nay bọn họ định đi đến núi Văn Bút để đua xe. An An cũng thay một bộ đồ thoải mái, cùng bọn họ xuất phát.

Mọi người đón xe đi đến đó. Nhìn thấy quang cảnh trường đấu rộng đến choáng ngợp, Vệ Tử Minh kêu lên kinh ngạc, Mần Nhất Hàng cũng hưng phấn, ánh mắt lộ rõ sự hào hứng.

Hôm nay không phải là ngày thi đấu nhưng vẫn rất đông người. Đa phần là người đến cổ vũ, chỉ có một số ít hội viên được sự cho phép của huấn luyện viên mới được lái xe, hơn nữa mồi người lái đều phải có huấn luyện viên đi kèm.

Vệ Tử Minh và Mần Nhất Hàng vừa nghe chỉ có hội viên mới được lái xe liền rút chứng minh thư ra đi đăng ký. Tiểu Vũ dẫn hai người đi làm thủ tục còn để An An ngồi trên khán đài.

An An thong thả tìm một chồ ngồi ở ngay chính giữa, nhớ lại lần trước xem hắn đua, cảm giác phấn khích cùng căng thẳng xẹt qua người cô. Tiểu Vũ đã thay đổi nhiều rồi, quả nhiên là cung Song Tử, nghe nói người thuộc cung này đều rất thông minh, thích mạo hiểm. Rất nhiều người cho rằng Song Tử thường dễ thay lòng đổi dạ, nhưng thật ra không hẳn vậy, chẳng qua là vì họ thích nếm trải những điều mới mẻ mà thôi. Hơn nữa, Song Tử không phải là chòm sao lăng nhăng nhất, kỳ thực họ chỉ muốn tìm trong vô số người một đối tượng đáng để kết hôn, có trách nhiệm, và hết lòng với gia đình.

Cô khẽ bật cười, Tiểu Vũ có phải là con người thế không? Nhớ đến lời nói của ba hồi sáng, trong lòng chợt dấy lên chút buồn bã, bây giờ làm sao còn dám nhắc tới kết hôn chứ? Mới vừa chia tay Minh Minh, hơn nữa quen Tiểu Vũ chưa tới ba tháng, hắn còn trẻ thế này, đừng nói chuyện kết hôn, mà ngay cả việc chỉ nói với ba mẹ là họ đang yêu nhau thôi cũng khó mà chấp nhận nổi. Lần trước kém hai tuổi, ba mẹ đã lắc đầu không bằng lòng rồi, huống chi là kém tới sáu tuổi.

hật là phiền quá, nếu như không cưới xin thì tốt biết mấy, ai quy định là con gái đến một tuổi nhất định phải kết hôn chứ? Hai người cùng nhau tận hưởng cuộc sống thế này chẳng phải là hạnh phúc sao, chỉ cần nói đến kết hôn là kéo theo bao nhiêu chuyện, nào là gia đình hai bên, gốc gác,... quá phức tạp.

Hơn nữa, gia đình Tiểu Vũ dường như chẳng biết gì về sựcó mặt của cô. Tiểu Vũ rất ít khi nói về gia đình, cũng chưa từng thấy hắn chủ động về thăm nhà, ít nhất là từ khi hai người sống chung với nhau. Cô biết hắn không thích nên trước giờ cũng không hỏi nhiều. Nhưng tại sao hắn muốn giữ khoảng cách với gia đình, nếu như kết hôn thì người nhà nhất định phải tham gia mới được.

An An khẽ lắc đầu, không nghĩ nữa, bao nhiêu điều phiền muộn này cứ vứt cho ông trời đi, nghĩ nhiều như vậy thì có tác dụng gì, thà rằng hãy cứ thỏa mãn với hiện tại.

Nhớ tới những hành động đáng yêu và lãng mạn mỗi ngày của Tiểu Vũ, nụ cười lại nở trên môi cô. Đúng, hiện tại chẳng phải đang rất hạnh phúc sao? Cô không nên quá tham lam, nếu không ông trời sẽ lấy lại hết. Cô chỉ mong ngày ngày Tiểu Vũ yêu thương mình như vậy, đó chính là niềm hạnh phúc lớn nhất rồi.

Tiểu Vũ nhắn tin kêu cô đi lên phía hàng rào bảo vệ đằng trước. An An bước xuống khán đài, bám vào hàng rào, có thể nhìn thấy ngay Tiểu Vũ đứng trên đường đua phía xa vẫy tay ra hiệu với cô, bên cạnh là hai tên ngốc đã thay xong quần áo, đều rất đẹp trai.

Tiểu Vũ tận tình hướng dẫn cho Vệ Tử Minh và Mần Nhất Hàng, rồi vỗ vào vai huấn luyện viên bảo họ để tâm nhiều hơn đến hai người này. Sau đó, hắn ngồi vào xe, khởi độngrồi lái vút đi. An An nhìn chiếc xe màu xanh trắng đó lướt qua mà trái tim cô vừa hồi hộp vừa lo lắng. Trò chơi kích thích này thật sự khiến người ta bị nghiện, nhớ lại những điều hắn từng nói, xe cũng như phụ nữ, khi đạt đến tốc độ nhất định sẽ tạo ra khoái cảm, mà không ngăn được cười.

Vệ Tử Minh và Mần Nhất Hàng bắt đầu chầm chậm tiến vào đường đua dưới sự hướng dẫn của huấn luyện viên. Hai người này đều có bằng lái xe, dường như cũng mê tốc độ nên cuộc thử sức hôm nay khiến họ hết sức hưng phấn.

An An quay lại ngồi lên hàng đầu tiên của khán đài nhìn bọn họ lái xe qua hết lượt này đến lượt khác. Mỗi lần trước khi xuất phát, Tiểu Vũ đều đưa tay vẫy về phía cô sau đó ngồi vào xe lao đi nhanh chóng.

An An nhìn mấy người họ vui vẻ, nhận thấy rằng chỉ cần quan sát thôi cũng có thể cảm nhận được niềm vui của từng người trong số họ, đây cũng chính là một thứ hạnh phúc.