Nhóm dịch: Chiêu Anh Các
Chương 50.1: Cốt truyện này đã thay đổi (10)
Nhờ sự giúp đỡ nhiệt tình của Tôn Chí Khôn (gì cơ?), ngày Diêu Doanh Tâm ra nước ngoài đã được quyết định rất nhanh. Diêu Đại Vĩ có vẻ rất miễn cưỡng khi để con gái mình ra nước ngoài. Thế nhưng tên nhóc Tôn Chí Khôn kia quả thật  là cực kỳ phối hợp, gã vừa nhìn thấy ảnh Diêu Doanh Tâm đã bị làm cho kinh ngạc, không từ một thủ đoạn nào để có được cô ta.
Cuối cùng Diêu Đại Vĩ mới nghĩ thông: nếu muốn con gái an toàn, chỉ có thể nhịn đau tạm thời rời xa con gái. Dù Diêu Đại Vĩ biến thái cỡ nào, nhưng tình yêu thương mà ông ta dành cho con gái là không thể nghi ngờ. Ông ta có thể làm bất cứ chuyện gì vì con gái yêu của mình. Trong nguyên tác, tình yêu thương và sự bảo vệ của ông ta dành cho Diêu Doanh Tâm đã đạt tới trình độ điên cuồng. Nhưng ông ta vẫn cứ như cũ mềm lòng nhượng bộ, vì nước mắt của nữ chính mà đồng ý chia sẻ người con gái mình yêu thương nhất với những người đàn ông khác.


Vì sự an toàn của Diêu Doanh Tâm, sự đau khổ khi phải chia ly dù cho khó khăn tới mức nào ông ta cũng có thể nhẫn nhịn được.
Thế lực của nhà họ Tôn chỉ chi phối được ở trong nước, một khi ra nước ngoài, họ chắc chắn sẽ giống như người mù đến bóng dáng của Diêu Thiên Thiên cũng không tìm thấy. Mà hiện tại, thế lực của Mộ Dung Cần ở nước ngoài vẫn còn rất nhiều, trong đó sức ảnh hưởng với pháp luật nước ngoài cũng không thiếu. Vì thế việc cho vài người biến mất thật sự quá dễ dàng.
Hơn nữa trong vụ bắt cóc lần trước, Diêu Thiên Thiên đã không quản thân mình để cứu Diêu Doanh Tâm (lầm to). Vậy nên cho dù thế nào thì Diêu Đại Vĩ vẫn cảm thấy giao Diêu Doanh Tâm cho Diêu Thiên Thiên là tốt nhất. Nghĩ là vậy, nhưng trước khi tiễn Diêu Doanh Tâm đi, ông ta vẫn cố ý tới tìm Diêu Thiên Thiên để nói vài câu.
Cuộc trò chuyện khiến Diêu Thiên Thiên chán ghét này kéo dài cả một ngày trời. Vừa đi ăn, vừa dạo phố, Diêu Đại Vĩ thật sự đã dốc hết vốn liếng ra rồi. Cô đã lớn từng này tuổi nhưng ông ta vẫn chưa từng đưa cô ra ngoài chơi, chỉ có duy nhất một lần bị bắt cóc ở Maldives lúc bốn tuổi! Cuộc đối thoại lần này chỉ xoay quanh hai vấn đề: thứ nhất, chăm sóc tốt cho Diêu Doanh Tâm; thứ hai, không được phép nói với Diêu Doanh Tâm về những bà “dì” của ông ta trong quá khứ.
Mấy năm trước, cô nhắc tới mấy bà “dì” này chỉ vì không muốn Diêu Đại Vĩ tới làm phiền mình, chứ trên thực tế việc ông ta có mấy bà “dì” thì liên quan gì tới cô đâu? Người ba dượng Mộ Dung Cần này phải nói là quá “mạnh mẽ” so với vị gọi là ba ruột kia. Còn về việc chăm sóc Diêu Doanh Tâm, đây là chuyện hiển nhiên, không cần Diêu Đại Vĩ yêu cầu, cô cũng sẽ làm như vậy.
Được rồi, quan trọng nhất là quan tâm chăm sóc Diêu Doanh Tâm, đừng để cô ta vô tình thu hút thêm vài tên, vài chục tên, thậm chí là vài trăm tên nước ngoài có quyền lực cường đại đến gây rối. Hy vọng bàn tay vàng của tác giả sẽ không mở ra tận nước ngoài o(╯□╰)o…
Diêu Thiên Thiên vui vẻ đồng ý hai yêu cầu này. Diêu Đại Vĩ đã quan sát mấy ngày, phát hiện Diêu Thiên Thiên đúng là chăm sóc Tâm Tâm rất cẩn thận. Đặc biệt là cô còn có năng lực ngăn cản Diêu Tâm Tâm tiếp xúc với bất kỳ người đàn ông nào ( o(╯□╰)o ). Vì thế, cuối cùng ông ta cũng an tâm giao phó Tâm Tâm cho Thiên Thiên.

Còn về Tề Miểu, tình cảm mà cô ta dành cho Mộ Dung Cần chỉ là một loại tình cảm nhớ nhung mơ hồ của thiếu nữ mới lớn, giống như sự sùng bái mà một cô bé đang tuổi trưởng thành dành cho thần tượng của mình vậy. Trên cơ sở không có tình yêu, loại nhớ thương mơ hồ này không thể ngăn cản Tề Miểu đưa ra bất kỳ quyết định nào. Bởi vậy dưới sự đồng ý của tất cả mọi người trong nhà, việc Tề Miểu ra nước ngoài đã trở thành một chuyện không thể thay đổi.
Cuối cùng vào kỳ nghỉ hè năm lớp mười của Diêu Thiên Thiên, đoàn người cũng chuẩn bị xong hộ chiếu và các thủ tục cần thiết để xuất ngoại. Vào thời điểm đó, Tề Miểu cũng đã vượt qua kì thi tuyển sinh vào trường Đại học H ở nước M, trở thành một du học sinh khiến người người ngưỡng mộ giống anh trai Tề Sâm của cô ấy. Về phần Diêu Thiên Thiên và Diêu Doanh Tâm… Một người cấp 3, một người cấp 2, muốn nhập học ở một trường chính thức còn phải mất thêm một năm học ngoại ngữ nữa.
Nhưng Diêu Thiên Thiên với khả năng nhìn xa trông rộng, đã sớm cố gắng để nhận được bằng tốt nghiệp trung học phổ thông. Mặc dù bằng đại học trong nước không có nhiều tác dụng ở nước ngoài, nhưng bằng tốt nghiệp trung học phổ thông thì lại khác. Nhờ có nó, cô có thể đồng thời chuẩn bị cho kỳ thi đại học trong lúc đang học ngoại ngữ. Cho dù năm nay không thi đỗ thì năm sau vẫn có thể thi lại.
Diêu Doanh Tâm tuổi còn nhỏ, xuất ngoại cũng không phải vì mục đích học tập nên không cần suy nghĩ về những vấn đề này. Tuy nhiên việc ra nước ngoài có lợi ích rất lớn cho việc học ngoại ngữ và tiếp thu tư tưởng tiến bộ của các nước. Điều này sẽ giúp ích cực nhiều cho sự trưởng thành cũng như phát triển của Diêu Doanh Tâm. Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là cô ta không được nhiễm các thói xấu của nước ngoài. Nếu không bộ truyện này không còn là một bộ truyện NP nhẹ nhàng trong sáng nữa, mà sẽ biến thành một bộ truyện cao H mù mắt rồi.
Điều đáng nói là trong thời gian Diêu Thiên Thiên chuẩn bị xuất ngoại, một người đàn ông nào đó họ Hà tên Phi đã ngây người ở trại giam suốt hai tháng, bị khởi tố với tội danh ấu dâm…
Vốn dĩ chỉ cần nhìn qua liền có thể biết rằng người này bị oan. Nhưng thứ nhất không được kháng án, thứ hai không được nộp tiền bảo lãnh, rõ ràng đang có người muốn hắn phải ở trong trại giam tới khi hết thời hạn mới được thả.
Diêu Thiên Thiên lặng lẽ thắp một cây nến cho Nam Cung Tiêu Minh. Thừa dịp Diêu Đại Vĩ công kích nhà họ Tôn mà đẩy anh ta vào trại giam, thừa dịp anh ta không thể lợi dụng thế lực của nhà Nam Cung để cứu mình ra ngoài mà cứng rắn dạy dỗ anh ta một bài học ra trò, Vương Nhị Nha thật sự quá khí phách, quá quyền uy. Điều tuyệt nhất là từ đầu tới cuối, Vương Nhị Nha và Mộ Dung Cần đều không hề lộ diện. Nhờ một lần nào đó Tôn Chí Khôn ra tay với Diêu Doanh Tâm, tay chân của Mộ Dung Cần đã chụp được một bức ảnh Hà Phi (Nam Cung Tiêu Minh) nắm lấy cánh tay của Diêu Doanh Tâm rồi gửi cho Diêu Đại Vĩ. Vì vậy, chuyện này không tới lượt bọn họ ra tay…
Mấy tháng trước khi xuất ngoại, Diêu Thiên Thiên không có nhiều cơ hội ở một mình với Tề Lỗi. Vương Nhị Nha quản lý cô rất nghiêm, chỉ sợ bản thân lơ là một phút thôi, trinh tiết của con gái sẽ khó mà giữ nổi. Vừa hay lúc ấy bà đang mang thai, sức khỏe không tốt. Diêu Thiên Thiên lại sắp phải đi xa nên cô đã ở lại bên cạnh bà suốt mấy tháng liền.


Ba người con gái cùng lên máy bay, được tay chân của Mộ Dung Cần hộ tống ra nước ngoài, hơn nữa đã có người sắp xếp sẵn chỗ ở cho họ ở nước ngoài rồi. Lúc chờ ở sân bay, nhìn thấy Tề Lỗi tới tiễn Tề Miểu, lòng Diêu Thiên Thiên không khỏi quặn lại.
Đã ba tháng rồi họ không được gặp riêng nhau. Trong khoảng thời gian này, do vấn đề sức khỏe của Vương Nhị Nha cũng như niềm vui mừng khi sắp được đón nhận một thành viên nhỏ mới mà Diêu Thiên Thiên không còn thời gian để tương tư người thương. Chỉ khi màn đêm yên tĩnh buông xuống, lúc trằn trọc không ngủ được, lòng cô mới cảm thấy trống vắng, tựa như thiếu đi một thứ gì đó, khiến cô giống như một nhánh bèo mất đi gốc rễ, trôi lênh đênh vô định. Mãi cho tới hôm nay khi được nhìn thấy Tề Lỗi, lòng cô mới điên cuồng mọc rễ, một bước cũng không thể rời xa vùng đất sinh tồn của bản thân.
Tề Lỗi đứng cùng đám người nhà họ Tề, trông bộ dạng anh giống như đang đứng ở một bên xem màn biệt ly đẫm nước mắt giữa mẹ và Tề Miểu. Nhưng kỳ thực, tầm mắt của anh vẫn luôn dính chặt trên người Diêu Thiên Thiên. Một khi nhìn thấy anh, Diêu Thiên Thiên cũng không thể nhìn ai khác nữa. Ngoài mặt thì ngoan ngoãn “Vâng dạ” đáp lại lời dặn dò của Vương Nhị Nha, nhưng tâm hồn cô đã sớm bay tới chỗ của Tề Lỗi rồi.
Hai người giống như Ngưu Lang Chức Nữ, rõ ràng cách nhau rất gần nhưng lại không thể tiếp xúc, chỉ có thể đứng nhìn nhau từ xa.