"Ha ha." Trong giọng nói bình tĩnh của anh lộ ra trào phúng, "Có đất cát bằng anh không? Hai ngày nữa bọn anh phải vào sa mạc quay phim rồi." Không biết anh móc cây bút từ đâu ra, di chuyển giữa những ngón tay liên tục, tựa như không có thứ gì để ngón tay hoạt động thì không yên vậy.
"Nên mới nói." Lưu Sở Họa cười không rụt rè chút nào, "Thừa dịp bây giờ anh vẫn là anh chàng sạch sẽ tuấn tú thì mau chụp mấy tấm hình đi, miễn cho quay phim xong mặt thì thô ráp, da thì đen."
"Yên tâm." Giọng nói của Tề Nhiên trầm hơn, "Cho dù là vậy, người hâm mộ của anh cũng sẽ một lòng say mê."
"Nhưng em sẽ không một lòng say mê anh nữa!"
Bút bộp một tiếng bị anh tung ra ngoài thật xa, anh khụ một tiếng, đứng dậy đi nhặt, "Haha, đó là chuyện của em."
Mãi đến khi cúp điện thoại, Lưu Sở Họa vẫn không biết Tề Nhiên có được xem là đã đồng ý đề nghị của mình không, cô đặt di động sang một bên, cả người chìm vào bồn tắm.
Sau khi mặc áo tắm bước ra, cô vừa sấy tóc vừa mở weibo, nhấn refresh, sau đó hài lòng nở nụ cười.
Tề Nhiên v: Ảnh mấy người muốn đây.

[Ảnh] [Ảnh]
Vẻ mặt lạnh lùng, khí tràng mạnh mẽ.
"Ngoan quá." Cô cười khen.
Sấy khô tóc, Lưu Sở Họa nhìn bản thân đã tẩy trang thay quần áo trong gương, do dự hồi lâu, cuối cùng vẫn thở dài một hơi, dành ra nửa tiếng trang điểm tông nude, chụp ảnh rồi đăng weibo, kèm theo dòng chữ: Ngủ ngon.
Sau đó mệt mỏi mà đi tẩy trang.
"Trễ vậy à." Tề Nhiên có chút ghét bỏ liếc đồng hồ báo thức đã chỉ đến một giờ sáng, nhíu mày, nhấn like.
Trên thang xoắn dốc, đột nhiên vang lên một tiếng hét thảm thiết, diễn viên đánh nhau với Nhậm Hoành Tài bước hụt, từ trên cầu thang ngã xuống.

Lúc đó còn chưa đến cảnh diễn của Lưu Sở Họa, cô đang tập động tác kế tiếp với chỉ đạo võ thuật, chỉ thấy ba năm người mặt mũi đầy hoảng hốt chạy từ bên kia tới.
"Sao thế?" Lưu Sở Họa còn chưa kịp nhí mày, chỉ đạo võ thuật đã không nhịn được mở miệng hỏi thăm.
"Một diễn viên phụ lúc diễn với thầy Nhậm nhớ lộn động tác, trong lúc luống cuống hụt chân té xuống." Một người trong đó dừng bước, trên mặt không có quá nhiều quan tâm, ngược lại mang theo một chút bực bội, "Đạo diễn nói dù sao tên đó chỉ có một cảnh đánh nhau ngắn, cứ tìm một đóng thế trong đoàn tới là được.


Nhưng cũng không phải anh không biết, cảnh đánh nhau trong bộ phim này của chúng ta đa phần đều do các diễn viên đích thân diễn, trong tổ không được bao nhiêu đóng thế, cũng không biết nếu tìm được thì độ tuổi có phù hợp hay không."
Trong lòng Lưu Sở Họa hồi hộp, một hình ảnh chợt lóe lên trong đầu như tia chớp xẹt qua.

Ngón tay cô hơi run rẩy, không nhịn được chen vào, "Không phải, trong nhóm có một diễn viên đóng thế tên là Yến Ca à?"
"Chuyện này tôi không rõ lắm." Người nọ lấy điện thoại ra bắt đầu gọi điện, báo cho bọn họ biết mình có chuyện bận rồi cầm điện thoại đi xa.
Lát sau, một người đàn ông đội mũ lưỡi trai đen bước tới theo nhân viên công tác, Lưu Sở Họa cắn mạnh môi dưới, thấy anh ấy đi lướt qua mình thì siết chặt nắm đấm.
Sau khi anh ấy đến chỗ đạo diễn Lý Hâm, người vừa nãy cố ý tới đây cảm ơn, "Đúng là trong đoàn có một người tên Yến Ca, võ thuật không tệ, tuổi cũng phù hợp, chỉ là trên mặt có một vết sẹo bỏng, may mà đạo diễn nói vết sẹo này phù hợp với thiết lập nhân vật nên không cần đổi người nữa.

Nếu không phải Tiểu Họa nhắc đến tên anh ấy, tôi đã không cố ý hỏi thử.

Tiểu Họa quen người đó à?"
"Từng gặp một lần." Ánh mắt cô hơi hoảng hộ, nở nụ cười gượng gạo, "Mới nãy anh nhắc trùng hợp tôi nghĩ đến."
Sao lại không quen anh ấy chứ, nói gì thì cũng là bạn cùng làm việc lúc trước.
Kiếp trước, khi cô mười sáu tuổi mới vào nghề, anh ấy cũng là người mới giống cô.

Sau khi làm việc chung được hai năm, cô nhận được vai phụ tốt hơn, nhưng anh ấy vẫn dậm chân chỗ cũ.
Anh ta là người vô cùng trầm mặc ít nói, cực kỳ lạnh lùng, cô độc lẻ loi.

Trong hai năm, ấn tượng anh ấy để lại cho cô cũng chỉ có mũ lưỡi trai và khẩu trang đen, thậm chí cô còn không nhớ mình có từng thấy anh ấy uống nước ăn cơm trước mặt mọi người lần nào chưa.
Anh ta có một đôi mắt vô cùng đẹp, vì vậy khiến vô số người rất hiếu kỳ gương mặt dưới lớp khẩu trang kia.


Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, nhưng chuyện này, đáng lẽ phải là tất cả ký ức còn sót lại của cô về anh ấy.
Chỉ là, đời người luôn xảy ra quá nhiều chuyện ngoài ý muốn.
Rất nhiều năm sau, cô đã có thể thường xuyên diễn vai phụ quan trọng.

Một lần vốn có cảnh cưỡi ngựa có thể quay một cách dễ dàng, nhưng do mấy ngày trước cô mất ngủ liên tục, đầu óc mơ hồ nên lỡ khiến con ngựa hoảng sợ, trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, một diễn viên đóng thế cách đó không xa đã giúp cô ghìm cương ngựa.

Động tác của anh cực kỳ nhanh, ôm eo cô đưa xuống khỏi yên ngựa, nhân viên công tác bên cạnh thấy thế lập tức đỡ người.
Một tiếng ngựa hí sắc nhọn vang lên, con ngựa ngưỡng cái cổ dài, móng trước giơ cao lên.

Hứa Cửu cách đó không xa trơ mắt nhìn móng ngựa giẫm lên ngực người kia..
Anh ta lập tức vì gãy một cây xương sườn nên được đưa vào bệnh viện.
Trong lúc hỗn loạn, cô nhớ người nọ bị kéo khẩu trang xuống, để lộ gương mặt bị bỏng một nửa.

Sau này cô cố ý kêu người đại diện đi nghe ngóng, thế mới biết khi anh ấy còn bé gặp hỏa hoạn nên bị bỏng toàn bộ cánh tay và hơn nửa gương mặt.

Cũng chính vì vậy, anh ấy chỉ có thể làm một diễn viên đóng thế giấu mặt vĩnh viễn.
Mùi vị mặc kệ cố gắng nhiều bao nhiêu, mãi mãi chỉ có thể dậm chân tại chỗ, Hứa Cửu không thể nào tưởng tượng được.
Sau này, cô đích thân đến bệnh viện thăm anh ấy, còn cố ý chăm sóc và thân cận anh ấy, đồng thời dần dần thân thiết.

Lúc ấy khi vào đoàn làm viên "Thất sát", lúc một diễn viên phụ bị thương cô từng mở miệng đề cử Yến Ca, sau đó lần đầu tiên anh ấy chủ động mời cô uống rượu, hưng phấn lóe lên trong mắt và câu cảm ơn không ngừng lặp lại của anh ấy, cô chưa bao giờ quên.

Đời này lại gặp nhau, trong lúc không ngờ, hình như lịch sử lại tái diễn.
Vừa kết thúc cảnh quay, Yến Ca lập tức đội nón và đeo khẩu trang, hai tay nắm chặt bước ra ngoài nhưng đột nhiên bị người ta gọi tên.
"Yến Ca."
Anh ta vô thức sờ khẩu trang rồi mới xoay người lại.
Nữ chính trẻ tuổi xinh đẹp đứng trong chiều tà, nở nụ cười rực rỡ với anh ấy.
"Chuyện gì?" Giọng điệu của anh ấy vô cùng lạnh lùng.
Lưu Sở Họa bước đến trước mặt anh ấy, dừng lại cách anh ấy một mét, "Không có gì, tôi chỉ muốn nói, hôm nay anh diễn rất hay."
"Cảm ơn." Yến Ca khẽ gật đầu.
Rốt cuộc nói gì thì thích hợp hơn đây, cô hé môi rồi lại trầm mặc, chỉ nhếch miệng, "Vất vả rồi."
"Cảm ơn." Anh ta lùi về sau một bước, "Nếu không còn chuyện gì khác thì tôi về trước đây."
Lưu Sở Họa đứng tại chỗ nhìn bóng lưng quay người rời đi không chút do dự của Yến Ca, không hiểu sao hơi chua xót.

Kiếp trước bọn họ chỉ có thể xem là bạn bè bình thường, chỉ là vì anh ấy quá ít nói nên cuối cùng cô sẽ theo thói quen tâm sự hết với anh ấy, gặp khó khăn, tổn thương bệnh tật, bất công, những cảm xúc buồn bã, đau khổ, ghen ghét đột nhiên xuất hiện, tất cả tâm trạng tiêu cực đều trút hết trước mặt anh ấy, còn anh ấy thì lẳng lặng nghe, rất hiếm khi an ủi, nhưng nhất định sẽ không nói ra ngoài.
Lưu Sở Họa trở lại khách sạn, ôm chăn trên giường lăn hai vòng, không nhịn được gửi wechat cho Tề Nhiên, "Tiêu chuẩn thân mật của tôi với người đàn ông khác mà lúc trước anh muốn đặt ra, anh vẫn chưa làm xong à?"
Hồi lâu, mắt anh trợn trắng.
Lưu Sở Họa cười, mới gõ câu trả lời được một nửa thì màn hình điện thoại đột nhiên đổi thành cuộc gọi đến.
"Đã viết xong từ lâu rồi, nhưng sau đó quên mất, đặt ở nhà.

Sao vậy, em gấp lắm à?"
"Ừm." Cô thành thật gật đầu.
"Là vì...!gặp được người đàn ông mình muốn gần gũi à?"
Cô không nghe ra anh ấy có tức giận hay không từ giọng điệu bình thản đó, đành nhẹ nhàng trả lời: "Ừm, gặp được một người đàn ông mà tôi cực kỳ cực kỳ muốn hẹn đi ăn, cho nên nhất định phải được kim chủ đại nhân đồng ý."
Đầu bên kia điện thoại hoàn toàn yên tĩnh.
"Này, Tề Nhiên, anh còn đó chứ?"
"Là ai vậy? Người đàn ông mà em muốn hẹn đi ăn ấy, anh có biết không?" Giọng anh rất khẽ, Lưu Sở Họa còn nghe thấy được tiếng tivi mơ hồ truyền tới từ bên kia.

"Anh không quen đây, là một diễn viên đóng thế trong đoàn."
"À, đẹp trai lắm hả?"
Lưu Sở Họa có chút vui vẻ nghĩ, "Không đẹp trai, chỉ là...!rất muốn kết bạn với anh ấy."
"Chỉ là kết bạn, em tới xin ý kiến anh làm gì?"
Cô cứ cảm thấy trong giọng điệu của anh mang theo uy hiếp là sao.
"Biết rồi, cho nên nếu chỉ kết bạn thì không cần xin ý kiến của anh sao? Vậy được rồi, kim chủ đại nhân ngủ ngon."
"Tút tút tút".

Tề Nhiên ngơ ngác nhìn điện thoại đã bị cúp, nửa ngày sau, anh ấy chợt ném lon nước đã uống được phân nửa vào thùng rác phía xa.
Lon nước bay vào thùng một cách chính xác, bia màu vàng kim óng ánh văng đầy đất.
"Fuck." Rốt cuộc anh không nhịn được mắng một tiếng.
Lưu Sở Họa cảm giác mình như lơ lửng giữa không trung, từng cơn gió lạnh mang theo tiếng rít kéo tới, bụi bặm vốn đang yên bị gió lớn thổi tới bay đầy trời, dẫn theo tro tàn đã bị thiêu đến gần như không còn, khiến trước mắt cô trở nên tối tăm.
Cô giơ tay cản trước mắt, nheo mắt cố gắng nhìn tờ giấy đang bay tới.

Ánh tà dương chiếu vào bia mộ lạnh buốt, một người thanh niên gầy yếu đang lẳng lặng đứng đó, khẩu trang đen vào vành nón trên đầu gần như che khuất cả mặt anh ấy, khiến người ta không thấy rõ vẻ mặt của anh ấy.

Trong tay anh ấy cầm một bó hoa hồng champagne, nhẹ nhàng đặt lên bậc thềm.
Cô nhíu mày, lòng vừa động đã đứng bên cạnh thanh niên, sau đó, chỉ trong nháy mắt, đột nhiên cô ý thức được rốt cuộc cảnh tượng hiện tại là sao —— trên mộ là hình của cô, cô đã chết.
Một xấp tiền giấy thật dày trong lửa.
Lưu Sở Họa như rơi vào hầm băng trong nháy mắt, lạnh đến tận tim.Trống rỗng, hư vô, những ký ức sống lại kia là thật, hay là vô văn cứ.

Cô đau khổ che ngực, nhưng bàn tay lại không sờ được gì, cô cúi đầu nhìn xuống mới phát hiện mình không còn trái tim.
Không có tay, không có cơ thể, không có đầu, cũng không có sự tồn tại thật sự, bay bổng di chuyển giữa không trung, như một trang giấy.