Nhờ Vưu Hòa cẩn thận chăm sóc bên người không ngừng nghỉ,
bệnh tình của bà rất nhanh chuyển biến tốt. Bà không chịu ngồi yên,
không muốn nằm ở trên giường nghỉ ngơi mà muốn làm việc, mọi người thấy
bà như vậy cũng không có biện pháp, liền theo ý bà.
Chị của tôi nghe tôi khuyên đến trường học trấn trên đọc sách, chị ấy có dáng vẻ không thể nào hình dung, chị ấy là thiên tài, đã sớm tốt
nghiệp trung học liền tự học thiết kế thời trang, căn bản là không cần
đi học đọc sách, lần này bởi vì làm quân sư cho tôi giúp tôi đem soái ca về, chị ấy coi như chịu nhục, quyết định đến trường học ôn lại cuộc
sống học sinh.
Chiêu thứ nhất của chị hai, chính là mỗi ngày đưa hoa cho soái ca.
Đưa hoa, tôi nhớ dòng suối phía sau núi có rất nhiều hoa dại cỏ dại, những đóa hoa bảy màu rực rỡ, vô cùng xinh đẹp.
Nơi này...... giống như nơi tôi từng bị rắn cắn qua !
Nhịn không được run lên, ai, vì theo đuổi đại soái ca, còn có cái gì để sợ hãi nữa?
Vì thế tôi giúp bà làm một ít việc vặt xong, sau đó tôi liền đi vòng
ra sau núi, đến cạnh dòng suối nhỏ, chuẩn bị bắt đầu hái hoa.
Không biết Vưu Hòa thích loại hoa nào?
Tôi nhìn trái nhìn phải, phát hiện giữa bụi hoa có một loại hoa nhìn
rất giống con bướm, có màu tím cùng màu trắng, đóa hoa rất nhỏ, cũng rất đáng yêu xinh đẹp.
Vì thế tôi vươn tay, bắt đầu ngắt từng đóa.
Hái hái, tôi phát hiện trên cỏ còn có nấm mọc hoang, nhất thời cảm thấy đói bụng.
Chiêu thứ hai của chị tôi, cơm tình yêu ngày ba bữa không thể thiếu, vì thế tôi duỗi tay, hái nấm hoang xuống .
Ban ngày bận việc, đến buổi chiều có một chút thời gian tôi mới về
nhà, bà có thói quen ngủ trưa ở phía sau, Vưu Hòa cũng không thấy bóng
dáng, vì thế tôi lập tức đến phòng bếp chuẩn bị nấu ăn.
Nấm làm như thế nào ăn mới ngon đây?
Hầm canh? Xào? Hay là......
Tôi ở phương diện ẩm thực thiếu thiên phú nghiêm trọng, muốn tôi làm
ra một món ngon mỹ vị, quả thực so với lên trời còn khó hơn.
Tôi nếm thử một muỗng nước, chờ nước sôi liền đem nấm bỏ vào, đợi cho nấm nấu đến khi trồi lên mặt nước, ta thêm một chút gia vị, sau đó cầm
lấy thìa, bắt đầu nếm thử.
Hương vị thực vừa, lại tỏa ra mùi nấm, tôi cảm thấy vừa lòng .
Vì thế tôi lại lấy ra một cái bát, dùng thìa từng muỗng từng muỗng đem canh nấm bỏ vào trong bát.
Bụng bắt đầu cô lỗ cô lỗ kêu lên, tôi vụng trộm ăn nấm, sau đó uống
hai muỗng canh, nhất thời cảm thấy trù nghệ của mình cũng không đến nỗi
không dám nhìn mặt người khác.
Bỗng nhiên, tầm mắt của tôi có chút mơ hồ, trước mắt bắt đầu xuất
hiện ảo ảnh, mọi vật trước mắt tôi bắt đầu lắc lắc lắc lắc, lắc lắc lắc
lắc, tôi choáng váng đầu, ghê tởm khó chịu.
"Nè, cô đang làm cái gì?"
Phía sau truyền đến một âm thanh, tôi có nghe thấy, nhưng không cách
nào phân biệt rõ tiếng nói này là của ai, vì thế tôi theo thanh âm quay
đầu nhìn lại, phát hiện người tới dĩ nhiên là Vưu Hòa.
Nhất thời trong lòng mừng như điên mà xông lên, nhìn hắn nói: "Anh yêu, anh cuối cùng đã trở lại, em làm canh cho anh."
"Canh?" Vưu Hòa quái dị nhìn tôi, sau đó lại nhìn nhìn canh trên bàn, hỏi: "Đó là canh gì? Đen sì?"
"Canh nấm a, em làm!" Tôi vẻ mặt đắc ý, xem đi, em thật tốt, còn làm canh cho anh uống uống nữa, đại soái ca anh cảm động không?
"Nấm này ở đâu cô có?" Vưu Hòa nghi vấn, đi lên dùng thìa khuấy khuấy canh trong bát, sau đó bỗng nhiên kêu to: "Aiz, đó là nấm có độc, cô có ăn chưa?"
Nấm có độc ?
Nấm có độc ?
Tôi có ăn không?
......
Tôi đầu bắt đầu cố gắng tự hỏi, lại nghĩ như thế nào cũng không nghĩ
ra, trước mắt mọi vật càng thêm mơ hồ lay động, trong lòng tôi cho rằng
có phải hay không động ......
Nghĩ nghĩ, trước mắt tôi tối đen, rốt cuộc không thể tự hỏi!