“Nếu là nhà họ Trương ở thủ đô thì... Bỏ qua đi!”, Trương Trần nói.

Người bị đánh tên Triệu Mãnh, một họ hàng Triệu Chí Hào trong nhà họ Triệu, người này làm trong bộ phận thu mua dược liệu của tập đoàn.

Trong khoảng thời gian gần đây, Mạt Lâm gặp vài vấn đề nhỏ, sau quá trình điều tra, họ tìm ra Triệu Mãnh.

“Nói đi, nói ra mục đích thì tôi sẽ tha cho anh!”

“Tôi, tôi đã lấy được danh sách dược liệu của Mạt Lâm!”

Triệu Chí Hào nhảy dựng lên: “Mày mua chuộc được bao nhiêu người rồi?”, nếu không có Trương Trần ở đây, Triệu Chí Hào sẽ bùng nổ giết chết thằng ranh này. Là người quản lý của tập đoàn, ông ta biết rõ lợi nhuận mà danh sách dược liệu kia mang về.

Có thể nói, “tim” của tập đoàn chính là danh sách dược liệu do Trương Trần đưa cho, nhưng hôm nay, “trái tim” đó lại bị Triệu Mãnh ăn cắp, trong lòng ông ta vừa thất vọng vừa sợ hãi.


Ông ta không dám tưởng tượng việc danh sách dược liệu này lộ ra ngoài thì tập đoàn Mạt Lâm sẽ gặp tổn thất nặng nề cỡ nào.

Ngược lại, Trương Trần bình tĩnh nhìn Triệu Mãnh, không ai nhìn ra được cảm xúc gì từ trên mặt hay trong mắt anh.

Anh lại hỏi: “Là việc này à?”

Hai người còn lại nghe thế thì sửng sốt.

Trương Trần lại lên tiếng: “Đi đi!”

Triệu Chí Hào hét thất thanh: “Cậu Trương!”


Đợi sau khi Triệu Mãnh rời đi, Trương Trần mới thản nhiên nói: “Danh sách dược liệu kia vô dụng, đừng lo! Nếu thứ thuốc này có thể làm ra chỉ bằng một danh sách dược liệu thì tôi sẽ không bảo các vị sản xuất dễ dàng như vậy, vả lại đây là việc khó tránh được, tôi chỉ không ngờ tới nhanh như thế thôi.

Triệu Chí Hào oán giận nói: “Để thằng ranh đó đi như vậy thì chúng ta cũng dễ tính quái”

Trương Trần cười lắc đầu: “Hắn ta đi về thì sẽ liên lạc với nhà họ Trương để đổi lấy lợi ích, tôi cũng chẳng quan tâm việc này, chỉ cần dùng nó nhử nhà họ Trương tới là được!”

Sau khi ra khỏi văn phòng tập đoàn Mạt Lâm, Triệu Mãnh đi tới một bến cảng cạnh bờ biển, nơi này đã bị bỏ hoang từ khá lâu.

Sau khi xuống xe, gã vội vào trong một nhà máy cũ.

“Cậu Trương Chấn..”, Triệu Mãnh gọi một tiếng.

Một người đàn ông bước ra từ cửa trong, hiển nhiên đó là cậu Trương Chấn mà Triệu Mãnh đã gọi, người này nhíu mày nhìn gã: “Đừng nói với tôi là lộ tẩy rồi đấy!”

“Ông chủ của Mạt Lâm quá cao tay!”, Triệu Mãnh bất đắc dĩ đáp.