Thời gian quay ngược lại mấy tiếng trước.
Cuộc gọi của Lý Tri Viện là gọi đến phòng khách sạn, sau khi kết thúc không lâu, cô ta liền một mình đi tới phòng 321 ở đó.
Sau khi nhìn ngó quanh quẩn, rút ra tấm thẻ phòng trong túi xách, quẹt mở cửa phòng, bước vào trong.
Trong phòng khách sạn bừa bộn vô cùng, trên đất là những túi gói thức ăn vặt và cả những hộp cơm, trong tủ áo cạnh cửa bày rất nhiều túi mua sắm mới, bên trong toàn bộ là quần áo và giày dép.
Tivi đang mở, người đang cầm remote tivi đang vô cùng nhàm chán ngồi trên giường xem chương trình, nhìn thấy Lý Tri Viện vào thì mắt sáng rỡ, nói:
“A, chị Tri Viện, chị đến nhanh quá.”
Lý Tri Viện kìm nén sự bực bội khi nhìn thấy cảnh tượng này, cười rồi đặt túi lên giường và ngồi xuống, nhưng động tác khựng lại giữa chừng, sau đó lại cầm túi xách lên, căn phòng này mùi quá, đủ thứ mùi đồ ăn và nước hoa mới mua hòa trộn vào nhau khiến đầu óc cô ta choáng váng.
“Học thuộc tới đâu rồi?”
Tưởng Tiểu Minh vô thức hít vào một hơi, lúc cô đi học ghét nhất là học thuộc lòng, mấy hôm nay Lý Tri Viện bảo cô bé ở khách sạn, còn cho một tấm thẻ để mua thức ăn và đồ dùng sinh hoạt, so với mua sắm thì đương nhiên cô bé…
“Còn… một chút chưa học xong.”
Lý Tri Viện bỗng thấy một sự bực bội dâng lên trong lòng, cô ta nhìn Tưởng Tiểu Minh nhưng nhanh chóng kìm nén cảm giác đó xuống, đổi sang nụ cười, nhẹ nhàng lại gần, tiếng giày cao gót bị tấm thảm trải sàn hút đi mất, rồi ngồi xuống cạnh cô bé.
“Cho em thêm hai tiếng đồng hồ, ghi nhớ những điểm trọng tâm, hôm nay bắt buộc phải học thuộc, được không?”
Tưởng Tiểu Minh có phần sợ hãi, giống năm đó không thuộc bài bị chủ nhiệm lớp mắng vậy, cô bé lắp ba lắp bắp:
“Hôm… hôm nay? Hôm nay ghi hình sao?”
Lý Tri Viện không nói gì, chỉ nhìn cô bé bằng đôi mắt ẩn chứa nụ cười, nhưng thần sắc có một vẻ kiên quyết và cố chấp không cho phép cự tuyệt.
“Đúng, bắt buộc là hôm nay.”
…
Thời gian quay về hiện tại.
Khi cuối cùng đã rời khỏi hiện trường hỗn loạn, lúc này Nhan Cửu đang ở trong phòng khách sạn của Quan Độ, quản lý của anh ta chuẩn bị đi mua thuốc trị bỏng và cồn sát khuẩn, muốn xử lý vết thương trên cánh tay cô, Nhan Cửu lắc đầu bảo họ đi xử lý trước điện thoại đang rung lên bần bật và tình huống khẩn cấp hiện tại.
Những scandal về Quan Độ trước kia vì không có hình ảnh “thực tế” nên anh ta cũng chưa cần công khai đáp trả. Nhưng lần này cảm giác đối mặt với một âm mưu lớn, ngoài tấm hình cùng ăn cơm ra, còn có người trong cùng đoàn làm phim tung ra những chi tiết và clip của quan hệ thân mật giữa hai người.
Cô cũng muốn khen ngợi cách chọn thời cơ của người tung tin, đúng lúc các phóng viên tạp chí trên mạng đến phỏng vấn Quan Độ ở trường quay bộ phim mới, không chỉ không cho ekip của Quan Độ chút thời gian nào để phản ứng, thậm chí còn suýt nữa tạo thành cơn “bạo động” của fans và phóng viên ở trường quay, khiến họ không còn đường nào để thoái lui.
Ở trường quay ban nãy, họ đều không rõ tin tức rốt cuộc là thế nào, từ đâu mà có, nếu đáp trả thì ngược lại sẽ khiến người ta túm được cái đuôi, biến giả thành thật.
Nhan Cửu đang ngồi đó suy nghĩ thì cơn đau nhức trên cánh tay bỗng truyền tới, nhưng cô không lòng dạ nào để ý vì lúc này Nhan Lạc gọi điện tới.
“Alo, chị.”
Nhan Cửu đứng dậy, ra khỏi phòng khách sạn của nhóm Quan Độ, quay về phòng mình, nhưng lúc nghe giọng nói bên kia thì ngẩn người.
“Gia Hành?”
……
Nhan Cửu nghe điện thoại xong thì luôn yên lặng ngồi trong phòng mình. Cô đã gọi điện thoại cho Triệu Tế Thành cũng như đã nhắn wechat, nhưng anh không hề trả lời.
Tuy trong lòng hơi hoảng loạn nhưng cô vẫn cố gắng nghĩ đến chiều hướng tốt, anh… chắc hẳn đang bận.
Đến khi có người gõ cửa phòng, cô mới như được “khởi động” trở lại, bước ra mở cửa, nhìn thấy một trợ lý của Quan Độ, là cô gái đã dắt cô thoát khỏi “vòng cây”, đến gọi cô sang bên kia.
Từng chuyện cứ ập đến, Nhan Cửu nghĩ bụng.
Lúc mở cửa phòng Quan Độ, ekip làm việc và anh ta đều ngồi quanh bàn, cô bỗng chú ý thấy vẻ mặt anh ta không ổn lắm, ánh mắt cứ nhìn chằm chằm một điểm nào đó, không biết là đang nghĩ gì.
Còn những người khác, đều đang nhìn cô.
Nhan Cửu bước vào, ngồi dựa lưng ghế sofa rồi hỏi:
“Định đăng thông báo thanh minh phủ nhận sao?”
Nhưng không ai trả lời, quản lý của Quan Độ liếc nhìn anh ta, sau đó đứng dậy bước tới trước mặt Nhan Cửu, cười tươi nói:
“Nào cô Nhan ngồi đi.”
Những lời Tô Gia Hành nói ban nãy bỗng vang lên bên tai Nhan Cửu, cô không di chuyển nửa bước, cảm nhận được áp lực trong gian phòng nên cúi đầu nói:
“Cứ nói thẳng với tôi đi.”
Quản lý thấy Nhan Cửu như thế thì ngượng ngập ho khan một tiếng, quay sang nhìn những người phụ trách PR và nhân viên công tác, sau đó xoa xoa tay rồi cười bảo Nhan Cửu:
“Cái đó… là thế này cô Nhan ạ, chúng tôi sẽ đăng thanh minh, nhưng mà… phải mấy hôm nữa mới đăng.”
“Mấy hôm?”
“Cái này thì… thế này nhé, chúng tôi cũng nói thẳng với cô, ngày mai Quan Độ có đại ngôn của một nhãn hàng cao cấp khu vực châu Á – Thái Bình Dương, mấy hôm nay cũng là lúc cần là tâm điểm bàn luận, vốn dĩ chúng tôi định dùng cách khác, nhưng bây giờ… cơ hội đã dâng tới rồi, chuyện này… chắc hẳn chị cô cũng là nghệ sĩ thì có thể hiểu được chứ. Hơn nữa chỉ cần cô Nhan mấy hôm nay không đáp trả thì cũng đã là tăng hiệu ứng cho công tác quảng bá của đoàn phim chúng ta rồi!”
Hiểu, đương nhiên cô có thể hiểu được ẩn ý đằng sau việc này là gì.
Bây giờ không phủ nhận, để fans đau lòng mấy ngày, bàn luận chú ý vài ngày, đến lúc đó sẽ đăng cả việc được làm đại diện nhãn hàng và bài phủ nhận chuyện này lên.
Khiến fans đau lòng một chút, nắm quyền chủ động bàn luận và khiến nhãn hàng nhìn thấy độ hot của chủ đề này, một công ba việc.
Trước đây khi ở cạnh nhau không chú ý, bây giờ xem ra không hổ là quản lý đẳng cấp của nghệ sĩ tuyến một.
“Chúng ta cũng biết cô Nhan có bạn trai rồi, thế này nhé, cô đưa điện thoại của anh ấy cho tôi, tôi sẽ đích thân giải thích.”
“Không cần.”
Nhan Cửu không muốn ở đây nữa, cô bước lên đến trước mặt Quan Độ, cô nhìn anh ta, hỏi từng chữ:
“Anh, cũng nghĩ như vậy sao?”
Khác với ngày thường, anh ta khẽ thở dài, sau đó ngẩng lên nhìn Nhan Cửu và nói:
“Phải, đại diện phát ngôn nhãn hàng này đối với anh rất quan trọng… phiền em quá.”
Như có được câu trả lời nằm trong dự đoán, Nhan Cửu không nói gì thêm nữa.
Quản lý tưởng rằng cô đồng ý, đang định nói tiếp thì nghe tiếng gõ cửa phòng vang lên.
Ánh mắt anh ta ra hiệu cho người khác đi mở cửa, nhưng lại thấy Nhan Cửu đi thẳng tới đó, mở toang cửa ra.
Mới nhìn thấy người tới, mọi người trong phòng đều cảm thấy không lành.
Là ekip quản lý của Nhan Lạc.
Nhan Cửu đứng cạnh cửa, một tay vịn cửa, tay kia đút túi quần, khác với cô gái bình thường yếu đuối dịu dàng, cô cứ thế đứng nhìn Quan Độ chằm chằm, sau đó nói câu “phiền mọi người rồi” với ba người mới đến, rồi chuẩn bị rời khỏi đây.
“Cửu Cửu, xe đón cô đang ở bên dưới.”
Nhan Cửu đáp lời rồi đi thẳng ra ngoài.
Khoảnh khắc cô quay lưng rời đi, lớp mặt nạ lạnh lùng ban nãy đã được cởi bỏ, một cảm giác thất vọng và mệt mỏi nặng nề ập tới.
Cô thất vọng vì bọn họ cậy đông “hiếp” yếu, nói là bàn bạc nhưng thực ra hoàn toàn đặt lợi ích của họ lên trên cô, bàn bạc cách tốt nhất cho Quan Độ, cho rằng với tính cách không tranh giành của cô thì cô sẽ hoàn toàn thỏa hiệp.
Tô Gia Hành gọi điện cho cô dặn cô cẩn thận, nói rằng thực ra gần đây Quan Độ đang yêu đương với một “bạch phú mỹ, thế nên ngoài việc làm đại sứ phát ngôn ra, có lẽ sẽ đẩy Nhan Cửu ra để làm tấm bia đỡ đạn cho việc yêu đương thật sự của anh ta. (bạch phú mỹ: chỉ những cô gái trẻ, giàu có, xinh đẹp)
Cô cho rằng cô và Quan Độ được coi là bạn bè khá thân thiết nhưng cô đã quên rằng chữ “lợi” có một con dao. Cô vốn nghĩ rằng Quan Độ khác những nghệ sĩ kia, xem trọng tấm lòng của fans, nhưng bây giờ xem ra vốn chỉ là một tin đồn vô căn cứ, hoàn toàn có thể thanh minh, xem như chưa từng xảy ra, nhưng họ không làm thế, mà lợi dụng được gì thì nhất định sẽ lợi dụng, không liên quan gì đến cô, cho dù là bạn bè thì cũng có thể đẩy ra để che chắn tạm thời.
Nhan Cửu buồn bã vì chuyện này.
Cho dù là lợi dụng, là bạn bè thì cô cũng hy vọng anh ta có thể nói thật với cô, còn cách làm nửa che giấu nửa lừa gạt này đúng là muốn xem cô là đồ ngốc rồi còn gì.
Quan Độ năm nào nhận được một lá thư của người hâm mộ gửi đã có thể khoe khoang với cô cả nửa ngày… thật sự đã thay đổi rồi.
Đúng rồi, người cũng xem cô là kẻ ngốc, còn có Ôn Nhạc Lê.
Cô nhớ lại lúc chạm mắt với cô ta trong lúc hỗn loạn, muốn lên tiếng gọi nhưng lại nhìn thấy bóng dáng cô ta vội vã rời khỏi trường quay.
Nhan Cửu không biết vì sao lúc đó nói giúp cho cô một câu lại khó như vậy, cô không dám nói rằng mình có ân tình gì lớn với Ôn Nhạc Lê, nhưng cô luôn đối xử rất thân thiện với cô ta.
Sau đó, cuối cùng lại thành ra thế này.
Ánh mắt Ôn Nhạc Lê nhìn cô, rồi lẳng lặng bỏ đi, cảnh tượng đó khiến Nhan Cửu nghĩ đến thôi là thấy nổi da gà.
Nhan Cửu đi từng bước xuống dưới, gần như là bằng tốc độ bỏ trốn.
Trước kia được Tô Gia Hành và Nhan Lạc bảo vệ kỹ quá, cô cũng hiếm khi tiếp xúc những chuyện đó, có thể yên tâm sáng tác, bây giờ bị đẩy ra phía trước một mình đối mặt, khiến cô rất bất an và mệt mỏi.
Trong đầu cô lúc này hoàn toàn rối loạn, những nỗi sợ hãi hoảng loạn phải chịu trong hôm nay bị ống kính đám phóng viên chèn ép đến mức bối rối, tiếng gào thét của đám fans và tiếng quát lớn nhằm duy trì trật tự của bảo vệ đều đang vang vọng trong đầu, cánh tay cô chỗ bị bỏng cuối cùng cũng cảm thấy đau nhức, đến giờ cô vẫn chưa ăn cơm, bụng đang sôi ùng ục, vết café lốm đốm trên quần áo thậm chí còn chưa kịp thay ra.
Cô muốn về nhà rồi, muốn đi tìm Triệu Tế Thành.
Có lẽ anh chưa xem tin tức, đang cấp cứu bệnh nhân ở bệnh viện, cô muốn sang đó cho dù ở bệnh viện ngắm anh cũng được, chí ít vết thương của bệnh nhân cũng không làm cô thấy hoảng sợ bằng hiện thực phũ phàng này.
Hoặc có thể anh đã xem được, đang giận cô nên mới không trả lời tin nhắn, như thế cũng chẳng sao, cô tự thấy không có gì phải hổ thẹn, có thể giải thích với anh, nếu anh giận thì cô sẽ nghĩ đủ mọi cách để anh vui, nếu anh phớt lờ cô, cô sẽ đợi đến khi anh nguôi giận thì thôi.
Bây giờ Nhan Cửu chỉ muốn gặp Triệu Tế Thành, thế nào cũng được, giận dữ, ghen tuông, đố kỵ, thất vọng… đều chẳng sao hết!
Vì cô biết anh sẽ không hại cô, trên thế gian này người mà cô tưởng rằng là bạn bè có thể sẽ lợi dụng cô, người mà cô tưởng rằng đã đối xử tốt với người đó sẽ mặc kệ cô, nhưng anh và người thân của cô sẽ không làm thế.
Như những đêm dài trước kia vì bóng tối và thất vọng khiến cô cảm thấy đau khổ, cô muốn đến bên cạnh anh.
Thế là khi Nhan Cửu nhìn thấy chiếc xe, cô không nghĩ ngợi gì mà lao tới, gió đêm bên ngoài bỗng thổi mạnh khiến chiếc áo len của cô tung bay, lạnh đến mức cô rùng mình run rẩy, nhưng cô không hề dừng bước.
Đèn ở đầu xe bỗng bật sáng, như muốn soi tỏ con đường phía trước cho cô, trong bóng tối càng trở nên nổi bật hơn.
Nhan Cửu vén mớ tóc bị gió thổi tung xõa trước mắt ra, bước chân đang đi với tốc độ như chạy bỗng chốc khựng lại.
Cô đứng đó, nước mắt dần dần phủ mờ đôi mắt, từng giọt từng giọt rơi xuống, nhìn người từ ghế lái bước xuống, đi từng bước từng bước kiên định đến chỗ cô, vừa đi vừa cởi áo khoác của anh ra.
Vào thời khắc giấc mơ thành sự thật, Nhan Cửu như đứng ngây ngốc, không di chuyển nổi bước chân.
Triệu Tế Thành chạy về phía cô đang đứng, nhanh chóng khoác áo của anh lên người cô, sau đó nắm tay Nhan Cửu muốn cô vào trong xe thật nhanh để không bị cảm lạnh.
Khác hẳn những tình huống mà Nhan Cửu từng nghĩ đến, Triệu Tế Thành không tức giận, không để lộ bất cứ cảm xúc hờn giận nào, anh không chất vấn, thậm chí cũng không bắt cô phải ngay lập tức giải thích rõ với anh.
Nhan Cửu đờ đẫn, vẫn chưa định thần lại, cô để mặc anh nắm tay mình và hỏi:
“Anh… sao anh tới đây?”
Triệu Tế Thành cứ nắm tay cô đi về phía chiếc xe, nghe cô hỏi thì quay sang nhìn, ánh mắt sạch sẽ trong veo, không có bất cứ sự giả tạo hay không vui nào, anh kéo cô lại gần hơn, định dùng nhiệt độ cơ thể của mình để che chắn cơn gió lạnh cho cô đang ăn mặc phong phanh, sau đó đáp:
“Anh đến đón em về nhà.”