Triệu Gia Hòa cùng Phó Cảnh Thần uống một ly lại một ly, chẳng bao lâu gương mặt nàng đã bắt đầu phiếm hồng.

Quả nhiên, đêm nay nàng lại uống say. Tống Thanh Hàn mang Triệu Gia Hoà say khướt hồi phủ.

Hắn đặt nàng lên giường, Nam Chỉ hầu hạ rửa mặt.

“Sư huynh, tiếp tục uống đi.” Triệu Gia Hòa hô.

Nam Chỉ lui ra, Tống Thanh Hàn tắt ngọn nến, đi đến trước giường, nàng giữ chặt tay hắn lại, trong miệng lẩm bẩm “Sư huynh……”

Hắn cau mày, nắm ngược lại tay Triệu Gia Hòa, “Nàng nhìn cho rõ, ta là ai? “

“Tống, Tống Thanh Hàn.” Nàng nhìn hình dáng trong bóng đêm.

“Khát……” Triệu Gia Hòa còn chưa nói xong, trên môi đã truyền đến xúc cảm dịu dàng, tuỳ ý công thành đoạt đất, ngay sau đó cảm giác trên người chợt lạnh. Tống Thanh Hàn áp người xuống.

Ngoài phòng tiếng sấm vang lên, dần dần truyền đến thanh âm nước mưa đập vào lá cây, giông sét ầm ầm, mưa sa gió giật. Bên trong phòng không khí hài hoà, mây mưa gián đoạn cho đến nửa đêm.

Sáng sớm hôm sau, Triệu Gia Hòa chậm rãi tỉnh lại, “Tê……”

Eo mỏi vai đau, tay sờ mép giường, sớm đã không còn độ ấm.

“Cẩu nam nhân.” Triệu Gia Hòa mắng.

Tống Thanh Hàn sai phòng ăn chuẩn bị thuốc bổ, khi trở lại phòng đã không thấy nàng đâu.

“Quận chúa đâu?”

“Quận chúa đã dọn về viện Ninh Trúc.”

Tống Thanh Hàn nghe xong sắc mặt khẽ biến, xoay người đi về hướng viện Ninh Trúc.

Triệu Gia Hòa nằm trên trường kỷ, nội tâm vô cùng bực bội, cẩu nam nhân xuống tay không biết nặng nhẹ, cả người nàng đau mỏi như tan thành từng mảnh.

“Nam Chỉ, lại đây đấm lưng cho ta.” Triệu Gia Hòa dựa vào giường nệm, cũng không muốn nhúc nhích.

Nam Chỉ thấy trên cổ quận chúa nhà mình có dấu vết ái muội, xấu hổ đến mức cúi đầu.

“Sao Quận chúa đột nhiên lại muốn dọn về viện Ninh Trúc?” Chẳng lẽ là thế tử quá thô bạo? Tối hôm qua là lần đầu tiên viên phòng của thế tử cùng quận chúa.

“Thật quá đáng!” Triệu Gia Hòa càng nghĩ càng bất bình. “Ngủ xong liền chạy, này không phải coi ta là thành nữ tử thanh lâu sao?” Như thế mà còn nhịn được thì còn có gì không nhịn được nữa. Triệu Gia Hòa quyết định không để ý tới hắn một tháng.

Triệu Gia Hòa nhớ tới hào ngôn chí khí lúc trước, để Tống Thanh Hàn thích nàng, sau đó đá văng hắn, sống cuộc sống tiêu sái tự do, nhưng hiện tại nàng cảm thấy mục tiêu này quá khó khăn.

Triệu Gia Hòa nghe thấy tiếng bước chân của hắn càng ngày càng gần, ngoắt đầu sang một bên, tỏ vẻ tức giận.

Tống Thanh Hàn phất tay ý bảo Nam Chỉ lui ra, chậm rãi đến gần Triệu Gia Hòa.

“Sao lại không nghỉ ngơi cho tốt, chạy loạn làm gì?” Hắn giả vờ trách cứ.

“Dù sao hiện tại Cẩn Du cũng không ở trong phủ, chúng ta không cần diễn kịch nữa, ta nên quay về viện Ninh Trúc, vui vẻ tự tại hơn nhiều. Chàng đi đi, ta không muốn nhìn thấy chàng.” Triệu Gia Hòa đưa lưng về phía Tống Thanh Hàn.

Hắn không lên tiếng, xoay người chuẩn bị rời đi.

“Từ từ! Bảo chàng thì đi chàng đi thật à? Tối hôm qua nói chàng dừng lại sao chàng lại không ngừng, nếu bây giờ chàng đi, thì đừng bao giờ trở lại đây nữa.” Nàng tức muốn hộc máu nhìn hắn.

Tống Thanh Hàn nghe thấy lời của Triệu Gia Hòa, cảnh tượng tối hôm qua hiện lên trong đầu, dừng bước chân rồi quay về phía nàng, thấy sắc mặt đối phương có chút tái nhợt, hốc mắt hồng hồng, trong lòng căng thẳng, có chút không thoải mái.

“Ta đói bụng.” Triệu Gia Hòa nói.

“Ta kêu hạ nhân chuẩn bị thức ăn.”

“Không cần, chàng ôm ta lên!” Triệu Gia Hòa ngồi dậy, hai cái cánh tay mở ra, giống bé con đang làm nũng.

Nhìn dáng vẻ này của nàng, khóe miệng Tống Thanh Hàn khẽ cong lên, trong ánh mắt để lộ sủng nịch. Đây không giống như chăm sóc thê tử, mà nuôi con gái nhỏ thì đúng hơn.

Tống Thanh Hàn mang giày vào giúp nàng, bế ngang nàng lên, cánh tay Triệu Gia Hoà choàng cổ hắn.

“Ta là thê tử của chàng, chàng phải đối xử tốt với ta một chút, nếu có một ngày ta không cần chàng, chàng sẽ không có tức phụ nữa đâu. Toàn bộ kinh thành này ngoại trừ ta, còn có ai thật tình thích chàng chứ, nếu không phải do thân phận thế tử Trấn Bắc vương, chỉ sợ chàng sẽ phải cô độc sống quãng đời còn lại.” Nàng nói không ngừng nghỉ.

Tống Thanh Hàn bận tâm chuyện ngày hôm qua đã khi dễ nàng quá mức, không mở miệng phản bác. Nhìn khuôn miệng hồng nhuận không ngừng lải nhải, ôm nàng về hướng sân.

Tống Thanh Hàn đặt Triệu Gia Hoà trên ghế đá viện Ngưng Trúc, căn dặn hạ nhân chuẩn bị đồ ăn.

Nha hoàn tôi tớ bận rộn không ngừng, mau chóng dọn đồ ăn lên.

Triệu Gia Hòa nhìn một chén thuốc đen tuyền trên bàn, “Đó là cái gì?”

“Thuốc bổ.” Tống Thanh Hàn nhàn nhạt nói.

“Thuốc bổ, cho ta?” Nàng không dám tin, mới sáng sớm mà kêu nàng uống thuốc.

“Đại phu nói đây đều là các dược liệu tốt cho nữ tử, bổ huyết ích khí.” Tống Thanh Hàn giải thích.

“Ta không uống.” Triệu Gia Hòa cực kì kháng cự. Cái thứ thuốc đen tuyền này vừa xấu vừa đắng, từ nhỏ nàng đã không thích rồi, lúc trước khi sinh bệnh, nàng luôn âm thầm đổ bát thuốc thái y sắc cho vào chậu hoa.

“Muốn uống thì tự chàng uống đi, muốn bổ tự chàng bổ, ta rất khỏe, mới không cần, ta thấy chàng mới cần bồi dưỡng cho tốt.” Triệu Gia Hòa khiêu khích nói.

Quả nhiên, Tống Thanh Hàn nghe xong sắc mặt trở nên khó coi.

Hắn đến gần Triệu Gia Hòa, cúi người đến gần bên tai nàng nhẹ nhàng nói, “Ta có cần hay không nàng còn không rõ sao?”

Nàng nghẹn lời, mặt không kiềm chế được đỏ bừng lên, ánh mắt lơ đãng, “Ta, ta đói bụng, muốn ăn cơm, đừng che trước mặt ta.” Triệu Gia Hòa có chút hoảng loạn.

“Trước đó phải uống thuốc đã.” Tống Thanh Hàn đưa chén thuốc tới trước mặt Triệu Gia Hòa.

“Ta không muốn uống.” Triệu Gia Hòa kiên quyết không cúi đầu.

“Nếu nàng uống thì ngày mai ta dẫn nàng đi du hồ.” Tống Thanh Hàn biết nàng vẫn luôn tâm tâm niệm niệm muốn đi đến Nam Hồ.

Triệu Gia Hòa có chút động tâm, nhưng nhìn chén thuốc tràn đầy kia, trong lòng lại rối rắm. Do dự một lúc mới chậm rì rì bưng chén thuốc lên, cẩn thận ngửi, hương vị này thật khó nuốt.

Triệu Gia Hòa giống như đang đưa ra quyết định trọng đại, hít sâu một hơi, bưng chén thuốc kia lên uống cạn sạch.

Cách uống rượu táo bạo khiến Triệu Gia Hòa uống hết thuốc mới cảm nhận được vị đắng, đến khi buông chén ra, vị đắng tràn lan ở trong miệng, “Đắng, đắng.”  Triệu Gia Hòa bấy giờ nhìn nhu nhược đáng thương.

Tống Thanh Hàn cầm một viên kẹo hoa quế đưa cho nàng, Triệu Gia Hòa cho ngay vào miệng, vị đắng dần bị vị ngọt áp chế làm nàng có cảm giác như được sống lại.

“Hôm nay nàng ở yên trong phủ tu dưỡng cho tốt, ngày mai ta dẫn nàng đi du hồ.” Tống Thanh Hàn hứa với Triệu Gia Hòa.

“Chỉ có hai người chúng ta đi cũng không thú vị lắm, hay là gọi Lý Chấp và Cẩn Du đi cùng đi, còn có sư huynh, nhiều người càng náo nhiệt.” Triệu Gia Hòa cực kì vui vẻ, hận không thể lập tức đi ra ngoài chơi.

“Chút nữa ta sẽ cho người đến phủ tướng quân truyền tin.” Tống Thanh Hàn nói.

Hai người cùng ăn cơm xong, hắn đưa nàng về viện Hành Tu.

“Quận chúa, quận chúa, Mộc Cẩn đã trở lại.” Nam Chỉ đến thông báo.

“Ngươi đã tìm hiểu được gì ở chỗ huyện chủ Nghi An rồi?”Triệu Gia Hoà hỏi.

“Thuộc hạ phát hiện huyện chủ Nghi An vẫn luôn phân phòng ngủ với Ngô Miện, hơn nữa nàng ta thường vênh mặt hất hàm sai khiến Ngô Miện, luôn miệng quở trách.” Mộc Cẩn hồi phủ nói.

“Thật lạ, vậy con của bọn họ ở đâu ra? Mỗi lần gặp mặt đều dùng con cái kích thích ta, vốn tưởng rằng quan hệ phu thê rất tốt đẹp, không ngờ cũng chỉ như vậy.” Triệu Gia Hòa không có một chút hảo cảm với Tôn Nhã Lê.

“Nghe hạ nhân đồn đại, là Ngô Miện thừa dịp nghi huyện chủ say rượu nên mới có đứa con này.”

“Trong hoàng cung, nữ nhân đều muốn mẹ quý nhờ con, đến phiên Ngô Miện này lại là phụ bằng tử quý.” Triệu Gia Hòa cảm thấy rất thú vị.

Không ngờ trong phủ huyện chủ Nghi An còn có mấy chuyện như vậy như vậy.

“Công chúa Hoà Khang hẳn cũng muốn về Triệu quốc, hiện tại ngươi cứ nghỉ ngơi mấy ngày, chờ lúc công chúa gởi thư thì đi tiếp ứng nàng, cần phải bảo đảm công chúa được an toàn.” Triệu Gia Hòa phân phó nói.

“Thuộc hạ hiểu rõ.”

Sáng sớm hôm sau Triệu Gia Hòa cùng Tống Thanh Hàn ngồi xe ngựa ra khỏi kinh thành, hai người đợi Lý Chấp và Tô Cẩn Du ở cổng thành.

Một lát sau Lý Chấp cùng Tô Cẩn Du đã tới điểm hẹn.

Nàng vươn đầu ra khỏi xe nhìn xung quanh, “Sư huynh đâu?”

“Hôm qua phái người đưa tin cho Phó công tử, hắn nói hôm nay có việc, không thể cùng du hồ, lúc khác nhất định sẽ tham gia.” Tống Thanh Hàn nghiêm trang nói.

“Nếu như vậy, lần sau lại hẹn sư huynh cùng nhau đi.”

Xe ngựa chạy tới ngoài thành. Hôm nay thời tiết sáng sủa, nắng đẹp, là thời điểm du ngoạn lý tưởng.

Một canh giờ sau, đoàn người đã tới Nam Hồ, phóng mắt nhìn đều là một mảnh hoa sen, lá xanh um tươi tốt. Hoa sen nở rộ kiều diễm, thỉnh thoảng bắt gặp vài con hạc trắng bay qua mặt hồ.

Triệu Gia Hòa kéo Tô Cẩn Du đến một bên thì thầm nói nhỏ, Tống Thanh Hàn và Lý Chấp đứng tại chỗ.

“Cảm giác tân hôn thế nào?” Triệu Gia Hòa nhìn Tô Cẩn Du đi bên cạnh hỏi.

“Cũng bình thường, không có gì đặc biệt.” Hai người sánh bước đi dọc bên hồ.

“Nghe ngữ khí của ngươi sao giống như có gì đó không hài lòng? Chẳng lẽ là Lý Chấp khi dễ ngươi?” Triệu Gia Hòa không khỏi có chút tò mò.

“Thật ra cũng không phải, chỉ là, đêm tân hôn hắn cái gì cũng không làm.” Tô Cẩn Du có chút ngượng ngùng.

Buổi tối ngày đại hôn hôm đó, Lý Chấp xốc khăn xoan lên, hai người uống rượu hợp cẩn xong, Lý Chấp đột nhiên hôn lên môi nàng, sau đó gặm cắn lung tung một hồi rồi ôm người đi ngủ, Tô Cẩn Du hơi giật mình nhìn hỉ trướng một đêm thao thức.

“Sao vậy?”

“Ta cảm giác hắn cái gì cũng không hiểu, nghe đồn nhi tử của Lý tướng quân ăn chơi trác táng, ta còn tưởng rằng hắn ăn nhậu chơi gái cờ bạc mọi thứ đều tinh thông, không nghĩ đến chuyện động phòng lại ….. ” Tô Cẩn Du nói.

“ Đây cũng không có gì kỳ quái, hắn vốn thật tinh thông mọi thứ, nhưng mà từ lúc cùng Tống Thanh Hàn đến quân doanh rèn luyện mấy năm thì cũng không còn trác táng như trước.” Triệu Gia Hòa lý giải.

“Huống chi các ngươi mới tân hôn, không cần sốt ruột, hắn không hiểu, nhưng ngươi hiểu thì không phải được rồi sao?” Triệu Gia Hòa trêu chọc nói.

Tô Cẩn Du vào thời điểm còn ở Giang Nam trước kia đã từng xem qua, khi đó nàng tò mò, sai Tử Đàn trộm mua mấy quyển sách về, nhưng loại chuyện này sao lại để một nữ tử chủ động. Tô Cẩn Du dù sao cũng là thiên kim tiểu thư được nuôi dưỡng trong khuê phòng, sẽ không làm ra hành vi như vậy.

“Cứ như trước đi, cũng không có ảnh hưởng gì lớn.” Trong lòng Tô Cẩn Du cũng có chút sợ hãi, dù sao cũng là thiếu nữ mười lăm, mười sáu tuổi, chưa trải sự đời.

“Một khi đã như vậy, các ngươi cứ từ từ, quãng đời còn lại rất dài.” Dù gì nàng cũng chỉ vừa thực hiện kế hoạch thành công không được bao lâu.

Hai người đều hừng hực khí thế.

“Động thái của Tô Quý Phi càng ngày càng nhiều, hết mượn sức đại thần, lại đối kháng Hoàng Hậu ở trong cung.” Tống Thanh Hàn cảm thấy Hoàng Thượng càng ngày càng kỳ quái.

“Ta nghe nói, gần đây bệ hạ lâm hạnh Tô Quý Phi hàng đêm, trong cung đồn đãi Hoàng Hậu nương nương thất thế, nói không chừng sẽ có một ngày bị phế, lập Tô Quý Phi làm hậu.” Lý Chấp nói.

“Đúng rồi, còn có một việc, tai mắt trong cung báo lại, nói thị vệ bên người Tô Quý Phi đã mất tích, đã mấy tháng không xuất hiện, Tô Quý Phi nói hắn bị bệnh nặng, không nên gặp người.”

Ánh mắt Tống Thanh Hàn sắc bén, “Xem ra Tô Quý Phi không kiềm chế được nữa rồi.”