Chương 115:

Vệ Uẩn và Sở Du một đường giết ra khỏi thành, Triệu Nguyệt khẩn cấp hồi cung. Mà giữa một mảnh rối loạn này, chỉ có một người mang vẻ mặt bình tĩnh, không chút hoang mang, bình thản yên ổn.
 
Hắn lẳng lặng nhìn trò khôi hài này, cả người giống như là một người ngoài cuộc hoàn toàn. Tất cả hỗn loạn, dây dưa, kinh khủng đều không có bất cứ quan hệ nào với hắn, mãi đến khi Vệ Uẩn và Sở Du chạy thoát ra ngoài, hắn mới xoay người, ẩn vào trong đám người, dưới sự bảo vệ của hộ vệ, hắn mang vẻ mặt sắc bén đi về phía cửa cung.
 
Lúc hắn vào cung thì trong cung đã hỗn loạn tưng bừng, Triệu Nguyệt ở trong ngự thư phòng đã hoàn toàn trấn định lại, hắn ta đứng bên bàn cát, đang dặn dò từng việc cho người bên dưới.
 
Cố Sở Sinh đi tới, quỳ xuống hành lễ, cung kính nói: “Thần Cố Sở Sinh, bái kiến bệ hạ.”
 
“Đứng dậy.” Triệu Nguyệt bình tĩnh đưa tay, Cố Sở Sinh đứng một bên, sau khi Triệu Nguyệt cấp tốc bố trí thì hắn ta ngẩng đầu lên, đưa tay cho người lui xuống.
 
Trong phòng chỉ còn lại hai người là Cố Sở Sinh và Triệu Nguyệt, Triệu Nguyệt nhìn hắn, có chút bất đắc dĩ nở nụ cười: “Trẫm cho rằng, ngươi sẽ đi cùng với Vệ Uẩn.”
 
“Nếu như bệ hạ thật sự cho rằng như vậy thì cho ta thánh chỉ tứ hôn này làm gì?”
 
Cố Sở Sinh tìm đến chiếc bàn nhỏ bên cạnh, thản nhiên ngồi xuống rồi rót trà cho mình: “Bệ hạ cho vi thần thánh chỉ này, không phải chính là nói cho vi thần biết, một khi ta đi theo Vệ Uẩn thì cả đời cũng không chiếm được Vệ Đại phu nhân sao. Chỉ có đi theo ngài mới có đủ quyền thế địa vị để cưới Vệ Đại phu nhân, không phải sao?”
 
Triệu Nguyệt nghe thấy lời này thì nhẹ nhàng cười: “Cố đại nhân thật là thông minh.”
 
“Bệ hạ.” Cố Sở Sinh nghiêm túc nhìn hắn ta: “Lời Vệ Uẩn nói, có phải là thật?”
 
Triệu Nguyệt không lên tiếng, hắn ta lẳng lặng nhìn Cố Sở Sinh, sau một hồi, hắn ta lại cười.
 
“Thật thì thế nào mà giả thì thế nào?”
 
Triệu Nguyệt cười như điên: “Trẫm làm sai rồi? Ngươi cũng cảm thấy trẫm làm sai rồi? Thuần Đức đế loạn thần tặc tử, phạm thượng làm loạn, cha ngươi chết như thế nào, ngươi quên rồi sao?! Trẫm chẳng qua là đang vì ngươi, báo thù cho chúng ta mà thôi!”
 
Cố Sở Sinh không lên tiếng, thân thể hắn run rẩy, hắn gắt gao nhìn chằm chằm vào Triệu Nguyệt: “Sao ngươi lại biến thành thế này!”
 
Cố gia từng nhận hoàng ân của Triệu gia, thề cả đời đi theo Triệu thị. Gia gia của Cố Sở sinh như vậy, phụ thân cũng như vậy.
 
Năm đó Triệu thị bại trận trong trận cung đấu, phụ thân của Cố Sở Sinh dùng mạng cứu được Triệu Nguyệt, nhưng khi đó, cho dù là phụ thân của Cố Sở Sinh cũng không nghĩ tới chuyện nhất định phải làm cho Triệu gia Đông Sơn tái khởi.
 
Cố Sở Sinh vẫn nhớ rõ lời cuối cùng cha mình nói với mình trước khi chết ---
 

Nếu như bệ hạ bây giờ khiến giang sơn có phúc, vậy thì thôi.
 
Vậy thì thôi.
 
Hoàng vị này ai ngồi hay không ngồi, quan trọng là lê dân bách tính, là chúng sinh. Cho nên ở đời trước, tuy cả đời Cố Sở Sinh là tiểu nhân nhưng triều đình tranh đấu gay gắt, hắn lại chưa bao giờ phụ lòng dân trăm họ.
 
Năm đó cứu Triệu Nguyệt, một là tình chủ tớ, hai là tĩnh nghĩa bằng hữu. Lúc cứu hắn ta, bao gồm cả Trưởng công chúa, không có bất kỳ ai nghĩ tới, Thế tử ấm áp, mềm mại, ngay cả con kiến cũng không đành lòng giẫm chết kia, sẽ trở thành dáng vẻ hôm nay.
 
Nhìn ánh mắt Cố Sở Sinh, trong mắt Triệu Nguyệt lộ vẻ chán ghét: “Đừng nhìn trẫm như vậy.”
 
Nói xong, hắn ta đi về phía Cố Sở Sinh, lạnh giọng nói: “Ngươi và trẫm không có bất kỳ sự khác biệt gì, Cố Sở Sinh, ngươi nhìn ngươi xem, biết rõ ta đã làm gì, không phải ngươi cũng lựa chọn đứng ở nơi này sao.”
 
Triệu Nguyệt ngồi xổm xuống, ánh mắt giống như rắn độc mà nhìn chăm chú vào trên người Cố Sở Sinh: “Ngươi và ta, ích kỷ, lạnh lùng, chúng ta cùng một loại người, Cố Sở Sinh, ngươi lại có tư cách gì mà nhìn ta như vậy?”
 
Cố Sở Sinh không lên tiếng, sau một hồi, hắn nhẹ nhàng cười.
 
“Người nói đúng.” Hắn giương mắt, nhìn về phía Triệu Nguyệt: “Người và ta là cùng một loại người, ta quả thật không có tư cách này.”
 
Nói xong, hắn đứng dậy: “Bây giờ trông bệ hạ đã tính trước mọi người, nắm chắc thắng lợi trong tay, vậy vi thần không quấy rầy nữa, thần đi đây.”
 
Cố Sở Sinh nói xong thì xoay người, nhưng vừa đi được hai bước liền nghe thấy Triệu Nguyệt ở sau lưng nâng cao giọng: “Sở Sinh!”
 
Cố Sở Sinh dừng bước, đưa lưng về phía hắn ta, trong giọng nói của Triệu Nguyệt mang theo sự nghẹn ngào, lại vẫn cố gắng ra vẻ cứng rắn, hắn ta lạnh giọng nói: “Đừng phản bội ta.”
 
Cố Sở Sinh không đáp lời, Triệu Nguyệt gian nan nói: “Lúc ta gặp rủi ro, là Cố gia ngươi dùng tính mạng cả nhà để cứu ta. Sở Sinh, ngươi và ta là huynh đệ nhiều năm, lúc trước ta từng hứa với ngươi, nếu ta làm vua, ngươi làm tướng, ta cũng không nói đùa. Ngươi không phụ ta,” Triệu Nguyệt khàn giọng lên tiếng: “Mọi thứ ngươi muốn, ta đương nhiên sẽ không phụ ngươi.”
 
Cố Sở Sinh nghe thấy lời này, nhịn không được cười.
 
Nếu như không phụ, lúc trước hắn cầu cưới Sở Du, hắn ta làm ra một màn đó lại là vì cái gì?
 
Nhưng mà hắn cũng không để lộ tâm tư này ra, chỉ nói: “Từ nay về sau, chuyện của người, ta không nhúng tay vào nữa. Chờ chuyện của Vệ Uẩn qua đi,” Cố Sở Sinh quay đầu, nhìn Triệu Nguyệt: “Nợ cũ của ta và người, chúng ta lại thanh toán.”
 
Nói xong, Cố Sở Sinh đi ra ngoài, đến cổng, hắn đi đến chỗ rẽ, nói nhỏ với người bên cạnh: “Để Triệu công công sắp xếp, ta phải mau chóng gặp Trưởng công chúa.”
 
Nghe thấy lời này, người bên cạnh hắn thấp giọng xác nhận rồi nhanh chóng lui xuống.
 

Mà một thị vệ khác sau lưng hắn nhỏ giọng nói: “Bây giờ đại nhân định làm gì?”
 
Cố Sở Sinh thản nhiên nhìn hắn ta một cái: “Cẩu tặc như vậy, ta còn giữ hắn làm Hoàng đế sao?”
 
Nói xong, hắn bình tĩnh nói: “Bây giờ danh hào mà Vệ Uẩn làm ra chỉ là Triệu Nguyệt vô đức, cho nên hắn muốn giết Triệu Nguyệt để tế giang sơn. Nhưng sau khi Triệu Nguyệt chết thì ai làm Hoàng đế? Lý gia hay là Triệu gia? Nhưng mà Lý gia đã sớm đấu đá nội bộ không còn người, hơn nữa huyết thống vốn cũng không chính. Bây giờ Triệu gia chỉ còn lại một Triệu Nguyệt, Triệu Nguyệt mà chết thì sợ là các thế lực cắt chia địa bàn, thiên hạ đại loạn rồi.”
 
Nói xong, trong mắt Cố Sở Sinh rơi lại ánh sao, bình tĩnh nói: “Sợ là Vệ Uẩn cũng nghĩ đến điểm này, bây giờ hắn đang ép ta đấy.”
 
“Hắn ép ngài như thế nào?”
 
Thị vệ có chút không hiểu, vẻ mặt Cố Sở Sinh bình tĩnh: “Cái này thì phải chờ gặp được Trưởng công chúa mới có thể biết được.”
 
Cố Sở Sinh trở về phủ, chờ đến nửa đêm, trong cung có người tới, nhỏ giọng nói: “Đại nhân, trong cung đều đã được sắp xếp thỏa đáng.”
 
Cố Sở Sinh gật đầu, hắn đã sắp xếp vô số tai mắt trong cung, bây giờ cuối cùng cũng có tác dụng.
 
Hắn hóa trang thành một thị vệ, trực tiếp vào cung, sau đó được dẫn đến trong Tê Phượng cung. Đến Tê Phượng cung, Cố Sở Sinh rũ mắt, không ngẩng đầu, hắn cung kính hành lễ, quỳ trước người Trưởng công chúa.
 
“Thần Cố Sở Sinh, bái kiến công chúa điện hạ.”
 
“Đêm hôm qua, Vệ Uẩn từng cho người đến nói với ta, ngươi sẽ tìm đến ta.” Giọng nói Trưởng công chúa uể oải, nàng ấy chậm rãi nói: “Ngươi muốn tìm ta, làm gì?”
 
Nghe thấy lời này, Cố Sở Sinh liền cười.
 
Hắn rốt cuộc cũng hiểu rõ cuối cùng Vệ Uẩn muốn làm gì. 
 
Vệ Uẩn muốn Triệu Nguyệt chết, muốn thiên hạ đổi minh chủ, thế nhưng Triệu Nguyệt mà chết thì sẽ không có người thừa kế hợp lý, thiên hạ tất sẽ đại loạn, sâu trong lòng Vệ Uẩn cũng không tàn nhẫn như thế. Vệ Uẩn không bằng hắn ở trong cung tích lũy thâm hậu giỏi luồn cúi, thế là Vệ Uẩn để hắn giải quyết.
 
Triệu Nguyệt tính toán lòng người, Vệ Uẩn sao lại không tính toán lòng người?
 
Chỉ là Triệu Nguyệt cảm thấy lòng người luôn luôn độc ác, Vệ Uẩn lại cảm thấy, lòng người từ trước đến nay lương thiện.
 
Người khác đều cảm thấy Cố Sở Sinh hắn nham hiểm tiểu nhân, ngay cả Sở Du làm bạn một đời có lẽ cũng cảm thấy như thế, đời này, Vệ Uẩn lại tin hắn. Tin hắn sẽ không lấy vận mệnh của lê dân để đổi lấy sự chấp nhất “huyết thống thuần khiết”.

 
Cố Sở Sinh đã hiểu nói không nên lời là cảm giác gì, hắn giương mắt nhìn về phía Trưởng công chúa, bình tĩnh nói: “Ta tìm đến Trưởng công chúa cũng chỉ để hỏi một câu, công chúa có muốn giết Triệu Nguyệt hay không?”
 
Trưởng công chúa hơi sững sờ, một lát sau, nàng ấy cười khẽ: “Cố đại nhân cần gì biết rõ còn cố hỏi? Ngươi muốn làm gì thì nói đi.”
 
Nàng ấy không nói cho Cố Sở Sinh biết, thật ra hôm qua Vệ Uẩn cho người mang tin tức tới không chỉ có tin Cố Sở Sinh sẽ đến tìm, Vệ Uẩn còn nói với nàng ấy, mọi thứ nghe theo sự sắp xếp của Cố Sở Sinh.
 
Vẻ mặt Cố Sở Sinh bình tĩnh, từ trong tay áo lấy ra hai hộp đồ.
 
“Ta muốn giết Triệu Nguyệt, còn xin công chúa hỗ trợ.”
 
Ánh mắt Trưởng công chúa rơi vào trên hai hộp đồ kia, sau đó nàng nghe Cố Sở Sinh tiếp tục nói: “Hai hộp thuốc này, một hộp dùng cho trước khi giao hoan, làm tăng khoái cảm của con người, sau khi sử dụng hai tháng, người cùng giao hoan sẽ bắt đầu cảm thấy tay chân tê liệt, hai mắt mờ đi, thường xuyên đau đầu, hai tháng tiếp theo thì sẽ hoàn toàn không thể nói chuyện, mắt không thể nhìn, tứ chi mất cảm giác, không thể động đậy.”
 
Nói xong, Cố Sở Sinh ngước mắt nhìn Trưởng công chúa: “Công chúa nỡ không?”
 
Trưởng công chúa cười lên: “Giết hắn còn nỡ, chuyện này có gì không nỡ?”
 
“Mà thuốc thứ hai,” Cố Sở Sinh đẩy hộp thuốc lên trước: “Có thể khiến công chúa giả mang thai, đến lúc đó ta sẽ sắp xếp người của Thái y viện, chuyện công chúa phải làm chính là để bệ hạ lập người này làm Thái tử.”
 
Nghe thấy lời này, Trưởng công chúa nhíu mày: “Nhưng ta không mang thai.”
 
“Người sẽ có con.”
 
Cố Sở Sinh lên tiếng khẳng định: “Người nhất định sẽ có con.”
 
Trưởng công chúa nhìn dáng vẻ khẳng định như vậy của Cố Sở Sinh, cuối cùng cũng hiểu ra.
 
Hắn hoàn toàn không thèm để ý đến đứa trẻ này có phải thật sự là huyết thống hoàng thất hay không, thứ hắn để ý chỉ là người trong thiên hạ phải cho rằng, đứa trẻ này có huyết thống hoàng thất, đứa trẻ này theo lý thường thì sẽ kế thừa hoàng vị.
 
Dựa theo sự sắp xếp của Cố Sở Sinh, hai người bọn họ liên thủ, có lẽ là trực tiếp có cơ hội độc chết Triệu Nguyệt, nhưng sau khi giết rồi, người thừa kế chưa được xác nhận, sợ là thiên hạ từ đây hoàn toàn hỗn loạn. Cho nên trước khi Triệu Nguyệt chết, nhất định phải có một người thừa kế đã chuẩn bị tốt, lấy đó để dẹp loạn những gia tộc coi trọng huyết mạch hoàng thất như Cố gia.
 
Trưởng công chúa hiểu được, sau một hồi, nàng gật đầu.

Cố Sở Sinh cung kính dập đầu, cũng không nhiều lời nữa, đứng dậy muốn rời đi.
 
Trưởng công chúa gọi hắn lại: “Cố Sở Sinh.”
 
Hắn dừng bước chân lại, nghe thấy người sau lưng hỏi: “Ngươi để Sở Du cứ thế mà đi?”
 
Chấp niệm đó của Cố Sở Sinh, tất cả mọi người nhìn thấy rõ ràng.
 

Hắn đứng ở cổng, thật lâu không nói, rất lâu sau, hắn cuối cùng cũng nói: “Ta có thể làm thế nào đây?”
 
Đã bao nhiêu lần thả lời, bao nhiêu lần hạ quyết tâm, bao nhiêu lần quyết định phải dùng mọi thủ đoạn để đạt được nàng.
 
Thậm chí buổi sáng nay, khi biết được Vệ Uẩn đến Thuận Thiên phủ, hắn cũng dặn dò, phải phong tỏa Hoa Kinh lại, không tiếc bất cứ giá nào mà giết Vệ Uẩn.
 
Thế như khi hắn đi theo sau lưng bách tính, nhìn nàng thân mang địch y đi theo sau lưng Vệ Uẩn, nhìn vẻ mặt kiên nghị của nàng, nhìn nàng cao quý lại dịu dàng đứng trước cổng chính của Thuận Thiên phủ, ánh mắt chiếu xuống người nàng. Nghe tiếng Vệ Uẩn đánh trống từng tiếng từng tiếng, nghe Vệ Uẩn nói về oan khuất của Vệ gia.
 
Đó mặc dù là oan khuất của Vệ gia, nhưng hắn từ trong những lời nói này mà một lần nữa vẽ ra con đường mà nàng đi trong mấy năm nay.
 
Trong đám người, hắn nghe người ta nói đến chuyện năm đó nàng quỳ ở cửa cung, nghe về những thứ mà nàng trải qua, nàng gặp phải trong khoảng thời gian hắn không có ở đây.
 
Sở Du xa lạ như thế.
 
Cả đời trước, hắn đứng ở hàng nhân thần nhưng cũng không kiếm cho nàng một cáo mệnh nhất phẩm. Mà bây giờ nàng gả vào Vệ gia, lại trở thành nữ tử xinh đẹp, tao nhã, thản nhiên như vậy.
 
Đó là thứ mà cả đời hắn chưa từng cho nàng.
 
Lúc nàng và Vệ Uẩn nắm tay nhau rời đi, lúc nàng ngẩng đầu nhìn người ta rồi nở nụ cười, hắn bỗng nhiên giật mình, hắn chưa từng nhìn thấy nụ cười như thế, đã trọn vẹn gần ba mươi bảy năm.
 
Ba mươi bảy năm trước, khi nàng rút kiếm mà đến, chính là khuôn mặt ngay thẳng lại đường hoàng như vậy.
 
Ba mươi bảy năm sau, nàng trải qua gió sương mưa tuyết, cuối cùng cũng về lại dáng vẻ năm đó.
 
Hắn có thể làm thế nào?
 
Đao của hắn không rơi xuống, tay của hắn lại không buông ra.
 
Cố Sở Sinh chết lặng mà đi ra khỏi cung, ngồi kiệu đi vào Cố phủ,
 
Cố phủ không có Sở Du dường như không có gì khác biệt so với hắn ở đời trước, vẫn lạnh lẽo, âm u như cũ, không có bất kỳ sự rực rỡ và ấm áp nào.
 
Hắn nhìn người đến người đi, hạ nhân tiến lên vấn an.
 
Rất lâu về sau, hắn không thể kìm được mà che mặt mình, run rẩy, ngồi xổm xuống.
 
Hắn đột nhiên không rõ, đời này trọng sinh có ý nghĩa gì.
 
Nếu như trọng sinh lại, chỉ là muốn khiến hắn hoàn toàn mất đi Sở Du, vậy thì tại sao, lại phải để hắn ở trên đời này, một lần nữa bị giày xéo lăng trì như vậy?

 

Chương 116:

Sở Du và Vệ Uẩn dẫn người Vệ gia, được năm ngàn binh mã của Tần Thời Nguyệt hộ tống một đường chạy như điên về phía địa điểm gần nhất do Vệ gia kiểm soát tại Côn Châu, Hoài Thành. Sau khi vào Hoài Thành, Vệ Uẩn lập tức phân phó Tần Thời Nguyệt đi điều binh đến Hoài Thành phòng thủ khống chế, sau đó chạy thẳng tới phủ đệ dừng chân, để Sở Du sắp xếp cho Liễu Tuyết Dương và Tưởng Thuần, đồng thời bảo Thẩm Vô Song đến phòng hắn.


Sở Du nhìn thoáng qua vết thương trên người Vệ Uẩn, trên mặt nàng không thay đổi, sai bình tĩnh sắp xếp cho Tưởng Thuần và Liễu Tuyết Dương đi nghỉ ngơi, nàng vội vàng đến chỗ Vệ Uẩn.


Thẩm Vô Song đang bôi thuốc cho Vệ Uẩn, Vệ Uẩn không còn dáng vẻ ráng chống đỡ trước đó, sắc mặt hắn trắng bệch, nghiêng dựa vào bên giường, dáng vẻ dường như cực kỳ mệt mỏi.

Sở Du đi qua, nhận lấy băng gạc và thuốc trong tay Thẩm Vô Song, nhàn nhạt nói: “Để ta.”


Thẩm Vô Song nhìn Sở Du rồi nhanh chóng nhường chỗ, hắn ta nói với Sở Du: “Chuyện không lớn lắm, người yên tâm, chỉ là một chút ngoại thương, một tháng tuyệt đối sẽ lành lại.”


Sở Du “Ừm” một tiếng, Thẩm Vô Song sờ lên mũi, biết tình hình không tiện, hắn ta nhanh chóng nhặt hòm thuốc lên nói: “Vậy các ngươi từ từ nói chuyện, ta không quấy rầy nữa, đi trước đây.”


Noi xong, Thẩm Vô Song liền chạy mất, trước khi đi vẫn không quên báo cho người ta biết rồi mang theo tất cả mọi người cùng rời đi.


Trong phòng lập tức chỉ còn lại Sở Du và Vệ Uẩn, Sở Du không nói lời nào, Vệ Uẩn chột dạ, cũng không dám mở miệng. Sở Du bôi thuốc cao này lên cho Vệ Uẩn rồi dùng băng gạc quấn từng vòng từng vòng, động tác dịu dàng thuần thục, ngược lại khiến Vệ Uẩn có chút bất an.

“A Du…” Vệ Uẩn có chút khó nhọc mà nói: “Nàng mắng ta đi.”


“Ta mắng chàng làm gì?”


Giọng nói Sở Du nhàn nhạt, cũng không nghe ra được vui buồn. Vệ Uẩn rũ mắt xuống, chân thành nói: “Sát thủ là do ta sắp xếp, một mũi tên này là khổ nhục kế mà ta đã tính xong, ta không nói trước với nàng, là ta không đúng.”


Sở Du thắt nút băng gạc lại cho Vệ Uẩn, cũng không nói chuyện, nàng đứng dậy thì dự định quay người, Vệ Uẩn bắt lấy nàng, cầm tay nàng nói: “A Du, nàng đừng như vậy, ta sợ.”


Sở Du nghe thấy lời này thì quay đầu nhìn hắn, vẻ mặt có chút bất đắc dĩ: “Ta không có gì để trách chàng. Triệu Nguyệt tính toán người ta như thế, hắn không ra tay thì chàng chỉ có thể tự mình ra tay, ta hiểu.”


“Ta chỉ là…” Sở Du rũ mắt xuống, dường như có chút khổ sở: “Ta chỉ là nhìn chàng lại cảm thấy bản thân không có tài cán gì, cũng cảm thấy đau lòng.”

Nghe thấy lời này, Vệ Uẩn rốt cuộc cũng yên lòng, hắn giơ tay lên, ôm nàng vào trong ngực: “A Du, nghe được lời này của nàng, ta liền cảm thấy vui vẻ.”


“Chàng vui vẻ cái gì?”


“Điều này chứng minh nàng để ta ở trong lòng, ta bị thương, nàng sẽ tự ân hận, sẽ đau lòng.”


“Thế nhưng A Du à,” Hắn cười khẽ một tiếng: “Nàng như vậy, trong lòng ta sẽ khó chịu, ta vốn đã bi thương, nàng còn muốn để trong lòng ta khó chịu sao?”


Sở Du bị hắn chọc cười: “Sao chàng lại vô lại như vậy?”


“Ta không phải vô lại.” Vệ Uẩn cầm tay nàng, đùa giỡn với ngón tay nàng, dịu dàng nói: “Ta cảm thấy, nếu có thể khiến nàng vui vẻ thì thế nào ta cũng bằng lòng. Ta không biết cách nói chuyện, ta sẽ học; ta không biết cách lấy lòng nàng, ta sẽ xin người khác chỉ bảo. Nàng muốn cùng ta sống cả đời thì dù sao ta cũng nên để nàng vô cùng vui vẻ mà sống hết đời, đúng không?”

Nghe Vệ Uẩn nói cả đời, trái tim Sở Du khẽ run lên, nàng vươn tay ra, cẩn thận ôm lấy hắn.


Nàng vốn định dựa vào hắn mà nói cái gì đó, cuối cùng lại cảm thấy đỏ mặt, nàng chỉ nói: “Ít ngày nữa là sinh nhật của chàng, có lẽ là chàng làm lễ đội mũ nhỉ?”


“Ừm.”


Vệ Uẩn đáp lời: “Ta dự định làm nghi thức phong vương và lễ đội mũ hợp lại cùng một ngày.”


“Chàng cũng muốn tự phong vương giống như Vương gia sao?” Sở Du cười khẽ: “Ta còn tưởng rằng chàng định trực tiếp phản luôn.”


Vệ Uẩn cân nhắc một lát, cuối cùng nói: “Ta đúng là vẫn còn hy vọng, có thể không cần làm lớn chuyện. Thật ra thì có làm Hoàng đế hay không, ta không thèm để ý, chỉ cần có người thích hợp làm là được, chờ qua thêm một thời gian đi.”


“Qua thêm một thời gian nữa làm gì?” Sở Du có chút khó hiểu, Vệ Uẩn cụp mắt nhìn bụng Sở Du, hắn ung dung thản nhiên đưa tay phủ lên đó, bình tĩnh nói: “Nếu như qua một thời gian nữa mà không tìm thấy người thích hợp để kế thừa hoàng vị, lúc đó ta tính toán cũng không muộn.”

Sở Du gật đầu, bây giờ Vệ Uẩn đã sớm không cần nàng quan tâm nữa.


Vệ Uẩn ôm vòng qua nàng, thở dài: “Nếu nàng có thể sinh con cho ta, ta cũng không cần buồn như thế.”


Nghe thấy lời này, sắc mặt Sở Du thay đổi, Vệ Uẩn thấy thế thì vội vàng cười nói: “Ta đùa với nàng đấy.”


Nói xong, hắn dựa vào đầu vai nàng: “Không có việc gì, A Du, chúng ta không sinh, mọi thứ đều phải chờ nàng bằng lòng mới tốt.”


Nghe nói như thế, trong lòng Sở Du thoáng thả lỏng, nàng vuốt tóc của Vệ Uẩn, rốt cuộc nói: “Được rồi, trong phủ còn rất nhiều việc, ta đi nhìn xem đã.”


Nói xong, Sở Du muốn đứng dậy, Vệ Uẩn lại ôm nàng không động đậy. Sở Du cau mày: “Chàng làm gì vậy?”


“Ta bị thương rồi.”


“Hửm?”


“Ta đau.”


“Ồ?”


“A Du,” Vệ Uẩn cọ vào mặt nàng giống như chó con: “Ta bị thương nên không tiện đi tìm nàng, buổi tối nàng đến tìm ta có được không?”

Nghe thấy lời này, Sở Du đưa tay nhẹ nhàng vỗ vỗ mặt hắn: “Đồ vô lại, giống kiểu gì vậy.”


“A Du, được không, nàng đồng ý với ta không.”


“Vệ Hầu gia,” Sở Du kéo dài giọng nói, chân thành nói: “Chàng không phải trẻ con nữa, đừng làm nũng, nhanh buông tay.”


Vệ Uẩn không nói lời nào, Sở Du cười: “Chàng còn ăn vạ với ta?”


Vệ Uẩn bất đắc dĩ thở dài, giống như là thỏa hiệp, rốt cuộc nói: “Được thôi.”


Nói xong, hắn cuối cùng cũng buông tay ra, Sở Du đứng dậy rồi đi ra ngoài. Đi tới cửa, nàng bắt đầu không nhịn được mà nghĩ, đến cùng là nàng đang lo ngại cái gì vậy?


Bây giờ đi một bước này, lúc nhắc đến con cái, nàng còn đang sợ cái gì vậy?


Nàng nhìn mưa phùn tí tách rơi bên ngoài hành lang, trong đầu không hiểu sao mà lóe lên khuôn tươi đẹp tao nhã của Thanh Bình Quận chúa ở đời trước.

Nàng đã từng thấy Thanh Bình Quận chúa một lần, khi đó đang là lúc loạn lạc, nữ tử từ trên xe ngựa đi xuống, áo trắng lồng tơ, ngọc trâm búi tóc. Nàng ấy bái thánh y làm thầy, một đường trị bệnh cứu người, vẻ mặt bình tĩnh thương xót, bởi vì khuôn mặt mỹ lệ mà suýt chút nữa được rất nhiều bách tính xem như là Quan Âm chuyển kiếp.


Đó là nữ tử đương thời hiếm có, chỉ cần vừa gặp thì cả đời khó quên.


Năm đó Sở Du đã tự than thở không bằng, bây giờ…


Sở Du đưa tay nhìn lòng bàn tay mình, Sở Du đã mất đi một bầu nhiệt huyết, đã mất đi khí phách thiếu niên, đã mất đi những thứ quý báu, cùng với tiên tử Nguyệt cung, Bồ Tát hạ phàm thì có cái gì để so sánh? Nếu như đối thủ của nàng là người khác, có lẽ nàng còn có mấy phần tự tin, thế nhưng Thanh Bình Quận chúa…

Sở Du cười khổ, nàng thật sự không tự tin nổi.


Nàng đột nhiên hiểu rõ mình đang sợ cái gì.


Không có con, tới thì tới, đi thì đi, đều là chuyện riêng của nàng.


Cả đời trước, nàng vì tình yêu mà đã đủ làm liên lụy đến người khác, nàng hy vọng tình cảm chỉ là chuyện của mình.


Nàng sợ có con, nàng sợ có một ngày, mình có con rồi, Thanh Bình Quận chúa bỗng nhiên xuất hiện, nếu như Vệ Uẩn giống như đời trước, muôn cưới nàng ấy làm phu nhân thì nàng phải làm sao?


Nghĩ đến những thứ này, Sở Du bỗng nhiên sợ hãi tương lai.


Nàng nhắm mắt lại, nặng nề thở dài một hơi.


Mặc kệ đi.


Nàng nghĩ, hôm nay có rượu thì hôm nay say thôi, lại quan tâm tương lai làm gì?


Người giống như Vệ Uẩn, nàng có thể từng có một hồi cũng là chuyện may mắn.


Vừa nghĩ như thế, Sở Du đột nhiên lại cảm thấy có chút được an ủi, nàng mở to mắt, xoay người rời đi. Bây giờ Vệ gia vừa mới ổn định ở phủ mới, còn có rất nhiều chuyện cần nàng dặn dò.

Liên tục bận rộn đến đêm, đêm khuya Sở Du mới về phòng, đầu tiên là nàng rửa mặt tắm rửa, sau đó tắt đèn, cho người lui xuống rồi tự mình vén rèm lên đi ngủ.


Chỉ là vừa vén rèm ra, nàng bỗng nhiên bị người ta kéo vào trong, đối phương dường như mưu đồ đã lâu, quấn nàng lên giường, che kín môi của nàng rồi xoay người lăn một vòng, đặt nàng ở dưới thân.


Mùi hương quen thuộc phả vào mặt, bắp thịt của Sở Du được thả lỏng, Vệ Uẩn nhận ra được sự thả lỏng của nàng thì cười khẽ: “Biết là ta rồi?”


“Ta không mù.”


Sở Du ở trong đêm liếc nhìn hắn. Vệ Uẩn khẽ cười ra tiếng rồi cúi đầu hôn nàng: “Nàng không đến tìm ta, ta liền đến tìm nàng.”


“Chàng…”


“Ta nhớ nàng.”


Vệ Uẩn vươn tay, ôm Sở Du vào trong ngực, dịu dàng nói: “Nhưng ban ngày nàng không thuộc về ta, nếu như ban đêm cũng không cho ta ở bên cạnh nàng, nàng bảo ta làm sao bây giờ?”

Nghe thấy lời này, Sở Du nhất thời bị hỏi khó.


“Nàng xem, thời gian chúng ta chung đụng ít như vậy.” Vê Uẩn bấm ngón tay tính thời gian cho nàng: “Mỗi ngày vào ban ngày ít nhất tám canh giờ, nàng đều là của người khác, nàng lại ngủ muộn dậy sớm, cộng thêm thời gian ta trốn tránh người ta để tới đây, thời gian mà mỗi ngày ta có thể có không đủ hai canh giờ.”


Nói xong, Vệ Uẩn có chút uất ức: “Nàng không gả cho ta, còn muốn gạt bỏ ta sang một bên như thế sao?”


“Được rồi được rồi.”


Sở Du bị hắn quấn lấy mà đành chịu: “Ta lại không bảo chàng đi.”


Vệ Uẩn nghe thấy lời này, cuối cùng cũng vui vẻ, hắn cảm thấy mình đã chiếm được chỗ hợp lý nên thoải mái xoay người lăn đi, đưa tay gối dưới đầu, nhỏ giọng nói: “A Du, nàng chuẩn bị quà mừng sinh nhật ta chưa?”

“Chưa.”


Sở Du cảm thấy người này cực kỳ giống trẻ con, nàng có chút bất đắc dĩ: “Chàng muốn cái gì?”


Vệ Uẩn nghe nàng nói thế thì cực kỳ vui vẻ, hắn nghiêm túc suy tư một hồi, cuối cùng nói: “A Du, lần đầu tiên ta cảm thấy nàng vô cùng xinh đẹp, không phải là loại xinh đẹp của trưởng bối mà là sự xinh đẹp của nữ nhân, nàng có biết đó là lúc nào không?”


Sở Du ngẩn người, lại cũng có chút tò mò: “Lúc nào?”


“Năm đó nàng từng nhảy một điệu múa cho ta, nàng còn nhớ không?” Vệ Uẩn giống như có chút xấu hổ, hắn nắm chặt tay nàng, ấp úng nói: “Nàng có thể, nhảy thêm cho ta một bài, không giống như thế được không?”


“Cái gì không giống?”


Sở Du cũng có chút không rõ, Vệ Uẩn lẳng lặng nhìn nàng, trong đôi mắt sáng trong của hắn mang theo ý cười.


“Lúc trước nàng coi ta là trẻ con mà dỗ dành, bây giờ ta muốn nàng xem ta là trượng phu mà dỗ.”

Nghe thấy lời này, Sở Du hơi sững sờ, Vệ Uẩn đưa tay phủ lên mặt nàng: “A Du, ta hy vọng nàng xem ta là nam nhân, càng hy vọng nàng xem ta là trượng phu của nàng.”


“Đợi đến ngày làm lễ đội mũ của ta, có thể múa vì ta không?”