"Hải Hà, cô nói." Tô Vân Diệp nhàn nhạt nhìn lướt qua bà ta một cái.

Hứa Hải Hà cảm giác chân có chút mềm nhũn, ngón tay đặt lên mép bàn, cảnh cáo nhìn Đồng Đan, khuôn mặt tươi cười nói: "Tô Trạm là đứa nhỏ tôi nhìn lớn lên, từ nhỏ đã rất biết lễ phép, làm sao có thể làm ra chuyện bất kính với trưởng bối chứ."

Lúc nói lời này, bà ta nhìn nhìn tô Trạm đứng phía sau Tô Vân Diệp.

Đối phương đứng thẳng tắp, nhìn thẳng về phía trước.

Tô Vân Diệp trầm mặc vài giây, bỗng nhiên trầm giọng, "Tôi bảo cô nói là cái này sao?"

Ngón trỏ ông gõ nhẹ hai cái, không có lực uy hiếp gì, lại giống như gõ vào trong lòng Hứa Hải Hà, đối diện với ánh mắt của anh cả Tô gia, trong lòng Hứa Hải Hà run lên mãnh liệt.

Đây là muốn bà ta thừa nhận bà ta khi dễ Tô Đào.

Tô Vân Diệp tiếp tục nói tiếp, "Đứa nhỏ nhà chúng tôi phẩm tính gì, chúng tôi tự mình biết, chuyện này dù sao cũng phải có cách nói."

Tô Đào được Diệp Ngưng ôm vào trong ngực, ngẩng đầu liền nhìn thấy Đông Đan trừng mắt nhìn cô, nhếch khóe miệng.

Đồng Đan bị tức giận muốn chết.

Hứa Hải Hà khiếp sợ nhìn Tô Vân Diệp, ông đây là có ý gì, chẳng lẽ còn muốn một trưởng bối như bà ta xin lỗi một vãn bối sao?

Vậy sau này bà ta còn tự xử như thế nào? Truyền ra ngoài mặt mũi này của bà ta được đặt ở đâu?

Tô Vân Đình nói: "Hứa Hải Hà, làm trưởng bối phải có bộ dáng làm trưởng bối, làm sai chuyện cũng vậy, đừng để đứa nhỏ nhìn chê cười."

Hứa Hải Hà cắn cắn môi, vẻ mặt nghẹn khuất, không nghĩ tới hai anh em này vì một tiểu nha đầu cư nhiên không cho bà ta mặt mũi như vậy, bà ta vừa định hét lớn vài tiếng, hấp dẫn sự chú ý của lão nhân, nhưng vừa nhìn thấy ánh mắt Tô Vân Diệp liền sợ hãi không phát ra được thanh âm.

Bà ta còn nhớ thương chuyện để lão nhị đầu tư.

Không tình nguyện, "Thực xin lỗi Tô Đào, là biểu cô đùa giỡn thôi, con đừng để trong lòng."

Cơ hồ là cắn răng nói ra, vừa nói xong Hứa Hải Hà liền rời khỏi nơi này.

Vợ chồng Tô Vân Đình vây quanh con gái an ủi vài câu, Tô Vân Diệp cùng Triệu Vân cũng an ủi vài câu, còn dặn dò mấy anh trai cô chăm sóc cô thật tốt.

Sau khi bọn họ đi, Tô Đào lau mặt một cái, nhìn Đông Đan tức giận, biểu tình ủy khuất khôi phục bình thường.

Đồng Đan cư nhiên còn da mặt dày ngồi ở chỗ này.

"Tô Đào, cô thật sự làm cho tôi ghê tởm, tôi khinh thường cô, mệt mẹ tôi đối với cô tốt như vậy, cô đối với bà ấy như vậy, lương tâm của cô để cho chó ăn sao!"

Tô Khác vừa nghe nóng nảy, cọ lên, "Nói năng kiểu gì đây? Nếu cô không biết nói chuyện thì để hôm nay tôi dạy cô!"

Đây nói là cái gì chó má không thông gì vậy, Hứa Hải Hà sao có thể đối xử tốt với Tô Đào, Tô Đào còn chưa từng thấy qua bà ta mấy lần.

Đồng Dan: "Anh định làm gì?""

Tô Đào kéo Tô Khác một chút, nhìn về phía Đồng Đan: "Cô cho rằng cô không liên quan gì đến tôi sao, cô nói lương tâm tôi để cho chó ăn, như thế nào? Cô ăn chưa no sao?"

Đông Đan còn chưa kịp phản ứng, Tô Khác đã cười ra tiếng, những người khác cũng rất nể mặt, ngay cả Tô Trạm luôn luôn nghiêm túc trên mặt cũng mang theo ý cười.

Đồng Dan: "Cô!!!"

Cô ta cảm nhận được ác ý sâu sắc đến từ Tô Đào.

Tô Đào nghiêng đầu, cho tức chết cô.

Lại nói bên Phía Hứa Hải Hà, phàm là bà ta mở miệng nói, hai nhà lão đại lão nhị cũng không có đáp lại, bầu không khí nhất thời có chút xấu hổ, mỗi lần bà ta vừa đề nghị chuyện đầu tư cho. Tô Vân Thư.

Hoặc là Tô Vân Đình ho khan một tiếng, hoặc là Tô Vân Diệp hắng giọng.

Tô Vân Thư là kinh doanh, biết quan sát sắc mặt nhất, tuy rằng còn không biết đã xảy ra chuyện gì, vài lần sau cũng hiểu được ý tứ của đại ca cùng tam đệ.

Chuyện Hứa Hải Hà đưa ra, mấy lần trước ông đều mơ hồ biết qua, cuối cùng cơm cũng sắp ăn xong, ông mới làm bộ nói nha nha một tiếng, bộ dáng thật đáng tiếc, cho bà ta một lý do vốn quay vòng không mở được cự tuyệt.

Lý do này Hứa Hải Hà tất nhiên không tin, Tô Vân Thư qua loa một chút cũng không nghiêm túc.

Hứa Hải Hà tức giận không có chỗ phát ti3t, âm thầm trừng mắt về phía bàn Tô Đào.

Chấm dứt thời điểm rời đi, trên mặt Hứa Hải Hà cơ hồ không có biểu tình gì, mơ hồ còn mang theo chút tức giận, Tô Đào suy đoán hẳn là mục đích đầu tư không đạt được.