Biệt thự nhà họ Triệu, tại phía đông thành phố.
Trên trường, Phạm Đức Thành nhịn không được hỏi: “Cậu Tiêu, tình hình buổi đấu giá như thế nào, có thuận lợi hay không?"
"Thuận lợi."
Tiêu Nhất Thiên trả lời.
Phạm Đức Thành lại hỏi: “Một trăm lẻ năm nghìn tỷ đủ dùng chứ?"
Anh ta rõ ràng là biết rồi mà vẫn hỏi, dù sao thì Tiêu Nhất Thiên tham gia đấu giá là sử dụng thẻ ngân hàng của ông ta, mỗi một đồng một cắc trong thẻ đó được chuyển đi đâu, đều sẽ có thông báo vào điện thoại của ông ta.
"Ông không biết?"
Tiêu Nhất Thiên liếc nhìn ông ta, ánh mắt có chút lạnh lẽo, đương nhiên biết ông ta đang nghĩ cái gì.
Phạm Đức Thành vội vàng nói: “Tôi nhận được thông báo tin nhắn, nhưng... tin nhắn đến quá nhiều, hơn nữa, mỗi lần ba mươi lăm ngàn tỷ, lần cuối vậy mà một phát chuyển luôn hơn bốn trăm hai mươi nghìn tỷ!"
“Này..."
"Ngài Tiêu đừng trách, cỏ Xán Tinh mặc dù là loại thuốc hiếm, nhưng dù thế nào đi chăng nữa nó cũng chỉ là thuốc mà thôi, mấy chục ngàn tỷ đã là rất cao rồi, đằng này lại hét giá trên trời hơn ba trăm nghìn tỷ?"
Đúng vậy, đúng là giá trên trời!
Đối với một người chỉ có mức chi tiêu khoảng mấy tỷ, thì mấy trăm tỷ đã là con số rất lớn rồi, tương tự như vậy, đối với những người có mức chi tiêu mấy ngàn tỷ như Phạm Đức Thành mà nói, hơn một ba trăm nghìn tỷ là một cái giá rất khó tưởng tượng!
Không so sánh, thì sẽ không đau lòng!
Nếu không trước đó ở buổi đấu giá, khi Tiêu Nhất Thiên và thanh niên số 12 giành đi giành lại, đầy giá lên cao ngất trời, đám nhà giàu kia đã không trợn mắt há mồm như vậy.
"Có chuyện ngoài ý muốn."
Tiêu Nhất Thiên tùy tiện nói ra, cũng không muốn giải thích, thứ nhất là không có tâm trạng, thứ hai là Phạm Đức Thành không phải Đoàn Minh Triết, không cần thiết phải nói chuyện về thanh niên số 12 và Bảng Huyền Thiên cho ông ta biết.
"Ồ."
Phạm Đức Thành muốn nói gì đó mà lại thôi, trái tim đang không ngừng rỉ máu, nói thầm: “Xem ra, một trăm lẻ năm nghìn tỷ đó đều ngâm nước rồi, lần này chết chắc rồi, tập đoàn Phạm Vân tiêu rồi!"
Tiêu Nhất Thiên đột nhiên nói: "Sau khi xử lý xong đám người nhà họ Triệu, tiền của ông, tôi sẽ trả, không thiếu một đồng một cắc nào."
"A?"
Phạm Đức Thành sững sờ, vội vàng lắc đầu: “Không, không, không, cậu Tiêu cậu đừng hiểu nhầm, tôi không có ý đó, chỉ cần cậu giơ cao đánh khẽ bỏ qua cho thằng con ngu ngốc nhà tôi một mạng, tôi cũng đã thỏa mãn rồi."
Một trăm lẻ năm nghìn tỷ là mồ hôi công sức của ông ta, nhưng Phạm Nhất Minh là thịt trên người ông ta, nó càng quan trọng hơn, đáng giá!
Tiêu Nhất Thiên nói: “Ân oán giữa tôi và Phạm Nhất Minh đã xong rồi."
"Cảm ơn cậu Tiêu, cảm ơn ngài!"
Phạm Đức Thành nhất thời vô cùng kinh ngạc, liên tục cảm ơn, thấy sắc mặt Tiêu Nhất Thiên âm trầm, mượn cơ hội này nói ra: "Cậu Tiêu không phải lo lắng, có ông Đoàn ở đây, có anh lại thêm tôi và chú Phúc, ba chúng ta liên thủ lại, lẽ nào lại không đánh lại nhà họ Triệu sao"
"Liên thủ thì không cần."
Tiêu Nhất Thiên lắc đầu nói: “Sau khi đến nhà họ Triệu, ông và chú Phúc không cần nhúng tay vào, chuyện của tôi, tôi sẽ tự mình giải quyết, các anh chỉ cần giúp tôi bảo vệ dì của tôi là được."
"Làm sao có thể vậy được? Tôi..."
Phạm Đức Thành đang rất hăng, định nói vài câu thì Tiêu Nhất Thiên cắt đứt lời anh ta, nói với vẻ mặt không kiên nhẫn: "Triệu Lâm Hùng không chỉ cho người bắt ông bà ngoại của tôi, mà còn bắt cả Phạm Nhất Minh, ông và bác Phúc nếu như am gia vào, Phạm Nhất Minh sẽ phải chết."
"Cái gì?"
Dứt lời, Phạm Đức Thành kinh hoảng.
Bác Phúc tay cũng nắm chặt lấy vô lăng, nhịn không được mà run lên, ông hỏi: "Lời này của cậu là thật sao?"
"Người nhà họ Đoàn đưa tin tới, sẽ không phải là giả."
Tiêu Nhất Thiên gật đầu, nói: "Mục đích của Triệu Lâm Hùng là tôi, nếu như không phải ông ta dùng Phạm Nhất Minh uy hiếp các ông, tránh bác Phúc ra tay giúp tôi, cho nên, đến lúc đó các ông không cần phải do dự, trực tiếp đồng ý với ông ta là được."
"Vậy..."
Phạm Đức Thành và bác Phúc nhìn nhau, không nói gì.
Vì Tiêu Nhất Thiên đã bỏ qua cho Phạm Nhất Minh như vậy, bọn họ tất nhiên không biết nói gì, nhưng nghêu cò tranh nhau, ngư ông đắc lợi sẽ khó tránh khỏi việc mượn nước đầy thuyền.
Lâm Hoa ngồi bên cạnh Tiêu Nhất Thiên, nghe thấy hai người nói chuyện, không biết tiền căn hậu quả như thế nào cho nên vô cùng mờ mịt, nhưng mà, nhìn thái độ của Phạm Đức Thành với Tiêu Nhất Thiên, cô ta làm sao không nhìn ra được người đàn ông gọi cô bằng dì này chắc chắn là một người vô cùng lợi hại!
Vì vậy, Lâm Hoa có chút an tâm, hỏi anh: "Nhất Thiên, anh sẽ cứu được ba mẹ nuôi, đúng không?"
"Đúng!"
Tiêu Nhất Thiên gật đầu, nắm lấy tay Lâm Hoa, giọng nói chắc chắn:
"Nhất định!"
Đi đường mất gần nửa giờ đồng hồ.
Khi bác Phúc dừng xe trước cửa lớn biệt thự nhà họ Triệu, đã là bốn giờ mười bảy phút chiều rồi, đúng như theo những gì mà nhà họ Đoàn gửi tới, cửa lớn nhà họ Triệu đã mở, trước cửa không có một ai.
Không có người canh gác! . Ngôn Tình Hay
Tiêu Nhất Thiên và đoàn người vừa xuống xe, lập tức có hai người nhà họ Đoàn tới đón, nói với Đoàn Minh Triết: “Ông chủ, vừa rồi lại có mấy cao thủ Ám cảnh trở về biệt thự nhà họ Triệu, có lẽ đã trở về gần hết rồi."
Đoàn Minh Triết nhìn sang Tiêu Nhất Thiên.
Tiêu Nhất Thiên nắm lấy bảo đao Lang Đồ, không chút do dự nói: "Đi, chúng ta vào trong xem xem."
Mọi người lần lượt bước vào nhà họ Triệu.
"Đi theo!"
Đoàn Minh Triết gio tay vẫy, những cao thủ Ám cảnh nhà họ Đoàn đi theo sau Tiêu Nhất Thiên, sẵn sàng đón địch.
Tài sản nhà họ Triệu trên triệu tỷ, có thể xếp vào top ba những nhà giàu trong thành phố Hồ Chí Minh, biệt thự này được xây dựng vô cùng hào nhoáng, tuy không thể so sánh với biệt thự Vân Đỉnh, nhưng cũng gần như tương đương.
Đình đài lầu các, thủy tạ hoa viên, cái gì cần có đều có cái đó.
Trong không khí tràn ngập hương hoa kì lạ, bên tai nghe thấy những tiếng chim hót líu lo, nhưng lại không nhìn thấy người, cũng không nghe thấy tiếng người, toàn bộ biệt thự vô cùng lạ thường.
Thính lực của Tiêu Nhất Thiên vô cùng tốt, tai anh khẽ động, liền quay đầu nhìn về phía tòa nhà chính, trầm giọng nói: “Ở bên đó.”
Đúng như vậy!
Khi đoàn người đi được một nửa biệt thự, đến trước tòa nhà chính, xa xa đã nhìn thấy ngoài tòa nhà chính là một mảnh đất trống rộng lớn, chỗ đó đã đầy ắp người, đông nghìn nghịt, ít cũng có trên trăm người!
Đương nhiên, một nửa trong số đó, đều không phải là cao thủ Ám cảnh! Dù vậy, hơn trăm người cùng tập hợp lại một chỗ nhìn chằm chằm họ, cũng đã đủ kinh hãi rồi!
Lâm Hoa nắm lấy tay của Tiêu Nhất Thiên, vô thức mà nắm càng thêm chặt, Tiêu Nhất Thiên cũng có thể cảm nhận một cách rõ ràng, cô ta đang rất căng thẳng, trong lòng bàn tay đều là mồ hôi, dù sao thì cô ta cũng chỉ là một cô gái trói gà không chặt, hơn nữa cũng chỉ vừa mới tốt nghiệp đại học thôi.
Chưa bao giờ gặp qua cảnh tượng như vậy?
"Đừng sợ."
Tiêu Nhất Thiên nói nhỏ: "Đợi một lát nữa, cô đứng bên cạnh chú Đoàn và ông chủ Phạm, đừng chạy linh tinh"
"Ừm."
Lâm Hoa lo lắng nói: "Anh, anh cũng phải cẩn thận..."
Buông tay Lâm Hoa, Tiêu Nhất Thiên đi tới trước mặt hơn trăm người kia, cách họ khoảng một trăm mét thì dừng lại, một tay cầm chặt lấy bảo đao Lang Đồ, giọng nói lạnh lùng: “Gọi Triệu Lâm Hùng ra đây cho tôi!"
Khi nói, ám kình trong người Tiêu Nhất Thiên tản ra, giọng nói như sấm rền vang, như thể có cây kim đâm vào màng nhĩ mọi người ở đây vậy!
Hơn trăm người phía đối diện lấy vũ khí ra, xếp trận chờ đợi.
Rõ ràng rằng bọn họ biết Tiêu Nhất Thiên là cao thủ Ám cảnh viên mãn, cho nên cho dù người đông thế mạnh cũng không dám manh động, bởi vì đứng trước cao thủ Ám cảnh viên mãn, chỉ có người ở Ám cảnh hậu kỳ mới có đủ khả năng và năng lực chiến đấu với họ, Ám cảnh dưới trung kỳ, gần như là không thể.
Dựa theo hiểu biết của một người bình thường, muốn đối phó với một Ám cảnh viên mãn thì cần năm cao thủ Ám cảnh hậu kỳ liên thủ lại, muốn giết một cao thủ Ám cảnh viên mãn, nếu chỉ có dưới mười người, cơ bản là không có khả năng!
Đây là khoảng cách lớn nhất giữa các cảnh giới, khoảng cách này như vực sâu vạn trượng, muốn rút ngắn nó lại, đương nhiên bạn phải trả một cái giá cực lớn!
Một chọi một, cú đấm của Tiêu Nhất Thiên và Quỷ thủ trước đó đã nói rõ vấn đề.
"Thằng nhóc, mày vậy mà lại dám tới đây, gan dạ lắm!"
Ngay sau đó, một giọng nói quen thuộc vang lên từ trong tòa nhà chính, chính là Triệu Lâm Hùng!
Tiếp theo đó, là tiếng bước chân vang lên.
Hai tên vệ sĩ bê một chiếc ghế thái sư đến, đặt trước mặt hơn một trăm người kia, Triệu Lâm Hùng từ tòa nhà chính bước ra, đến ghế thái sư ngồi xuống, ánh mắt lạnh lẽo nhìn thẳng vào Tiêu Nhất Thiên, hẵng giọng nói: “Nếu đã đến, vậy thì hôm nay, mày đừng mong có thể rời khỏi nơi này!"
"Mạng của con trai tao, tao sẽ dùng máu tươi của mày để tế nó!"
Sát khí đằng đằng.
"Chỉ dựa vào đám người này?"
Tiêu Nhất Thiên liếc nhìn đám người, khinh thường nói: “Tối hôm trước, tôi tha cho ông một mạng! Nhưng hôm nay, dám động vào một sợi tóc của người thân tôi, những người có mặt ở đây, đừng nghĩ sống sót!"
Khí thế so với Triệu Lâm Hùng càng mạnh mẽ!
"Ông ngoại? Bà ngoại? Gọi cũng thân thiết gớm nhỉ, ha ha ha.." Triệu Lâm Hùng đột nhiên cười to, vừa cười vừa vỗ tay, sau đó giơ tay lên, cười cợt nói: "Không biết như thế này, có tính là động vào sợi tóc của bọn họ hay không?"
Tiêu Nhất Thiên ngẩng đầu!
Chỉ nhìn thấy trên nóc tòa nhà chính, có một đám vệ sĩ đứng đó, Đỗ Thiết Sơn và Đỗ Tuyết Mai bị trói chặt trong miệng bị nhét vải, cố gắng giãy dụa, không ngừng nhìn về phía Tiêu Nhất Thiên lắc đầu, hiển nhiên là không muốn Tiêu Nhất Thiên mạo hiểm đến cứu họ.
Phút chốc, con người Tiêu Nhất Thiên như co lại, sự lạnh lùng trong ánh mắt như tản ra cả bên ngoài!
Triệu Lâm Hùng cười càng thêm điên cuồng, hoàn toàn không quan tâm tới ánh mắt đầy lửa giận của Tiêu Nhất Thiên, thậm chí còn chủ động khiêu khích: “Nhìn thấy người thân của mình chịu đau đớn, ngàn cân treo sợi tóc, cậu Tiêu có phải rất tức giận hay không?"
"Có phải hay không muốn xông lên, lột da rút xương tôi hay không?"
"Đến đây, con mẹ nó không phải mày gan dạ lắm hay sao?"
Triệu Lâm Hùng như là một tên điên, vẫy tay ra hiệu với Tiêu Nhất Thiên, sắc mặt lạnh léo, hầm hừ nói: "Mày dám tiến lên một bước, tao sẽ cho người thả hai bọn họ xuống!"
Bảo đao Lang Đồ bị Tiêu Nhất Thiên nắm chặt trong tay, tay anh nổi hết gân xanh.
Dựa vào thực lực của Tiêu Nhất Thiên, nếu như bây giờ mạnh mẽ xông lên, anh nắm chắc 100%, nhất định có thể một đao chặt đầu Triệu Lâm Hùng xuống!
Nhưng mà, tòa nhà chính biệt thự nhà họ Triệu cao khoảng bảy tầng, cho dù tốc độ của Tiêu Nhất Thiên nhanh, cũng khó mà có thể vượt qua được ma trận trăm mười này để lên cứu người!
"Triệu Lâm Hùng, ông đây là muốn cá chết lưới rách sao?"
Đoàn Minh Triết tiến lên hai bước, đứng sóng vai cùng Tiêu Nhất Thiên, nhìn chằm chằm Triệu Lâm Hùng, giọng nói lạnh lẽo hỏi: “Nếu như hôm nay, hai người họ xảy ra chuyện gì, ông có tin hay không tôi sẽ bất chấp tất cả mà san bằng biệt thự nhà họ Triệu!"
"Chủ nhà họ Đoàn!"
Đối mặt với sự uy hiếp của Đoàn Minh Triết, Triệu Lâm Hùng vẫn bất động, ánh mắt liếc nhìn đám cao thủ đằng sau Đoàn Minh Triết và Tiêu Nhất Thiên, hỏi ngược lại: “Vì một thằng khốn chả liên quan, một cậu ấm nhà họ Tiêu bị vứt bỏ. Ông tự mình dẫn người tới đây, xông vào biệt thự nhà họ Triệu, người muốn cá chết lưới rách, phải là ông mới đúng chứ nhỉ?"
"Ông mang toàn bộ cao thủ trên biệt thự Vân Đỉnh tưới đây, lẽ nào không sợ hậu viện bị người đánh lén à, trước khi ông muốn san bằng nhà họ Triệu, có người đã trước ông một bước san bằng biệt thự Vân Đỉnh rồi đi?"
Nghe vậy, trong lòng Đoàn Minh Triết như bị ai bóp chặt.
Ông dẫn theo toàn bộ cao thủ Ám cảnh trung kì và Ám cảnh hậu kỳ trong biệt thự tới đây, thật sự chưa từng nghĩ tới trường hợp sẽ có người nhân cơ hội này đánh lén, xâm nhập vào biệt thự!
Bởi vì trong suy nghĩ của ông, nhìn khắp cả thành phố Hải Phòng này, không có ai dám to gan đến vậy!
Hiện tại nghe Triệu Lâm Hùng nói như vậy, khiến ông không khỏi bắt đầu nghi ngờ, dù sao thì, người muốn Tiêu Nhất Thiên chết, không chỉ có Triệu Lâm Hùng, nhà họ Tiêu ở thủ đô cũng đang nhìn chằm chằm, thái độ của nhà họ Lâm cũng không rõ ràng!
Hơn nữa, sau lưng nhà họ Triệu, vẫn còn một lão quái nhân Ám cảnh viên mãn 110 tuổi!
"Nếu như ông dám, thì thử xem!"
Dù sao Đoàn Minh Triết cũng là chủ của nhà họ Đoàn ở thành phố Hồ Chí Minh, đã trải qua bao sóng to gió lớn, mặc dù trong lòng có lo lắng, nhưng cũng không bị một hai câu của Triệu Lâm Hùng dọa sợ, trầm giọng nói: "Xem là nhà họ Triệu bị diệt trước, hay là nhà họ Đoàn chết trước!"
Giọng điệu vô cùng chắc chắn!
Triệu Lâm Hùng trầm xuống, rõ ràng là không tính trước được, Đoàn Minh Triết lại có thể vì Tiêu Nhất Thiên mà mạo hiểm đến như vậy, đem toàn bộ sự an toàn của nhà họ Đoàn đem ra đánh cược!
Ông ta nghĩ, giọng nói bỗng chậm lại: “Đây là ân oán của tôi và Tiêu Nhất Thiên, ông Đoàn nhất định muốn nhúng tay ư?"
"Hay là thế này!"
"Chúng ta mỗi người lùi một bước, chỉ cần ông Đoàn đồng ý, không cho người của ông tham chiến, tôi sẽ không động đến hai ông bà già kia, thậm chí thả họ ra."
Đoàn Minh Triết hừ một tiếng nói: "Lời của ông, tôi sợ là không ai tin!"
"Điều này cũng dễ thôi."
Triệu Lâm Hùng như đã sớm có phương án dự phòng, vội vàng nói: "Để người của tôi, lái xe chở hai ông bà về biệt thự Vân Đỉnh của ông, ông cho mấy người đi theo ông, cùng người của tôi trở về, chỉ cần người của ông ở nửa đường không làm ra chuyện gì, tôi cam đoan sẽ đưa bọn họ trở về một cách bình an vô sự."
Nghe có vẻ cũng khá ổn!
Để cho người của nhà họ Đoàn và Đỗ Thiết Sơn và Đỗ Tuyết Mai cùng rời đi, những người nhà họ Đoàn đều là cao thủ Ám cảnh trung kì và Ám cảnh hậu kỳ, chỉ cần bọn họ trên đường không cướp người, nổ ra xung đột, tuyệt đối có thể đảm bảo Đỗ Thiết Sơn và Đỗ Tuyết Mai bình an vô sự. Nhưng từ biệt thự nhà họ Triệu đến biệt thự Vân Đỉnh, thời gian đi đi lại lại cũng mất một giờ, tương đương với việc Đỗ Thiết Sơn và Đỗ Tuyết Mai được an toàn chính là Đoàn Minh Triết và Tiêu Nhất Thiên mất đi sự trợ giúp, cho dù bọn họ đuổi tới, trận đấu bên này cũng đã kết thúc rồi.
Không giải quyết được vấn đề gì!
Đoàn Minh Triết không tự quyết định được, vì vậy nhìn sang Tiêu Nhất Thiên, muốn hỏi ý kiến anh, dù sao thì một khi cao thủ nhà họ Đoàn rời đi chỉ còn một mình Tiêu Nhất Thiên đối mặt với hơn một trăm người bao vây.
Thắng thua khó mà đoán được.
"Có thể!"
Tiêu Nhất Thiên không hề do dự mà gật đầu, chỉ cần có thể đảm bảo Đỗ Thiết Sơn và Đỗ Tuyết Mai an toàn, thứ khác, anh không quan tâm!
Quay lại nhìn Lâm Hoa, nói: “Dì à, cô cũng theo họ về đi."
"Nhưng mà..."
"Nghe lời tôi, ông bà ngoại còn có người chăm sóc."
"Vậy thì... Được rồi."
Trong lòng Lâm Hoa rõ ràng, đối mặt với trận đấu như vậy, nếu cô ta ở lại chỉ sợ sẽ trở thành gánh nặng của Tiêu Nhất Thiên, cho nên lần này, cô ta cũng không kiên trì ở lại nữa.
Sau khi hai bên thương lượng xong, làm theo những gì đã nói!
Rất nhanh, Đỗ Thiết Sơn và Đỗ Tuyết Mai được vệ sĩ nhà họ Triệu hộ tống xuống dưới, trực tiếp đầy vào một chiếc xe tải rời đi, những cao thủ nhà họ Đoàn cũng theo sau, toàn bộ đều rời đi biệt thự nhà họ Triệu. Vốn Đoàn Minh Triết cũng nên rời đi với mọi người, nhưng nếu chẳng may
Tiêu Nhất Thiên thua, một mình anh ở đây thì tình cảnh vô cùng nguy hiểm, nhưng thái độ của anh vô cùng kiên quyết.
Nếu ông đi rồi, thì Tiêu Nhất Thiên phải làm sao???
"Nhất Thiên, cháu yên tâm, dù sao thì chú cũng là một Ám cảnh trung kì, có đủ năng lực bảo vệ chính mình." Ông nâng tay vỗ vai Tiêu Nhất Thiên.
Là người đứng đầu của một gia tộc lớn ở thành phố Hồ Chí Minh, Đoàn Minh Triết và Triệu Lâm Hùng giống nhau, đều là cao thủ Ám cảnh trung kì!
"Được!"
Tiêu Nhất Thiên chỉ có thể gật đầu.
Nhìn thấy toàn bộ cao thủ nhà họ Đoàn đã rời đi, Triệu Lâm Hùng đứng dậy từ trên ghế thái sư, khóe miệng nhếch lên giễu cợt, lúc này, giữa tòa nhà chính, chuyền tới một hơi thở vô cùng đáng sợ.
"Không hay rồi!"
Cảm nhận được hơi thở đó, sắc mặt Đoàn Minh Triết thay đổi, lời nói chợt thốt ra: "Trong đó có giấu một cao thủ Ám cảnh viên mãn!!!”