622: Toàn Trí Toàn Năng, Cảm Ơn Cả Gia Đình Cô
Nhìn thấy Tiêu Nhất Thiên, tôn chủ Xà Sát liền rảo bước chân, tiến về phía trước. Cô đi vòng quanh Tiêu Nhất Thiên xoay vài vòng, sau đó nắm lấy cánh tay Tiêu Nhất Thiên, kiểm tra anh một cách cẩn thận từ đầu tới chân. “Chị Xà!”
Tiêu Nhất Thiên vội vàng nói: “Chị làm gì vậy?”
Thấy Tiêu Nhất Thiên bình yên vô sự, cơ thể lạnh lặn không bị thương gì, tôn chủ Xà Sát lúc này mới nhẹ nhàng thở ra, hừ giọng nói: “Chị vừa tới liền nghe nói em giao chiến với tiên sinh Vụ. Lão quái vật đó thực sự rất độc ác, nếu không cần động vào thì tuyệt đối không nên động vào ông ta
“Nhưng mà, nếu như ông ta dám làm em bị thương dù chỉ một chút, để xem chị sẽ trừng trị lão ta thế nào.”
Tình chị em thật sâu sắc.
Tình cảm giữa tôn chủ Xà Sát và Mục Thanh thật không bình thường, nói đúng ra thì mối quan hệ chị em này quá khác thường, Tiêu Nhất Thiên có thể cảm nhận được rõ ràng sự lo lắng và quan tâm của cô.
“Em không có việc gì!”
Tiêu Nhất Thiên lắc đầu nói: “Chỉ là một cuộc đọ sức bình thường thôi, tiên sinh Vu rất có chừng mực.”
“Hơn nữa, cho dù tiên sinh Vu không cẩn thận làm em bị thương, lấy thực lực của ông ta, chị e là cũng không thể làm gì được."
Ngay cả tôn chủ Hổ Sát còn không làm được, huống chi tôn chủ Xà Sát.
“Thực lực con khỉ”
Vậy mà tôn chủ Xà Sát chỉ lạnh lùng trừng mắt, hoàn toàn khinh thường nói:
“Ông ta cũng chỉ là ỷ vào trận pháp của Quỷ Điện mà thôi. Trong trận pháp thì ra vẻ uy phong, nếu không có sự hỗ trợ của trận pháp, chị chỉ cần một quyền có thể khiến ông ta nổ tung.
Những lời này hoàn toàn không phải là giả.
Một khi rời khỏi Điện Quỷ, cách xa khỏi phạm vi của trận pháp, mất đi sự hỗ trợ hùng mạnh đó, không riêng gì tôn chủ Xà Sát, chỉ sợ bất cứ ai trong số mười hai quỷ sát đều đủ sức để nghiền nát tiên sinh Vu”
“Mấu chốt là...”
Tiêu Nhất Thiên không ngừng cười, lắc đầu nói: “Tiên sinh Vu không hề ngốc, sao ông ta có thể dễ dàng rời khỏi Điện Quỷ chứ?”
Tại đây, bên trong Điện Quỷ này, tiên sinh Vu gần như vô địch.
Có là kẻ ngốc thì ông ta mới đi ra ngoài.
Tôn chủ Xà Sát không chịu yếu thế, nói: “Thật sự khiến chị phải nổi giận, để chị ném ông ta ra khỏi Điện Quỷ, xem còn ra vẻ ta đây thế nào.”
Chí khí tốt.
Thật không hổ là người phụ nữ duy nhất trong mười hai quỷ sát, từ dáng người cho tới tính cách của tôn chủ Xà Sát đều mạnh mẽ giống nhau.
“Chị Xà.” Tiêu Nhất Thiên nhân cơ hội hỏi: “Rốt cuộc thì địa vị của tiên sinh Vu là gì vậy?”
"Không biết!”
Điều làm Tiêu Nhất Thiên hoàn toàn thất vọng chính là, dù cho tôn chủ Xà Sát là người đi theo tôn chủ Long Sát thì cũng hoàn toàn không biết gì về hoàn cảnh của tiên sinh vụ. Tôn chủ Xà Sát lắc lắc đầu, nói: “Chị chỉ biết, chủ tổng điện vẫn luôn ở bên trong tổng đàn bế quan tu hành, chưa từng xuất hiện ở mảnh đất trăm quốc gia. Ngay cả thời điểm thành lập điện Huyền Vương, cũng chỉ có tôn chủ Long Sát và tiên sinh Vu dẫn đầu.”
“Tôn chủ Long Sát phụ trách kêu gọi nhân lực, tiên sinh Vu phụ trách xây dựng Long Thành. Chỗ ở của mười hai quỷ sát ở mảnh đất trăm quốc gia đều là do tiên sinh Vu dựng lên”
“Lão quái vật kia tuy rằng độc ác, nhưng bản lĩnh lại rất lớn. Thiên văn địa lý, kỳ môn độn giáp, tà thuật... đều thông suốt, có thể coi như là toàn trí toàn năng.
Tôn chủ Xà Sát đánh giá rất cao tiên sinh Vu.
Người này thực sự là nhân vật kỳ tài. Nghe vậy, trong lòng Tiêu Nhất Thiên không khỏi dấy lên một con sóng lớn. Ngoài việc khen ngợi tiên sinh Vu, trong lời nói của tôn chủ Xà Sát ngôn ngữ bên trong còn bí mật mang theo một tin tức quan trọng.
Chủ tổng điện của điện Huyền Vương, rõ ràng chưa từng xuất hiện trên mảnh đất trăm quốc gia.
Điện Huyền Vương, ngay từ ban đầu đã là do tôn chủ Long Sát và tiên sinh Vu cùng nhau tạo nên.
Như vậy, lý do là gì?
Nghe nói chủ tổng điện chính là cường giả tam cảnh minh đức, hoàn toàn xứng đáng là người mạnh nhất mảnh đất trăm quốc gia, vậy thì vì sao luôn tự giam mình ở bên trong tổng đàn, chưa một lần xuất hiện ra bên ngoài.
Chẳng lẽ, thực sự là vì bế quan tu luyện sao?
Tiêu Nhất Thiên cảm thấy không quá khả năng này. Rốt cuộc, con đường tu luyện phải đi dần dần, không phải một sớm một chiều. Bế quan? Có thể bế bao lâu? Một năm? Hai năm? Hay là ba năm? Năm năm?
Không thể nào cứ bế quan mãi được. Trong chuyện này nhất định phải ẩn giấu bí mật không thể cho ai biết.
Vì thế, Tiêu Nhất Thiên tỏ ra vô tình thuận miệng nói: “Sự quyết đoán của chủ tổng điện thật sự khiến người khác khâm phục. Có lẽ cũng chỉ có nghị lực và kiên trì của chủ tổng điện mới có thể dám mơ ước cảnh giới chỉ tôn chi cảnh mà chúng ta còn không dám nghĩ tới.”
“Đáng tiếc là chúng ta đã không có cơ hội như vậy nữa rồi.”
Chủ tổng điện trải qua thực nghiệm trên cơ thể sống, đã tìm được phương pháp luyện ra mật phượng hoàng, ngày mai sẽ trực tiếp tiến vào chí tôn chi cảnh, đem toàn bộ mười hai quỷ sát trở thành đá kê chân. Người của tôn chủ Hổ Sát đã biết chuyện này nên có ý đồ làm phản, vì vậy người của tôn chủ Long Sát đương nhiên cũng phải biết. Điều khác biết chính là bọn họ đồng ý với quyết định đó.”
“Không sao!”
Tôn chủ Xà Sát nói: “Chúng ta hiện tại có được tất cả những thứ này, đều là do chủ tổng điện ban cho. Nếu không có chủ tổng điện, e rằng không có chúng ta của hiện tại. Nếu chủ tổng điện muốn lấy lại, chúng ta liền trả lại cho ngài ấy..."
Trả lại? Trả lại cái quái gì chứ. Tiêu Nhất Thiên trong lòng thầm nghĩ, mọi thứ của các người do chủ tổng điện ban, nhưng tôi thì không. Muốn trả lại, các người tự đi mà trả, đừng kéo theo tôi. Ngược lại hoàn toàn với các người, chủ tổng điện bắt bố tôi, là hắn ta thiếu nợ tôi mới đúng. Chính hắn ta mới là người phải trả lại bố cho tôi.
Hơn nữa, tôi còn muốn cướp lấy mật phượng hoàng từ trong tay hắn.
“Cái này..."
Tiêu Nhất Thiên đang muốn tiếp tục hỏi thêm một chút thông tin về chủ tổng điện, đột nhiên ngay lập tức có tiếng cười không hề báo trước truyền đến từ phía sau Tiêu Nhất Thiên: "Ha ha ha..."
“Tôn chủ Xà Sát vẫn là người hiểu được thời cuộc, nắm được nhân tình thế thái.”
Chết tiệt!
Tiêu Nhất Thiên bị giọng nói đột ngột này làm hoảng sợ, vội vàng quay đầu lại nhìn, thoáng qua một cái liền thấy tiên sinh Vu không biết từ khi nào đã xuất hiện phía sau lưng anh, cách chỉ chừng gần hai mét.
Giống như ma quỷ, xuất hiện từ trong thinh không.
Cảm giác của Tiêu Nhất Thiên nhạy đến cỡ nào? Anh có thể khẳng định, tiên sinh Vu tuyệt đối không phải tiến vào từ cửa chính. Nếu không, không có khả năng anh hoàn toàn không phát hiện ra chút nào.
Loại cảm giác này thật đáng sợ. Thử nghĩ một chút, nếu tiên sinh Vu nổi lên ác ý, từ sau lưng đánh lén, có kẻ chết tiệt nào đề phòng được chứ?
“Tiên sinh Vu tới đây có việc gì sao?”
Tôn chủ Xà Sát liếc mắt một cái nhìn Tiêu Nhất Thiên, con người khẽ thu hẹp lại, nhìn về phía tiên sinh Vu ở đẳng sau. Đối với sự xuất hiện đột ngột của tiên sinh Vu, cô chỉ có một chút bất ngờ. Hẳn là đây không phải lần đầu tiên, vì vậy cô có thấy cũng không hề cảm thấy ngạc nhiên.
“Đúng vậy!”
Tiên sinh Vu bước vài bước về phía trước, vươn tay ra. Trong tay ông ta cầm hai chiếc bình pha lê nhỏ bằng ngón tay cái, trong bình còn có một chút chất lỏng màu xanh lục, không rõ là thứ gì.
“Đây là?” Tiêu Nhất Thiên nhíu mày, ý thức được tình huống dường như có chút không ổn.
Quả nhiên anh đoán không sai. Tiên sinh Vu nói: “Đây là một ít nước thuốc do chủ tổng điện tự mình điều chế, yêu cầu các vị tôn chủ dùng trước khi tiến vào tổng đàn, sau khi tới tổng đàn sẽ phát huy tác dụng!”
Nghe vậy, trong lòng Tiêu Nhất Thiên liền kêu lên một tiếng.
Cái quỷ gì vậy? Độc dược sao? Đây là do chủ tổng điện chủ đã biết đám người của tôn chủ Hổ Sát sẽ làm phản, vì vậy động thủ trước, muốn lợi dụng thứ nước thuốc này để khống chế
623: Đối Mặt Với Nghi Ngờ, Sự Lựa Chọn Của Tiêu Nhất Thiên
“Cầm lấy!” Không chỉ Tiêu Nhất Thiên, ngay cả bản thân Mục Thanh cũng không đồng ý với việc hiến tế lần này. Hắn ta không cam lòng phải chết bằng một cách như vậy, trở thành đá kê chân của Chủ tổng điện. Điều này tôn chủ Xà Sát biết rất rõ.
Vì vậy, thấy Tiêu Nhất Thiên còn chần chờ, tôn chủ Xà Sát liền nắm lấy cánh tay Tiêu Nhất Thiên, trực tiếp đem bình pha lê nhỏ kia nhét mạnh vào trong tay Tiêu Nhất Thiên, thúc giục nói: “Nghĩ tới nghĩ lui cái gì chứ? Mau lên, uống mau đi.”
“Yên tâm! Chủ tổng điện không phải loại người vô tình vô nghĩa. Ngài ấy làm như vậy, nhất định có dụng ý riêng. Bảo em uống, em cứ uống là được. Sống hay chết, đều là do số mệnh của chúng ta, cũng chính là vinh hạnh của chúng ta!"
Hiển nhiên, tiên sinh Vu đang ở bên cạnh nhìn. Việc Tiêu Nhất Thiên chần chờ rất có thể sẽ khiến cho tiên sinh Vụ cảnh giác, thậm chí có sẽ đưa tới một mối họa. Bên trong Điện Quỷ này không có ai xứng làm đối thủ của tiên sinh Vu, tôn chủ Xà Sát đương nhiên không hy vọng sự chống đối trong lòng Tiêu Nhất Thiên biểu hiện ra ngoài.
Ý tốt” của Tôn chủ Xà Sát, trong lòng Tiêu Nhất Thiên hiểu rõ.
Nhưng mà sự tình quan trọng, liên quan đến thành bại, ảnh hưởng sinh tử, Tiêu Nhất Thiên cần thiết phải thận trọng, không thể cứ như vậy mà đẩy mình vào nguy hiểm.
“Tiên sinh Vu!”
Tiêu Nhất Thiên cầm bình pha lê nhỏ nhìn kỹ vài lần, hỏi: “Xin được hỏi, bên trong này rốt cuộc là thứ gì vậy?”
Tôn chủ Xà Sát không hỏi, Tiêu Nhất Thiên lại muốn hỏi.
“Nước thuốc!”
Tiên sinh Vu ngẩng đầu, cùng Tiêu Nhất Thiên bốn mắt nhìn nhau rồi nói: “Vừa rồi tôi cũng đã nói qua, là nước thuốc do chính chủ tổng điện điều chế.”
“Thật vậy ư?”
Tiêu Nhất Thiên tiếp tục dò hỏi: “Vậy thì... nó là nước thuốc gì? Tác dụng của nó là gì? Vì sao lại muốn chúng tôi dùng nó trước?”
Nghe vậy, con người của tiên sinh vu hơi nheo lại, sắc mặt cũng lạnh đi vài phấn. Lúc này, ông ta không trả lời câu hỏi của Tiêu Nhất Thiên mà hỏi ngược lại anh: “Tôn chủ Ngưu Sát băn khoăn như vậy, có phải là không tin tưởng chủ tổng điện hay không?”
Anh trực tiếp bị ông ta chụp mũ lên đâu.
Tiêu Nhất Thiên trực tiếp nghi ngờ mục đích của nước thuốc, tiên sinh Vu lại lấy gậy ông đập lưng ông, ăn miếng trả miếng, trực tiếp nghi ngờ lòng trung thành của Tiêu Nhất Thiên với chủ tổng điện.
“Đương nhiên không phải!”
Tiêu Nhất Thiên lắc lắc đầu, nói một cách hợp tình hợp lý: “Chủ tổng điện là ân nhân của chúng tôi, là thủ lĩnh của chúng tôi, càng là tín ngưỡng của chúng tôi. Tôi đương nhiên không dám có chút bất kính hay nghi ngờ ngài ấy”
“Có điều, chủ tổng điện hiện không ở đây, chỉ dựa vào một câu của tiên sinh Vu, e là khó có thể làm người khác tin phục!”
Cái khó ló cái khôn.
Tiêu Nhất Thiên nhanh chóng tìm được một lý do rất tốt. “Vậy sao?”
Lông mày tiên sinh Vu khẽ cau lại, hừ giọng nói: “Nói như vậy, là tôn chủ ngưu Sát không tin tôi ư? Anh nghi ngờ tôi bất trung với chủ tổng điện, truyền ý chỉ giả, sau lưng chủ tổng điện làm loạn hay sao?”
“Không sai.”
Tiêu Nhất Thiên cất giọng dứt khoát, thẳng thắn phát biểu suy nghĩ trong lòng: “Mọi người đều biết, trong điện Huyền Vương kẻ lừa người gạt, ai nấy đa mưu túc trí, không có tính người. Ngoại trừ chủ tổng điện, bất luận kẻ nào cũng đều không đáng tín nhiệm!”
“Tiên sinh Vu đương nhiên cũng không ngoại lệ!”
Nghe vậy, tiên sinh Vu đột nhiên bật cười.
"Ha ha ha..."
Tiếng cười ảm đạm như thể xuất phát từ địa ngục, khiến người nghe không nhịn được mà nổi cả gai gạo. Tiên sinh Vu cũng không ép buộc, chỉ nói: “Nước thuốc ở trong tay Ngưu tôn chủ, anh có thể lựa chọn uống, cũng có thể lựa chọn không uống. Tôi chỉ tới đưa thuốc, truyền lệnh, sẽ không ép buộc anh phải uống.”
“Có thể lựa chọn?”
Tiêu Nhất Thiên hỏi: “Nếu tôi không uống thì sẽ thế nào?”
“Đến lúc đó gặp mặt sẽ biết.”
Tiên sinh Vũ cố ra vẻ bí ẩn, nói: “Vừa rồi tôi cũng đã nói qua, sau khi tiến vào trong tổng đàn nó sẽ phát huy tác dụng!”
Đúng vậy!
Chủ tổng điện chủ tự mình điều chế nước thuốc, cũng không phải là nước lọc, làm sao có thể không có tác dụng? Vấn đề là, tác dụng của nó rốt cuộc là gì.
Là phúc hay họa, rất khó có thể đoán trước.
Nói xong, tiên sinh Vu xoay người rời đi, xem ra ông ta thực sự tới đây chỉ để đưa thuốc.
“Tiên sinh Vu."
Tiêu Nhất Thiên cuối cùng hỏi thêm: “Tất cả mọi người đều có sao?”
“Đó là đương nhiên!”
Tiên sinh cũng không quay đầu lại, chỉ nói: “Chủ tổng điện nhân từ, sẽ không thiên vị bất cứ ai..."
Giọng nói vừa rơi xuống chưa được một giây, dưới ánh mắt chăm chú của Tiêu Nhất Thiên và tôn chủ Xà Sát, cảnh tượng mà người bình thường khó có thể thấy được đã xảy ra. Thân thể tiên sinh Vu dần dần tan biến, lờ mờ biến thành trạng thái trong suốt, biến mất hoàn toàn trong tầm mắt của Tiêu Nhất Thiên và tôn chủ Xà Sát. Thậm chí còn không hề lưu lại bất cứ dấu vết gì, cứ như thể ông ta chưa từng xuất hiện.
Quá sức quỷ dị.
Nhìn thấy một cảnh kỳ quái không nói lên lời này, cho dù lúc trước khi đấu cùng tiên sinh Vu, Tiêu Nhất Thiên đã được cảm nhận qua những thủ đoạn kinh người của ông ta, nhưng giờ phút này được nhìn thấy một lần nữa anh vẫn cảm thấy thật khó có thể tưởng tượng được.
“Mục Thanh!”
Sau khi tiên sinh Vu rời đi, tôn chủ Xà Sát quay đầu lại nhìn về phía Tiêu Nhất Thiên, giọng nói có chút không vui: “Tên nhóc này, hiện tại thực lực mạnh hơn, lá gan cũng theo đó mà lớn hơn hả, cả gan dám không nghe cả lời của chị”
Đây là muốn tính sổ với anh ư.
“Chị Xà, chị hiểu lầm rồi.”
Tiêu Nhất Thiên vội vàng giải thích: “Chị lúc trước cũng từng nói qua, lão già tiên sinh Vu này rất độc ác, thần quỷ khó lường. Lần hành động này liên quan đến nghiệp lớn ngàn năm của chủ tổng điện, em đương nhiên muốn cẩn trọng một chút.”
“Hơn nữa, từ tôn chủ Hổ Sát mà em biết được, bọn họ sở dĩ có lòng phản nghịch, là có chút liên quan tới tiên sinh Vu."
“Cho nên, nói thật thì đối với tiên sinh Vu, em thật sự không quá tin tưởng."
Nghe những lời này thực sự rất có lý.
“Vậy sao?”
Tôn chủ Xà Sát nhìn chằm chằm Tiêu Nhất Thiên, như thể đang suy tư đánh giá vài lần, đột nhiên nói: “Mục Thanh, em thay đổi rồi! Như là chỉ trong một đêm đột nhiên trưởng thành, đã học được cách suy nghĩ độc lập, còn dám nghi ngờ cả lòng trung thành của tiên sinh Vu với chủ tổng điện. Em không còn là tên nhóc thôi luôn nghe lời và tin tưởng chị vô điều kiện nữa rồi."
“Em... rốt cuộc có phải là Mục Thanh của chị hay không?” Chết tiệt.
Sắc mặt Tiêu Nhất Thiên không khỏi tối sầm lại. Không biết tên Mục Thanh trước kia ngu ngốc tới mức nào, đầu óc có phải chỉ giống một đứa trẻ to xác hay không?
Chắc chắn rồi.
Giống như những gì Lý Trâm Anh lo lắng ở núi Ngưu Đầu lúc trước, tôn chủ Xà Sát thực sự quá quen thuộc với Mục Thanh. Tiêu Nhất Thiên có thể bắt chước dáng vẻ và giọng nói của Mục Thanh, cũng có thể nắm bắt được ít nhiều chi tiết của hắn, nhưng lại rất khó có thể bắt chước được tính cách Mục