Ngoài cửa truyền đến tiếng đập cửa, tôi lên tiếng trả lời đứng lên mở cửa, cửa vừa mở ra thì thấy, ra là một ông lão lớn tuổi, ông cụ cằm có râu, tóc trắng, vẻ mặt tang thương lưng còng đứng ở ngoài cửa.

Tôi sửng sốt một chút, hỏi: "Ông à, ông đây là?"

Ông lão kia ra vẻ biết tôi, thật nhiệt tình nói với tôi: "Nha đầu à, cháu không nhớ rõ ta sao? Chúng ta ở cách một trấn, Vưu Hòa có ở đây không?" Nói xong còn không chờ tôi trả lời, liền đem ánh mắt hướng bên trong thăm dò.

Tôi gật đầu, một người lớn tuổi đến tìm Vưu Hòa, nhất định có cái gì quan trọng hơn chuyện tình cảm, vì thế tôi lập tức cho ông cụ đi vào, sau đó đối Vưu Hòa nói: "Anh yêu, có người tìm anh."

Ông cụ quái dị ngắm tôi liếc mắt một cái, còn Vưu Hòa sắc mặt vừa đỏ vừa trắng, cuối cùng cũng lười xem tôi. Nhìn thấy người tới, Vưu Hòa lập tức cùng ông thân mật ngồi xuống ghế, sau đó nói: "Bác sĩ Trình? Sao ông lại tới đây?"

Bác sĩ Trình cười ha ha, nói: "Ta đến nói cho cháu, bà nội cháu sinh bệnh, cháu nhanh chút trở về lo cho bà."

Vưu Hòa không cần nghĩ ngợi, trực tiếp nói: "Được, cháu hiện tại trở về luôn."

"Đợi chút, bà nội sinh bệnh, em cũng phải trở về." Đừng đùa, người tôi yêu đều rời khỏi tôi đi, tôi như thế nào có thể không nhanh chút bò lên tìm anh? Huống chi bà nội sinh bệnh, tôi quả thật cũng thực kinh ngạc khổ sở, cũng rất muốn ở bên người làm bạn với bà.

Vưu Hòa lúc này cũng không nói gì thêm, trực tiếp hỏi bác sĩ Trình: "Tiểu Vụ đâu?"

"Tiểu Vụ thời gian trước ở trường học xin phép nghỉ nhiều lắm, hiện tại trường học không cho nó nghỉ nữa, cho nên nó không nghỉ được, cho nên ta mới vội vã tới tìm cháu."

Tôi bỗng nhiên nhớ tới, khó trách nhìn bác sĩ Trình này có chút nhìn quen mắt, nguyên lai chính là lão bác sĩ nổi tiếng nhất trấn trên, hình như lúc trước tôi bị rắn cắn, là vị này giúp tôi chữa bệnh.

Vưu Vụ không có biện pháp xin phép, bà nội một mình ở nông thôn khẳng định thực vất vả, trong lòng ta tôi không hiểu sao hiện lên một tia khổ sở, tôi biết, tôi hiện tại là đang lo lắng cho bệnh tình của bà.

Bác sĩ Trình nhìn vẻ mặt lo lắng của Vưu Hòa, khuyên nhủ: "Cháu đừng vội, bà nội cháu chính là thân thể quá mệt mỏi mới có thể bị bệnh, lúc này còn thời gian, cháu ở trong trấn mua chút thuốc bổ đem về đi."

"Vâng"

Vài người bạn ra ngoài ăn Fastfood đến giờ còn chưa trở về, Vưu Hòa cũng không quan tâm, đi theo bác sĩ Trình lên đường đến siêu thị trong thành phố mua thuốc bổ.

Tôi cũng thật nhanh thật nhanh đi theo sau, nghĩ rằng, Vưu Hòa trên người có mang tiền sao? Anh ấy nếu không có tiền thì làm sao bây giờ? Nếu là có tiền, anh ấy lại không có công việc gì, tiền kia của anh làm sao mà có?

Một siêu thị được xem là có uy tín nhất ở thành phố này, vừa vào cửa, không khí lạnh lạnh nháy mắt đã bao phủ chung quanh thân tôi, tôi rùng mình một cái, hiện tại lại không nóng, mở điều hòa lớn như vậy làm gì không biết?

Tuy rằng trong lòng nghi hoặc, nhưng cũng không nói ra, đi theo Vưu Hòa chọn lựa thuốc bổ, dưới sự trợ giúp của bác sĩ Trình, Vưu Hòa lựa được một giỏ thuốc bổ, trong đó có cao dán hắc tử mã, sữa đậu nành bổ sung Canxi, thực phẩm bổ dưỡng.

Tôi nhún nhún vai, lặng lẽ nói với Vưu Hòa: "Bà nội đã lớn tuổi, làm sao ăn nhiều thuốc bổ như vậy được, không bằng mua chút hoa quả cho bà nếm thử đi."

Lời tôi nói bị bác sĩ Trình nghe được, ông nhanh chóng lắc đầu nói: "Không nên không nên, bà ấy hiện tại bị cảm, không thể ăn mấy thứ lạnh lẽo đó."

Nói xong, hai người để ý cũng không để ý tôi tiếp tục chọn lựa.

Tôi không nói gì, yên lặng đi theo bọn họ, khoảng nửa giờ sau, bọn họ cuối cùng cũng lựa xong, giỏ lớn đã sớm tràn đầy, đến quầy thu ngân, cô nàng thu ngân vừa thấy có soái ca đến, nháy mắt thay đổi thái độ, khóe miệng chảy ra chất lỏng màu trắng sáng ngời.

Tôi nhất thời tức điên, con bà nó, nam nhân bà đây coi trọng ngươi cũng dám xem, chán sống rồi sao?

Tôi tiến lên, quái thanh quái khí miệng đầy dấm chua nói: "A, nhân viên thu ngân này chẳng lẽ là bị mắc chứng si ngốc, sững sờ ở đó động cũng không động, đây là thái độ phục vụ gì?"

Quái thanh của tôi quái đến mức khiến cho mấy nhân viên khác cùng khách hàng ở gần đó chú ý, nhân viên thu ngân bên cạnh rất nhanh lấy lại tinh thần, dùng chân đá cô nàng thu ngân, cô nàng hồn phách lập tức bị một đá mà quay lại.

Vưu Hòa lạnh lùng liếc tôi một cái, hừ một tiếng, nói: "Trả tiền."

Nếu là một bao lớn như vậy, ở siêu thị thành phố X, ít nhất cần vài trăm đồng, mà lúc trả tiền cho Vưu Hòa, tôi hoàn toàn kinh ngạc!

Thị trấn nhỏ đúng là có chỗ tốt của thị trấn nhỏ! Tiêu phí thấp nha, lặng lẽ, mua nhiều vật phẩm như vậy, đến lúc tính tiền tổng cộng chưa tới một trăm đồng.

Mua này nọ xong, Vưu Hòa trở về nói chuyện cùng mấy người bạn, sau đó ngồi xe bus, ba người cùng nhau chuẩn bị trở về......