"Khụ khụ...... Khụ khụ......" Không biết có phải bởi vì ăn
nấm độc hay không, hay là bởi vì nội tâm đau thấu dẫn đến nội thương,
tôi không còn sức nằm dài trên giường, không ngừng ho khan.
"Này, cô làm sao vậy?" Là Vưu Hòa, anh ta không phải đi ra ngoài sao? Như thế nào lại trở lại?
Tôi thương tâm quá độ, nhìn thấy Vưu Hòa bỗng nhiên trở về, ánh mắt
nhất thời sáng lên, đầu suy nghĩ nhanh một vòng, tôi nghĩ đến chiêu khổ
nhục kế, vì thế liền tử tế sống chết nói: "Aiz, anh quản tôi làm cái
gì......"
Nói xong giả bộ ho khan hai lần.
"Bệnh tình cô không phải tăng thêm chứ, nếu không chịu được tôi sẽ gọi bác sĩ Trình tới xem cho cô."
"Không cần!" Tôi mạnh mẽ đứng dậy, giữ chặt tay Vưu Hòa, lại không
nghĩ là từ trên giường rớt xuống, 'phù phù' một tiếng, mông của tôi ngã
đau đớn.
"Ô ô ô...... Đau đau đau!"
"Ai, cô thật sự là......" Vưu Hòa bất đắc dĩ thở dài, vẻ mặt vừa tức
lại bất đắc dĩ, cuối cùng anh xăn tay áo, đến cạnh tôi, nhưng không có
đỡ tôi, mà là ngồi xổm bên cạnh tôi rồi nói với tôi: "Tôi tốt như vậy
sao, cô khăng khăng một mực yêu tôi như vậy sao?"
"Đúng, em yêu anh." Tôi thật sự kiên định nhìn anh, có lẽ ngay cả
chính tôi cũng không biết lý do vì sao thương anh, anh ngoài bộ dạng anh tuấn, thật đúng là không có ưu điểm gì khác.
Danh tiếng kém, tính tình kém, không ôn nhu, không lãng mạn......
Nhưng tôi chính là trúng cổ của anh, sống chết liền nhận định anh.
"Vưu Hòa, anh không cần cự tuyệt em, em nhìn ra, anh cũng thích em."
Mỗi khi tôi tới gần anh, anh tuy rằng lời nói lạnh nhạt nhưng cũng không bài xích, cho nên tôi bắt đầu hoài nghi, Vưu Hòa anh cố ý muốn tránh
tôi, cho nên mới một hai nói đối với tôi không có cảm giác.
"Cô!" Vưu Hòa lăng lăng nhìn tôi, nói: "Tôi thật sự là chịu em rồi."
"Ha ha......" Tôi ngượng ngùng nhìn anh, nói: "Vậy anh chịu thừa nhận rồi."
Vưu Hòa lại thở dài một hơi, tôi nhịn không được cau cái mũi, anh ca thán tức giận cái gì chứ.
Đang muốn mở miệng, Vưu Hòa bỗng nhiên giữ chặt cánh tay của tôi, sau đó đem tôi ôm vào trong lòng anh, nói: "Nhà của tôi thực nghèo, không
thể cho em cuộc sống giàu sang."
"Em biết."
"Anh không giỏi giang, không có nghề gì đặc biệt tinh thông, em không sợ theo anh về sau ba bữa sẽ không ăn no?"
"Em biết."
"Anh không ôn nhu, không lãng mạn, đi theo anh sẽ cảm thấy buồn và nhàm chán ."
"Em biết."
Vưu Hòa vẫn không tin nhìn tôi: "Em xác định......"
Mà tôi còn thực kiên định nhìn anh: "Phi thường xác định!"
"Aiz......" Vưu Hòa lại thở dài, nói: "Nếu đã như vậy, vậy cứ như vậy đi."
Cái gì như vậy như vậy?
Tuấn dung của Vưu Hòa chậm rãi càng gần mặt tôi, đôi mắt tôi trợn to, miệng bởi vì cảm thấy kinh ngạc hơi hơi mở ra, vừa vặn như ý của Vưu
Hòa.
Tôi có chết cũng không nghĩ đến, Vưu đại soái ca cũng có một ngày chủ động hôn tôi!
Này hôn không giống lúc trước chuồn chuồn lướt nước, có vài phần ôn
nhu, vài phần nồng cháy, vài phần bá đạo, thì ra, Vưu Hòa rất khát vọng
tôi......
Ha ha, tôi đã nói rồi, tôi là tiểu cường (con gián) đánh không chết,
Vưu Hòa khó theo đuổi, còn không phải ở trước mặt tôi ngoan ngoãn đi vào khuôn khổ sao!
Vưu Hòa a Vưu Hòa, gặp gỡ tôi, anh liền nhận mệnh đi!
—Toàn Văn Hoàn—