Phương Thủy Y hít sâu một hơi rồi nói: “Tại sao các ông lại làm vậy?”

“Đây là ý của cậu Trương, những gì tôi làm chỉ là làm theo lời cậu ấy vô điều kiện!”, Triệu Chí Hào. nói.

“Cậu Trương là ai? Tại sao anh ta lại làm vậy, chỉ vì yêu thích tài năng của tôi mà bỏ ra cái giá lớn vậy sao?”, Phương Thủy Y hỏi.

“Cậu ấy... từng là chồng của cô!”, đầu bên kia, Triệu Chí Hào im lặng một lúc rồi mới nói. Đơn thỏa thuận ly hôn kia là do ông ta đi làm giúp Trương Trần, dĩ nhiên ông ta biết mối quan hệ hiện tại của Trương Trần và Phương Thủy Y.

Đầu óc Phương Thủy Y trống rỗng, Trương Quốc Hồng và Phương Thiên Bàng bên cạnh cũng ngây người. Cả người họ đều cứng đờ, hai mắt hiện lên cảm xúc không dám tin.

“Trương, Trương Trần... là tổng giám đốc Trương của Mạt Lâm sao?”, Trương Quốc Hồng giật lấy điện thoại, tay run rẩy, miệng lắp bắp hỏi.


“Phải!”, một chữ ngắn gọn vang lên.

Triệu Chí Hào cười khổ: “Cô Phương, mọi sự giúp đỡ của tập đoàn Mạt Lâm và đầu tư dưới danh nghĩa của tôi đối với các cô đều là theo ý của cậu Trương. Vì một số kẻ thù ẩn mình, cậu ấy không muốn kẻ thù nhằm vào cô nên mới lấy danh nghĩa tập đoàn Mạt Lâm, bây giờ cậu ấy sắp đi khỏi Hoài Bắc, đã không còn quan hệ gì với cô nữa, dĩ nhiên không cần lo lắng”.

“Nhưng, nhưng tôi đã từng gặp tổng giám đốc. Trương, anh ta không phải Trương Trần”, Phương Thủy Y sửng sốt hỏi.

“Đó là ngụy trang mà thôi. Theo lý mà nói thì những người quen thuộc với cậu Trương sẽ nhận ra cả hai là một người ngay!”, Triệu Chí Hào trả lời câu hỏi cuối cùng, sau đó cúp máy.

Trong phòng khách, ba người nhà Phương Thủy Y chỉ cảm thấy ông trời đang chơi họ một vố.

Trong phút chốc, Phương Thủy Y hiểu ra rất nhiều chuyện, cuối cùng cô cũng biết Trương Trần giải quyết mấy chuyện mà cô không làm được như thế nào, cũng nhận ra lần trước kiện nhà họ Phương, Trương Trần rời đi thì tổng giám đốc Trương xuất hiện, ban đầu cô vẫn nghĩ đó là Trương Trần nhưng cô... dao động.


Người quen thuộc chỉ nhìn đã có thể nhận ra hai người này là một, cô là vợ của Trương Trần nhưng lại không nhận ra, thế có nực cười không chứt

Trong phút chốc, Trương Quốc Hồng và Phương Thiên Bàng cũng hiểu ra vài chuyện nghĩ mãi không ra.

Ba người ngẩn ra, ngây người ngồi trong phòng khách. Không biết qua bao lâu, Phương Thủy Y bỗng bật cười, tự chế nhạo mình.

Trương Quốc Hồng cũng hoàn hồn lại, vội cầm đơn ly hôn đó lên nói: “Thủy Y, chỉ cần con vẫn chưa ký tên thì con vẫn là vợ của Trương Trần, con là bà chủ tập đoàn Mạt Lâm”.

“Bỏ đi, bây giờ biết Trương Trần chính là tổng giám đốc Trương thì chạy đến nịnh nọt à?”, Phương Thủy y chế giễu nói.

“Trước đây tại sao Trương Trần hỏi suy nghĩ thật sự của con, tại sao phải đợi khi con gật đầu, anh ta mới lấy đơn ly hôn ra, mẹ đã từng nghĩ đến chưa?”, Phương Thủy Y hét lên chất vấn.

Từ khi Trương Trần lấy đơn ly hôn ra, giữa hai người họ đã hoàn toàn kết thúc rồi, xong cả rồi!

Trương Quốc Hồng sửng sốt chẳng nói được một câu, qua một lúc sau, bà ta đứng dậy nói: “Mẹ đến Mạt Lâm tìm Trương Trần, nghĩ như vậy là xong sao? Quả đúng là nằm mơ, chúng ta cho cậu ta ở nhờ ba năm, lễ nào cậu ta nói kết thúc là kết thúc sao?”