Trời dần sáng, Tống Thanh Hàn phát hiện có cánh tay ôm ngang eo mình, hắn đột nhiên mở to mắt, thấy đầu Triệu Gia Hòa dựa bên cổ hắn, một chân đè lên đùi. Vừa mới chuẩn bị đẩy nàng ra, thì thấy Triệu Gia Hòa chậm rãi mở mắt.

“Phu quân ~” Triệu Gia Hòa ôm Tống Thanh Hàn không buông tay.

“Đã đến giờ Mẹo, ta phải đi xử lý công vụ.” Tống Thanh Hàn nói với Triệu Gia Hòa.

“Vậy phu quân hôm nay có thể dùng bữa cùng ta không?”

Tống Thanh Hàn khẽ gật đầu, “Xử lý xong công vụ sẽ đến đây.”

“Ta chờ chàng.”

Quảng cáo

REPORT THIS ADRIÊNG TƯ

Sau khi Tống Thanh Hàn rời khỏi, Triệu Gia Hòa lại ngủ thêm một canh giờ.

“Nam Chỉ, chuẩn bị nước.” Triệu Gia Hòa căn dặn.

Chốc lát sau Nam Chỉ bưng nước vào, Triệu Gia Hòa bắt đầu rửa mặt.

“Đi tìm váy xếp ly lụa băng, lấy lại đây, hôm nay ta sẽ mặc cái đó.”

“Hàm di nương hôm nay đã khỏe hơn rồi sao?”, Nam Chỉ nghi hoặc nói. Đột nhiên phản ứng lại, “Quận, quận chúa, ngài đã khôi phục ký ức?” Đó là y phục quận chúa thích nhất, là bộ váy năm đó Thái Hậu ban thưởng, quận chúa vô cùng yêu thích, vẫn không nỡ mặc. Trong cung cũng không có bao nhiêu người có, cũng chỉ có Thái Hậu, Hoàng Hậu và công chúa Hòa Khang mỗi người một bộ.

“Vừa mới khôi phục, việc này không được để lộ ra, nhân cơ hội này dẫn xà xuất động.”

“Còn thế tử cũng phải gạt sao?”

“Việc này ta có tính toán khác.”

Nam Chỉ gật đầu, “Dạ! Quận chúa.”

“Gần đây trong cung có động tĩnh gì không?” Triệu Gia Hòa hỏi Nam Chỉ.

“Người chúng ta xếp vào trong cung truyền đến tin tức nói gần đây Tô Quý Phi tính toán mượn sức Lỗ Quốc Công ủng hộ lập con trai nàng ta làm Thái Tử.”

“Hừ……” Triệu Gia Hòa cười lạnh ra tiếng.

“Dã tâm thật không nhỏ, hài tử vừa mới sinh hạ mấy ngày, đại cục chưa định, nhanh như vậy đã muốn cho con nàng làm Thái Tử, e là muốn ép thiên tử nghe lệnh chư hầu! Khẩu vị thật lớn, nhưng không biết có thể nuốt trôi không. Thật cho rằng cho rằng Đại hoàng tử ăn chay sao, hươu chết về tay ai còn chưa nhất định.

“Tiếp tục kêu người trong cung nhìn chằm chằm, có động tĩnh gì lập tức bẩm báo.”

“Công chúa, còn có một việc……” Nam Chỉ ấp a ấp úng.

“Sứ thần Tề quốc yết kiến muốn cưới xin công chúa, Tô Quý Phi xúi giục Hoàng Thượng gả công chúa Hòa Khang đến Tề quốc.”

Đương kim hoàng thượng, cũng chính là cữu cữu của Triệu Gia Hòa, dưới gối có hai trai hai gái. Mẹ đẻ Đại hoàng tử chính là đương kim Hoàng Hậu nương nương, nhưng vì hoàng thượng chậm chạp không chịu lập hắn làm Thái Tử, dẫn đến việc trong triều bàn tán xôn xao.

Quảng cáo

REPORT THIS ADRIÊNG TƯ

Mẹ đẻ của Nhị hoàng tử là Tô Quý Phi, cũng chính là công chúa Tề quốc, từ lúc tiến cung, độc chiếm ân sủng, ba năm ngắn ngủn từ phi vị tấn chức Quý Phi, sau này, còn sinh hạ hoàng tử, đại thần dần bắt đầu chia thành hai phe.

Tề quốc là nước chư hầu, vô luận quân đội hay của tài lực đều bị Triệu quốc áp chế. Lúc Sở quốc tấn công Tề quốc, Sở quốc liên tục đại thắng, Tề quốc chỉ có thể cầu cứu Triệu quốc, hơn nữa dâng đích công chúa cho hoàng đế Triệu quốc. Cho dù là đích công chúa, nhưng đến Triệu quốc cũng chỉ được ban phi vị.

Công chúa Hòa An là đích nữ của Hoàng Hậu nương nương, hai năm trước gả cho Thái tử Sở quốc, thành Thái tử phi Sở quốc. Sau khi Sở quốc bị Triệu quốc đánh bại đã phái sứ thần cầu hôn công chúa Hòa An, cũng đưa hai tòa thành trì làm sính lễ, hứa với công chúa Hòa An là bất luận như thế nào, tuyệt không nạp thiếp.

Mẹ đẻ của công chúa Hòa Khang là Lưu tiệp dư, lúc công chúa Hòa Khang sáu tuổi bà mắc phải bạo bệnh qua đời, từ đó về sau công chúa Hòa Khang liền nuôi dưới gối Hoàng Hậu. Hoàng tự Triệu quốc vốn thưa thớt, đặc biệt là sau khi công chúa Hòa An xuất giá, Hoàng Thượng và Hoàng Hậu càng cưng chiều công chúa Hòa Khang đến vô pháp vô thiên.

“Công chúa Hòa Khang bây giờ như thế nào?”

Quảng cáo

REPORT THIS ADRIÊNG TƯ

“Sau khi hay tin công chúa đã cãi nhau với Hoàng Thượng, hiện tại bị Hoàng Thượng cấm túc một tháng.” Nam Chỉ hồi bẩm nói.

“Tô Quý Phi quả nhiên có thủ đoạn hơn người, châm ngòi ly gián quan hệ giữa Hoàng Thượng và công chúa, rồi dùng lời nói ngon ngọt gả công chúa đến Tề quốc, thật là một kế hoạch hay.”

Triệu Gia Hòa hỏi Nam Chỉ, “Tề quốc chỉ có hai vị hoàng tử, Đại hoàng tử chết bệnh, Nhị hoàng tử thê thiếp thành đàn, chẳng lẽ còn muốn để công chúa Triệu quốc công chúa làm thiếp?”

“Tô Quý Phi nói, Nhị hoàng tử phi không lâu trước đây đã chết bệnh, công chúa Hòa Khang gả qua sẽ đường đường chính chính làm Nhị hoàng tử phi, chờ ngày sau Nhị hoàng tử đăng cơ, công chúa Hòa Khang chính là Hoàng Hậu, dưới một người, trên vạn người.”

“Đúng là si tâm vọng tưởng!” Ánh mắt Triệu Gia Hòa sắc bén.

“Truyền tin cho công chúa Hòa Khang, kêu nàng nghĩ cách thoát khỏi cấm túc, sau đó đến phủ Trấn Bắc Vương tới tìm ta.”

“Dạ! Nô tỳ sẽ đi ngay.”

Quảng cáo

REPORT THIS ADRIÊNG TƯ

Nam Chỉ mới vừa đi, Tống Thanh Hàn liền chạy đến viện Triêu Lộ.

“Phu quân tới rồi, ta lập tức kêu người truyền thiện.”

Nha hoàn tốp năm tốp ba, nhanh chóng dọn đồ ăn lên.

Triệu Gia Hòa dùng chiếc đũa gắp một miếng cá bỏ vào chén Tống Thanh Hàn.

Tống Thanh Hàn nhìn miếng cá trong chén chậm chạp không động đũa.

“Làm sao vậy? Phu quân, không phải chàng thích ăn cá nhất sao?” Vẻ mặt Triệu Gia Hòa khó hiểu.

Tống Thanh Hàn cầm đũa, chậm rãi gắp miếng cá, bỏ vào miệng. Mùi cá làm Tống Thanh Hàn buồn nôn, vội vàng uống cạn chung trà.

“Thế nào? Ăn ngon không?” Vẻ mặt Triệu Gia Hòa chờ mong.

“Tạm được.” Tống Thanh Hàn bất động thanh sắc đánh giá Triệu Gia Hòa. Cảm giác có chút kì lạ, vì thế hắn gắp thịt gà bỏ vào chén Triệu Gia Hòa.

“Nàng cũng ăn nhiều một chút.”

“Cảm ơn phu quân!”

Triệu Gia Hòa vui vẻ ăn miếng thịt gà, “Ăn ngon thật.”

Tống Thanh Hàn thở phào nhẹ nhõm, có thể là hắn nghĩ nhiều, Triệu Gia Hòa chưa bao giờ ăn thịt gà.

Sau khi ăn xong, Tống Thanh Hàn đứng dậy chuẩn bị rời đi.

Triệu Gia Hòa hỏi Tống Thanh Hàn, “Phu quân đêm nay sẽ tới viện Triêu Lộ chứ?”

Tống Thanh Hàn khựng lại, “Gần đây công việc khá bận rộn, cho ta chút thời gian giải quyết, xong việc ta sẽ bồi nàng.”

Triệu Gia Hòa có chút mất mát, “Vậy được rồi.”

Tống Thanh Hàn trở lại viện Chính Thần.

“Thế tử, công tử Phất Trần phái người đưa thư tới.”

Tống Thanh Hàn nhận thư.

“Đi xuống đi!”

“Tuân mệnh!”

Quảng cáo

REPORT THIS ADRIÊNG TƯ

Sau khi thị vệ rời khỏi, Tống Thanh Hàn mở thư. Trong thư nói rằng nhất định phải ngăn cản Hoàng Thượng để công chúa Hòa Khang đi Tề quốc hòa thân.

Sau khi xem xong, Tống Thanh Hàn khẽ nhíu mày.

“Người đâu! Truyền tin cho Hồng Vũ, để nàng ta nghĩ cách khơi mào tranh đấu giữa hoàng đế Tề quốc và Nhị hoàng tử, tốt nhất là có thể trực tiếp lấy mạng Nhị hoàng tử.”

“Tuân mệnh, thuộc hạ sẽ đi ngay.”

Mấy ngày gần đây phủ Trấn Bắc Vương gió êm sóng lặng. Tống Thanh Hàn mấy ngày rồi chưa gặp Triệu Gia Hòa. “Quận chúa mấy ngày nay đang làm cái gì?”

“Quận chúa ở viện Triêu Lộ đóng cửa không ra, thuộc hạ cũng không biết.”

Tống Thanh Hàn cảm thấy kinh ngạc, nàng cũng không phải dạng người an tĩnh.

Triệu Gia Hòa đang nghĩ cách làm sao xử lý chuyện của công chúa Hòa Khang. Nam Chỉ vội vàng bẩm báo, “Quận chúa, thế tử tới.”

“Nhớ rõ, tuyệt đối không được để lộ.”

Quảng cáo

REPORT THIS ADRIÊNG TƯ

“Vâng! Nô tỳ biết.”

Triệu Gia Hòa lập tức nằm lên giường, tay phải ấn hổ khẩu* ở tay trái, dần mất đi ý thức.

* Hổ khẩu: Kẽ giữa ngón tay cái và ngón tay trỏ

Tống Thanh Hàn thấy Nam Chỉ, “Quận chúa đang làm gì?”

“Hồi bẩm thế tử, quận chúa vừa mới té xỉu, nô tỳ chuẩn bị phái người đi mời thái y.”

Ánh mắt Tống Thanh Hàn trầm xuống, “Đang êm đẹp sao lại té xỉu?”

“Nô tỳ cũng không biết. Vừa rồi còn đang bình thường, chỉ chớp mắt liền té xỉu, có thể là vết thương trên đầu còn chưa khỏi hẳn.”

“Đi mời thái y đi!” Tống Thanh Hàn căn dặn.

Nam Chỉ vội vàng đi khỏi, lập tức phái người tiến cung mời thái y.

Thái y vuốt chòm râu, “Theo mạch tượng cho thấy quận chúa cũng không có gì đáng ngại.”

Quảng cáo

REPORT THIS ADRIÊNG TƯ

Nam Chỉ hỏi, “Vậy vì sao quận chúa hôn mê bất tỉnh?”

“Hẳn là quá mức sầu lo, tích tụ trong lòng, tạm thời chỉ có thể sử dụng thuốc điều trị, khúc mắc cần phải có tâm dược.”

Tống Thanh Hàn nhìn người nằm ở trên giường, khuôn mặt bình yên, hoàn toàn khác với dáng vẻ hấp tấp khi xưa, ngược lại làm người ta cảm thấy thư thái. Nhớ tới dáng vẻ Triệu Gia Hòa trước kia……

Làn mi khẽ rung động, Triệu Gia Hòa chậm rãi mở mắt. Vừa nhìn thấy Tống Thanh Hàn đứng ở trước giường, tựa như con thỏ bị hoảng sợ, hốc mắt hồng hồng.

“Thế, thế tử” Triệu Gia Hòa tỏ ra sợ hãi.

“Nàng nhớ ra rồi?” Tống Thanh Hàn dò hỏi.

“Đúng vậy.” Triệu Gia Hòa trả lời một cách khẳng định. “Ta biết ta là thế thân của Liễu cô nương, ngài cưới ta bất quá là vì phải dùng máu từ tim ta để chữa bệnh cho Liễu cô nương.”

Tống Thanh Hàn vừa nghe, quả nhiên vẫn chưa khỏi bệnh.

“Liễu cô nương?”

“Thế tử không cần gạt ta, Liễu cô nương là người ngài đặt ở đầu quả tim, chỉ vì thân phận hèn mọn, không thể làm thế tử phi, nhưng ngài không muốn nàng ta phải làm thiếp, cho nên phải chờ sau khi ta chết nhường vị trí lại cho nàng.” Triệu Gia Hòa kể sinh động như thật.

“Năm trước, Liễu cô nương gặp phải bệnh lạ, nói chỉ có máu từ tim của ta mới có thể trị liệu, cho nên thế tử luôn giả vờ yêu thương ta chỉ để lấy được máu của ta, một khi đã như vậy, thế tử hãy viết hưu thư đi, rồi lấy tim ta ra, dù sống hay chết, ta cũng không còn liên quan gì đến ngài.” Triệu Gia Hòa lau nước mắt, quay đầu nhìn vào mắt Tống Thanh Hàn.

Thật muốn nhìn xem trong đầu nữ nhân này chứa cái gì, lúc thì là thứ nữ Lý phủ, lúc lại là thị thiếp hèn mọn, bây giờ lại là cái gì? Thế tử phi không được sủng ái sao.

Tống Thanh Hàn cảm giác mấy ngày nay cái gì cũng đã diễn qua rồi.

“Nàng hãy yên tâm, ta sẽ không làm nàng bị thương.”

Triệu Gia Hòa lộ vẻ hoài nghi.

“Nàng hãy tịnh dưỡng thật tốt, lúc khác ta sẽ đến thăm nàng.” Tống Thanh Hàn vội vàng rời khỏi viện Triêu Lộ.

Quảng cáo

REPORT THIS ADRIÊNG TƯ

“Quận chúa, như vậy không tốt lắm nhỉ?” Nam Chỉ nhỏ giọng nói với Triệu Gia Hòa.

“Nếu thế tử phát hiện người lừa hắn sẽ rất tức giận, đến lúc đó chẳng phải là càng lạnh nhạt người sao.”

Triệu Gia Hòa bình thản, “Sợ cái gì? Hoàng Thượng tứ hôn, hắn lại không thể hưu ta.” Bình thường tỏ vẻ lạnh lùng, còn bây giờ chơi vui hơn nhiều.

Viện Thanh Sương

Đại sảnh có một nữ tử tuổi chừng ba mươi đang ngồi, mái tóc đen dài và xinh đẹp đang trượt giữa những ngón tay mảnh khảnh, châu thoa lộng lẫy trên búi tóc, lại cài thêm bộ diêu màu vàng, trang sức trân châu buông dài, lay động giữa tóc mai, đang ngắm nghía một khối ngọc bội trong tay.

“Vương phi nương nương, chuyện nô tỳ kể đều là sự thật, thế tử phi đúng thật là mất trí nhớ, gần đây vẫn luôn đóng cửa không ra ngoài, Vân Y cũng nói thế tử phi rất kỳ quái.”

“Nếu như vậy, Thúy Vi, đến nhà kho lấy chút đồ bổ, chúng ta đi thăm hỏi thế tử phi.”

“Dạ! Vương phi nương nương.”

Sau khi Thúy Vi lui ra, ánh mắt Liễu Vân Chỉ trở nên tàn nhẫn. Chờ xem, Liễu Vân Nhã, ta sẽ phá hủy con của người từng chút từng chút một. Phủ Trấn Bắc Vương chỉ có thể thuộc về con của ta, ngươi đấu không lại ta, con của ngươi nhất định cũng là thủ hạ bại tướng của ta. Đích nữ thì sao, thứ nữ thì thế nào, kết quả không phải Tống Việt cũng thuộc về ta hay sao.

“Quận chúa, Vương phi nương nương tới.”

“Trước tiên sai người pha trà, xin Vương phi nương nương chờ một lát, ta đổi xiêm y xong sẽ đến gặp Vương phi nương nương.” Triệu Gia Hòa không nhanh không chậm.

Sau một nén nhang, Liễu Vân Chỉ siết chặt chiếc khăn trong tay. Chỉ là một quận chúa cỏn con, mà lại dám lên mặt với nàng ta, chờ đó ngày sau sẽ làm nàng ta đẹp mặt.

“Vương phi nương nương thứ tội, Gia Hòa trang điểm chải chuốt chậm chạp, để Vương phi nương nương đợi lâu.”

Ngoài mặt Liễu Vân Chỉ phong khinh vân đạm, nói cười từ ái, “Quận chúa nói cái gì vậy, ta không dám trách tội quận chúa. Huống hồ nhìn thấy dung nhan khuynh thành của quận chúa, lòng ta cũng vui mừng, Thanh Hàn thật sự có phúc khí thật lớn, cưới được quận chúa đẹp như vậy làm thế tử phi.”

“Gia Hòa không dám, có thể cưới được Vương phi nương nương mới là phúc khí của Vương gia, càng không nói, nhị đệ tuổi trẻ đầy hứa hẹn, tuổi vừa nhược quán đã là tướng quân tay cầm trọng binh.”

Sắc mặt Liễu Vân Chỉ khẽ biến, cố tỏ ra mạnh mẽ tươi cười, “Quận chúa quá khen.” Tiện nhân đáng chết, dám lôi Thanh Tuyên vào nói.

Triệu Gia Hòa bất động thanh sắc, châm chọc nàng không được Tống Thanh Hàn sủng ái, cho dù xinh đẹp nhưng vẫn không lọt vào mắt hắn, vậy chớ có trách ta lôi gốc gác của ngươi ra.

Liễu Vân Chỉ là kế vương phi của Trấn Bắc vương, chính thất Vương phi là đích tỷ của Liễu Vân Chỉ, Liễu Vân Nhã.

Hai mươi năm trước chuyện của Liễu Vân Chỉ và Trấn Bắc vương nháo đến ồn ào huyên náo.

Liễu Vân Chỉ chưa kết hôn đã có thai, vốn là thứ nữ của Liễu tướng, lúc đích tỷ còn tại thế, liền nhân cơ hội câu dẫn Trấn Bắc vương, chỉ hai tháng ngắn ngủi sau khi nguyên Trấn Bắc vương phi qua đời liền gả vào Trấn Bắc Vương phủ, không lâu sau đã sinh nhị công tử Tống Thanh Tuyên.

“Nghe nói quận chúa bị thương, ta sai Thúy Vi mang chút đồ bổ đến đây.” Liễu Vân Chỉ giả vờ nói.

“Vương phi nương nương có lòng.”

“Quận chúa không có việc gì thì tốt, ta về trước.”

“Cung tiễn Vương phi nương nương.”

Vừa ra khỏi viện Triêu Lộ, Liễu Vân Chỉ liền cho Thúy Vi một tát.

“Ngươi không phải nói ả mất trí nhớ sao? Ta thấy ả ta rất khỏe mạnh là đằng khác.” Liễu Vân Chỉ tức muốn hộc máu.

Màn đêm buông xuống, Triệu Gia Hòa tắm gội xong nằm trên giường nghỉ ngơi, đang ngẩn người đột nhiên thấy ngoài cửa sổ có bóng đen thoáng qua. Triệu Gia Hòa đột nhiên trở nên cảnh giác.